Hàn Thời Thanh không sợ chết, tiến đến trước mặt Hoắc Nam Phong, trêu ghẹo nói: "Lúc đính hôn Thẩm Thần nói cậu cưỡng bách hắn, lúc ấy tôi còn không tin, hiện tại xem trạng thái này của cậu...... Chậc chậc chậc."
Hoắc Nam Phong mắt lạnh liếc hắn: "Trạng thái này của tôi thì làm sao?"
Hàn Thời Thanh cười hắc hắc, giơ tay hướng mặt mình vỗ hai cái "Bộp bộp, cứ như vậy đi."
Hoắc Nam Phong ba phần cười lạnh bảy phần sát khí: "Tin hay không hiện tại tôi liền đánh chết cậu! "
"Tin tin tin." Hàn Thời Thanh vội vàng chắp tay trước ngực xin tha.
Hoắc Nam Phong hừ lạnh một tiếng, lại muốn rót rượu.
Đường Chu nhịn không được, một phen cướp lấy chai rượu trong tay hắn: "Được rồi, đừng uống nữa. Tôi hỏi cậu, cậu có phải đang hối hận vì đã ly hôn Thẩm Thần không?"
"Không hối hận." Hoắc Nam Phong nói xong này ba chữ, đột nhiên cảm thấy thực bực bội, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một bật lửa, châm một điếu mà hít một hơi.
Đường Chu không nghe rõ: "Cái gì?"
Hoắc Nam Phong cầm lấy điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, nói: "Tôi cảm thấy cậu ta ở trên giường hợp với tôi, tôi muốn cậu ta làm tình nhân của tôi."
"Hả?" Hàn Thời Thanh trừng lớn đôi mắt, nhìn hắn như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, "Chậc chậc chậc, cậu thế này còn hơn tôi gấp bội lần. Tôi cùng người khác chơi bời cũng là tôi tình cậu nguyện, cậu mới cùng người ta ly hôn, quay đầu đã kêu cậu ta làm tình nhân cho cậu, cậu ta không cắn chết cậu mới là lạ."
Hoắc Nam Phong đá hắn: "Hoặc là cút, hoặc là câm miệng!"
Hàn Thời Thanh ủy khuất mà im miệng, không nói thêm câu nào nữa.
Đường đường nổi danh là lãng tử phong lưu của A thành, Đường Chu nhìn Hoắc Nam Phong tủm tỉm cười, bụng nảy ra ý xấu, cảm thấy Hoắc Nam Phong đang cưỡng bách Thẩm Thần. Muốn làm cho hắn tâm trạng trở nên vui vẻ, liền đưa ra chủ ý: "Này nếu muốn nuôi tình nhân thì phải biết dỗ dành, đánh cậu ta một cái, lại cho cậu ta một chút đường. Cứ ép bức người không phải là cách hay, cậu phải dùng thủ đoạn ôn nhu. Tặng hoa, kim cương, đồng hồ, xe từ từ, cậu ta thích cái gì cậu liền đưa cái đó. Tôi bảo đảm, không đến nửa tháng, cậu ta nhất định vội vàng bò lên giường cậu."
Hoắc Nam Phong bán tín bán nghi: "Thật không?"
Đường Chu vỗ ngực chắc chắn mà nói: "Tuyệt đối có thể thành công, không thành công tôi liền đem đầu chặt xuống cho cậu đá bóng."
Hoắc Nam Phong cân nhắc một chút, bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước chính mình thời điểm theo đuổi Thẩm Thần, là làm giống như Đường Chu nói.
Khi đó hắn là thích Thẩm Thần thật, cảm thấy Thẩm Thần chỗ nào cũng tốt, toàn thân trên dưới đều là ưu điểm, tính cách quật cường so với Omega đáng yêu muốn chết.
Hắn tốn rất nhiều tâm tư đi tra hành trình làm việc của Thẩm Thần, thường xuyên giả vờ ngẫu nhiên gặp được, lại cho người tạo một số việc khó khăn cho Thẩm Thần, sau đó hắn ra mặt giải quyết, hai người chính là như vậy trở nên thân thiết.
Lại sau đó hắn cùng Thẩm Thần bộc lộ tâm tư, Thẩm Thần một mực cự tuyệt, hắn ngược lại bị khơi dậy ham muốn chinh phục, các loại quà nào có thể tặng đều tặng hết.
Bốn năm đã qua, rất nhiều việc đã trở nên mơ hồ không rõ, hiện giờ Đường Chu vừa nói như vậy, Hoắc Nam Phong mơ hồ nhớ tới một ít, đối với lúc trước chính mình điên cuồng theo đuổi Thẩm Thần hành vi si mê cảm thấy kinh ngạc cùng hoang mang.
Khi đó hắn nhất định là đầu óc hư rồi, như thế nào lại cảm thấy tính cách Thẩm Thần đáng yêu, tao hóa kia chính là thiếu đòn, phải ấn ở trên giường hung hăng dạy dỗ một phen mới được!
Bị cấm ngôn Hàn Thời Thanh nhìn nhìn Đường Chu, lắc đầu, yên lặng ngồi đó suy nghĩ —— đại khái quá không tới bao lâu, Hoắc Nam Phong liền lấy cách của Đường Chu mà làm theo.
Bóng đêm càng ngày càng đen, đã là đêm khuya rồi, Tây thành bên này đã yên tĩnh, rất nhiều người đã chìm vào trong mộng.
Thẩm Thần ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe được " Cạch!" Một thanh âm vang lên, nháy mắt từ trong mộng bừng tỉnh, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện có người đi vào.
"Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong ở bên ngoài phòng ngủ rống tên của cậu, âm thanh rất to, "Mở cửa! Tôi muốn vào đi! Đm! Như thế nào lại thế, cậu còn dám khóa trái?"
Thẩm Thần ở lúc ngủ trước đó xác thật đem phòng ngủ khóa trái, phòng chính là đột nhiên Hoắc Nam Phong xông tới, hiện tại xem ra cẩn thận quả nhiên không sai, Hoắc Nam Phong chính là người bệnh tâm thần.
Thẩm Thần làm bộ không nghe thấy, dùng chăn che lại đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Cậu cũng không tin Hoắc Nam Phong còn có thể nháo một suốt đêm.
Rầm!
Lại là một tiếng vang lớn, Hoắc Nam Phong ở bên ngoài đá cửa, van cửa bị hắn đá liền lung lay sắp gẫy, vách tường cũng giống như lắc lư một chút.
"Thẩm Thần! Thẩm Thần!" Hoắc Nam Phong gân cổ lên gọi, lại tiếp tục đá cửa, "Mở cửa cho tôi! Lá gan thật lớn, cư nhiên dám đem tôi khóa ở bên ngoài!"
Mắt thấy Hoắc Nam Phong thực sự có thể nháo suốt một đêm, Thẩm Thần không thể nhịn được nữa, xốc chăn xuống giường, mở cửa, một cỗ dày đặc mùi rượu ập vào mặt.
"Ha ha!" Con ma men Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần, liền như dã thú ngửi thấy mùi thịt, nhìn chằm chằm hắn không có hảo ý mà cười, khuôn mặt tuấn mỹ cười đến tà khí lại hung ác.
Thẩm Thần đối với hắn loại biểu tình này lại rất quen thuộc.
Mỗi lần Hoắc Nam Phong bên ngoài xã giao uống nhiều quá rượu, trở về uống say phát điên chính là cái dạng này, mỗi lần đều đem cậu lăn lộn đến chết đi sống lại, quả thực so cầm thú còn muốn hơn.
Nhưng hiện tại hai người ly hôn, Thẩm Thần vô tâm tư ứng phó hắn, lạnh lùng mà nói: "Anh tìm Tô Tiêu đi."
Cậu vừa muốn đóng cửa, bị Hoắc Nam Phong một chân chống lại, ngay sau đó bị hắn túm ôm trong lòng ngực, thân hình rắn chắc cao lớn ép chặt cậu, nhiệt khí cùng mùi rượu lần lượt phun hết lên mặt cậu.
"Thơm quá." Hoắc Nam Phong dùng sức ở ngửi ở giữa cổ cậu, "Cậu dùng nước hoa gì đó? Tôi thích hương vị này, ngày mai tôi cho thư ký Trịnh mấy chai."
"Hoắc Nam Phong! Anh cút ngay cho tôi!" Thẩm Thần nhấc chân muốn đá nửa người dưới của hắn.
Không ngờ chân bị Hoắc Nam Phong kẹp chặt, Hoắc Nam Phong bóp eo cậu đem người kéo lên trên giường, hưng phấn đến hai mắt đỏ đậm, một hai động tác liền đem quần Thẩm Thần lột xuống dưới!
Hai chân dài trắng muốt, Hoắc Nam Phong nhìn đến hai mắt đăm đăm, hơi thở đều thô nặng, lẩm bẩm mà nói: "Thật là đẹp mắt."
Thẩm Thần lại tức giận đến muốn bệnh, một chân đá vào mặt hắn.
"Tao hoá! Xem ra tôi phải làm cho cậu dễ bảo hơn!" Hoắc Nam Phong dữ tợn cười, bắt lấy mắt cá chân Thẩm Thần, ở chân cậu cắn một cái.
Thẩm Thần đau đến kêu lên một tiếng.
Lúc này nửa người cậu nằm nằm ở trên giường, nửa người dưới hai đùi bị Hoắc Nam Phong túm, tư thế rất khó coi, còn đang bị Hoắc Nam Phong khống chế—
"Chờ một chút!" Thẩm Thần gấp đến độ kêu to, mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Cậu trong bụng chính là hoài hai tiểu bảo bảo, bác sĩ cố ý dặn dò trước ba tháng không thể sinh hoạt được, bằng không rất dễ dàng sinh non.
Hoắc Nam Phong bất mãn: "Chờ cái gì mà chờ, lão tử muốn làm cậu."
Thẩm Thần cắn răng, thấp giọng nói một câu.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Hoắc Nam Phong nghe được rõ ràng, ánh mắt sáng lên, hai tròng mắt lửa nóng, gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Mau! Nhanh lên".
Ai cũng nói nếu uống say đều không biết gì, kết quả Hoắc Nam Phong so với ngày thường còn hăng hái hơn, Thẩm Thần bị hắn làm cho đôi môi sưng đỏ, chà vài lần mới hết được mùi.
Từ toilet ra tới, nhìn đến Hoắc Nam Phong vẻ mặt thoả mãn mà ngủ ở trên sàn nhà, Thẩm Thần cười lạnh một tiếng, từ trên mặt hắn dẫm qua đi.
Hoắc Nam Phong nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng: "Tiêu Tiêu, ngoan, đừng nháo."
Thẩm Thần nháy mắt cứng đờ, ở trên giường ngồi yên lâu thật lâu, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.