Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 101




Năm nay mùa đông ở Paris đến sớm hơn lại lạnh hơn, thời tiết còn có mưa phùn, toàn bộ nhà thiết kế đều bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Trên đường cậu đi còn có một số người vội vã chạy qua.

Thẩm Thần là năm trước xin vào đây học, ở Paris đã hơn một năm, nhưng vẫn như cũ chưa quen được sinh hoạt ở bên này, đặc biệt là đồ ăn và khí hậu. May mắn trong nhà có dì ở nhà nấu đồ ăn Trung Quốc, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa cho Thẩm Thần mang tới trường.

Bởi vì Thẩm Thần thật sự không thích đồ ăn mà nhà ăn trường học cung cấp bánh mì pho mát, salad rau, chân giò hun khói, bánh ăn nhanh, và một số đồ khác.

Lúc này mưa phùn bay tán loạn, bầu trời âm u, ở cửa khu thiết kế có một thân hình cao lớn, dáng người cao to đĩnh đạc.

Nam nhân có một gương mặt xuất sắc mà lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại, mắt đen thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào trong khi thiết kế, giống như đang đợi người nào đó rất quan trọng.

Hắn một tay bung dù, một tay rũ tự nhiên, áo cao cổ màu xám lông chuột bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen, dáng người thon dài cường trắng, khí chất lại xuất chúng độc đáo, dẫn tới hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Thẩm Thần mới vừa tan học, cùng bạn học Denis trò chuyện một số vấn đề trong giờ học, đột nhiên Denis "A" một tiếng: "Thần, kỵ sĩ của cậu lại tới nữa rồi!"

Thẩm Thần giương mắt nhìn lên, nhìn về phía cửa thấy hắn bốn mắt đối nhau, nhịn không được cong lên khoé môi, quay đầu nói với bạn của mình:

"Denis, tôi đi trước." Denis cười xấu xa nói: "Chúc cậu cùng kỵ sĩ của cậu có một đêm vui vẻ."

Thẩm Thần lỗ tai hơi nóng lên, bước nhanh đi ra khỏi khu thiết kế, nhanh chóng đi đến trước mặt nam nhân khi gần đến lại đi chậm lại, cười hỏi hắn: "Chờ bao lâu rồi?"

"Vừa mới thôi." Hoắc Nam Phong tiến lên nắm lấy tay Thẩm Thần, xúc cảm lạnh lẽo làm hắn nhịn không được nhíu mày.

"Tay như thế nào lại lạnh như vậy? Có phải cả người đều đông lạnh rồi đúng không?" Thẩm Thần lắc đầu: "Còn tốt mà, trên người không lạnh, chỉ có tay lạnh mà thôi."

Hoắc Nam Phong nắm chặt tay của cậu nhét vào trong túi áo khoác của mình, một bên cho bung dù che cho cậu đi đến bãi đỗ xe.

Lên xe xong, Hoắc Nam Phong đưa cho cậu một ly cà phê nóng hổi: "Uống trước cho ấm người chút đi. Bên trai trái của em còn có bánh mứt táo cùng ít đồ ăn vặt em thích ăn đó."

Thẩm Thần uống một ngụm cà phê nóng, dạ dày ấm áp, tay cũng ấm lên.

Hoắc Nam Phong lái xe, liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu đang cầm cốc cà phê, con ngươi xinh đẹp hơi hơi híp lại, giống một con mèo lười biếng, dễ chịu thoải mái mà dựa vào ghế dựa ngồi.

Hoắc Nam Phong cười khẽ một tiếng. 

Thẩm Thần nghiêng đầu xem hắn hỏi: "Anh cười cái gì?"

Hoắc Nam Phong lại nhìn cậu một cái, đôi mắt thâm thúy đựng đầy ý cười: "Không biết, nhìn đến em liền rất vui vẻ. Thẩm Thần, anh cảm thấy cùng em ở bên nhau rất ngọt."

Biết rõ gia hỏa này nói lời âu yếm thả thính, Thẩm Thần vẫn là không tránh được đông tâm, ngực tê tê dại dại, một loại cảm giác ngọt ngào tràn ra khỏi lồng ngực.

Cậu cũng nhịn không được cười: "Ngốc quá."

Trong vòng một năm nay, mỗi tuần năm Hoắc Nam Phong đều sẽ từ quốc nội bay qua đây tìm cậu, buổi tối Chủ Nhật lại trở về, giống như lúc trước Thẩm Thần mỗi Chủ Nhật đều đi bệnh viện thăm hắn.

Thế cho nên bạn học trong khi thiết kế đều biết Thẩm Thần có người yêu trong nước vô cùng yêu cậu, mặc kệ là trời nắng hay mưa, thời tiết xấu hay tốt, mỗi tuần đều đến đứng trước cửa khu thiết kế.

Ban đầu Thẩm Thần cảm thấy Hoắc Nam Phong kiên trì không được bao lâu, Cố phu nhân cũng trào phúng nói: "Mẹ thấy hắn chính là đang làm bộ làm tịch Xem ba tháng sau, hắn khẳng định lấy cớ công việc nhiều vội không đến đâu được."

Ba tháng sau, Hoắc Nam Phong đúng hẹn tới.

Cố phu nhân lại nói: "Con trai, con ngàn vạn đừng mềm lòng. Con đợi nửa năm sau con còn không đáp ứng cùng hắn tái hôn, hắn liền quay đầu đi tìm người khác."

Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Tùy tiện hắn, tìm ai cũng không liên quan đến con."

Lời tuy là thế, nghĩ đến Hoắc Nam Phong có khả năng không kiên trì được, sau đó ôm người khác đi kết hôn, Thẩm Thần đáy lòng không khỏi có vài phần mất mát.

Không nghĩ tới đã hơn một năm, Hoắc Nam Phong chưa bao giờ lỡ hẹn.

Cố phu nhân rốt cuộc nói: "Nếu là hắn có thể kiên trì ba năm, mẹ và bố của con cũng sẽ không ngăn các con tái hôn."

Thẩm Thần cười cười, cũng không nói cái gì.

Cậu trước sau đều nhớ rõ ba năm cùng Hoắc Nam Phong kết hôn kia, năm thứ nhất hai người cũng là như sơn tựa keo, ai ngờ bắt đầu từ năm thứ hai, Hoắc Nam Phong liền đối với cậu không có kiên nhẫn.

Cho nên mặc dù một năm nay Hoắc Nam Phong mỗi tuần đều tới Paris, Thẩm Thần trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, giống như có hai người trong cậu, một người thuận theo tự nhiên, một người thờ ơ lạnh nhạt.

Láu xe sau một giờ thì dừng chân tại một trang viên đậm phong cách Âu, đi qua một đài phun nước xinh đẹp cùng mặt có xanh mướt, cuối cùng ngừng ở một toà lâu đài đồ sộ.

Đây là nơi ở của Cố gia ở Paris.

Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần mười ngón tay đan vào nhau đi vào phòng khách, người giúp việc tiến lên cầm lấy áo khoác bọn họ cởi ra, Hoắc Nam Phong chủ động hướng Cố thị vợ chồng hỏi thăm.

Cố phu nhân ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.Cố chủ tịch đang đọc báo ngẩng đầu, cười ha ha mà nói: "Tiểu Hoắc, lần trước cháu đưa bác bức hoạ ấy không tồi."

Hoắc Nam Phong cười nói: "Bác thích là tốt rồi."

Đang nói, hai bé con được người giúp việc dắt tay ra.

Bởi vì trong nhà có máy sưởi hai tiểu gia hỏa đều chỉ mặc một cái áo lông hơi mỏng. Kiểu dáng tương đồng, nhưng khác màu, anh lớn là màu nâu, em trai nhỏ là màu trắng., nhìn đáng yêu cực kỳ.

Hai bé con mới có một tuổi, đi đường còn chưa vững, đâm đâm ngã ngã mà đi chỗ Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần.

"Bố, muốn ôm một cái." Tiểu nhi tử Quả Quả rất thích làm nũng, gắt gao ôm lấy chân Hoắc Nam Phong, khuôn mặt nhỏ ngước lên cao, đôi mắt ngập nước không chớp mắt mà nhìn Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong lập tức đem bé bế lên, cọ cọ khuôn mặt của bé, cười hỏi: "Có phải lại muốn nâng cao không?"

"A a!" Quả quả dùng sức gật đầu, con ngươi sáng lấp lánh, "Muốn nâng lên cao, rất cao rất cao."

Nói xong bé lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhìn về phía Thẩm Thần, môi nhỏ dẩu ra: "Ba ba không được, nâng không cao."

Thẩm Thần bị ghét bỏ: "......"

Hoắc Nam Phong chầm chậm mà nở nụ cười.

Thẩm Thần nhìn hắn một cái, đối với bé con: "Bảo bảo, con lại ghét ba ba như vậy, ba ba sẽ rất buồn đó."

Quả Quả vội vàng lắc đầu: "Ba ba không khóc, ba ba cũng nâng lên cao."

Thẩm Thần vừa tức giận vừa buồn cười. Cậu không có như vậy nhiều lực cánh tay như vậy để chơi với bọn chúng loại trò chơi như này, mỗi lần giơ lên vài lần cánh tay liền sẽ rất đau nhức, nhưng Hoắc Nam Phong có thể liên tục cùng bọn chúng chơi nửa giờ.

Hừm, bị ghét bỏ thì kệ đi.

Thẩm Thần bế lên anh trai lớn A Kiệt lên hôn bé một cái: "Đi, chúng ta đi vào phòng bếp xem tối nay ăn cái gì."

"Con không đi đâu." A Kiệt giãy giụa lên, xoắn thân mình dùng sức chạy đến chỗ của Hoắc Nam Phong duỗi tay "Con muốn ôm em trai! Bố, đem em trai cho con!"

Giọng nói của bé rất to, nói chuyện cũng so với Quả Quả rõ ràng hơn, thậm chí có thể nói rất dài câu.

Nghe được con trai nói muốn ôm em trai, mọi người đều cười, Cố phu nhân còn nói: "A Kiệt, cháu hiện tại chưa ôm em trai được đâu, phải chờ cháu trưởng thành mới được."

A Kiệt ngẩng đầu nhỏ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nói: "Cháu có thể!"

Mọi người lại bị bé làm cho cười to.

Thẩm Thần nhìn đồng hồ treo ở trên tường, hỏi Cố phu nhân: "Mẹ, anh con đến giờ vẫn chưa trở về sao ạ?"

Bình thường vào lúc này, Cố Tiêu hẳn là đã từ phòng âm nhạc quay trở về.

Cố phu nhân có chút tức giận, hừ một tiếng, không trả lời.

Cố chủ tịch lật qua một tờ báo khác, chậm rãi mà nói: "Anh con chiều nay đột nhiên chạy về sắp xếp hành lý, hỏi nó đi nơi nào cũng không chịu nói."

"Lại trốn Quý Lan Xuyên ạ?" Thẩm Thần hỏi.

"Tám phần là như vậy. Nó còn sợ chúng ta nói cho Quý Lan Xuyên, chính là không chịu nói đi nơi nào. Con cứ kệ nó đi, người nó chọc vào thì tự mình giải quyết đi."

Cố phu nhân hừ nói: "Thần Thần, con đừng như nó, có việc liền chạy trốn không thấy bóng người, còn không tin mẹ. Mẹ khi nào đem nó rao bán cho Quý Lan Xuyên chứ?"

"Không có không có, mẹ khẳng định sẽ không làm loại chuyện này." Thẩm Thần ôm A Kiệt lên, đem A Kiệt đặt ở bên cạnh Cố phu nhân, để bà rời sự chú ý đi.

Quả nhiên, chỉ cần nhìn thấy cháu, Cố phu nhân lập tức đem Cố Tiêu vứt ra sau, một giây trước còn tức giận, giây tiếp theo liền dỗ dành A Kiệt gọi bà ngoại đi.

Không khí trong phòng lại trở nên náo nhiệt ấm áp.

Buổi tối người một nhà vây quanh ăn lẩu. Thẩm Thần tới nước Pháp lâu như vậy, nhớ nhất chính là ăn lẩu.

Lúc này ngồi ở trước bàn ăn, bên cạnh còn có Hoắc Nam Phong giúp cậu pha nước chấm, xong rồi hắn còn thả các loại đồ ăn vào.

Cậu rất thích ăn tôm, nhưng lại ngại bẩn tay, mỗi lần bóc đều dơ hết tay, thế lại thôi không ăn nữa.

Lúc này Hoắc Nam Phong không nói không giằng bóc cho cậu một đĩa tôm, Thẩm Thần chưa từng có đặc cách như vậy, cậu hắn không cần làm gì hết chỉ việc gắp đồ ăn và ăn.

Cố phu nhân đem cử chỉ hai người thu vài trong mắt, bỗng nhiên dùng tay thọc Cố chủ tịch một cái, hướng Hoắc Nam Phong bên kia hất cằm, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía nồi lẫu.

Cố chủ tịch không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"

Cố phu nhân giận sôi máu: "Chỉ biết ăn."

Cố chủ tịch buồn bực: "Em không ăn sao?"

Cố phu nhân tức giận mà nói: "Ăn ăn, tôi cho ông ăn."

Hoắc Nam Phong ngẩng đầu nhìn vợ chồng ông một cái, đem một nửa đĩa tôm đã lột hết chuyển qua cho Cố phu nhân: "Bác, bác ăn đi, con đã bóc xong rồi đó."

"Không cần." Cố phu nhân cũng không phải muốn ăn tôm, lại đem tôm đưa đến cho Thẩm Thần, trừng mắt nhìn Cố chủ tịch liếc mắt một cái, nghĩ thầm: Lão nam nhân này càng ngày càng không biết gì hết.

Cơm tối ăn xong, Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần chơi cùng hai đứa nhỏ trong chốc lát, đến 8h mang hai tiểu gia hoả đi tắm, rồi lại đem bọn chúng đi ngủ. A Kiệt một hai phải dựa gần em trai mới bằng lòng ngủ, còn muốn lôi kéo tay nhỏ, làm cho Thẩm Thần dở khóc dở cười. Cuối cùng không có biện pháp, đành phải cho hai anh em ngủ chung. Cứ làm đi làm lại xong việc thì cũng đến 10h rồi.

Thẩm Thần cầm áo tắm dài đi tắm rửa, Hoắc Nam Phong theo sát ở phía sau cậu, đem người bế đặt lên chỗ rửa tay, đúng lý hợp tình nói: "Đêm nay giúp em lột nhiều tôm như vậy, anh muốn thưởng!

Thẩm Thần nhướng mày: "Tôi không có bắt là anh tự muốn lột."

Vừa mới nói xong, eo đột nhiên bị Hoắc Nam Phong nhấc lên.

Cậu hơi kinh hãi, vội vàng ôm lấy vai Hoắc Nam Phong. Hoắc Nam Phong trong cổ họng phát ra tiếng cười, ngay sau đó dùng sức hôn lấy môi Thẩm Thần...