Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ly Hôn Năm Thứ Năm

Chương 77




(1)

Weibo đêm nay sôi động hẳn lên.

Khi nhấp vào ô tìm kiếm thì Top 1 hotsearch chính là video với tiêu đề [CP Ký Dao - Phong cảnh Tô Châu]

Trong video, hai người nép mình dưới tán ô và cầm tay nhau đi dạo trong đêm đông đầy tuyết ở Tô Châu.

Người đàn ông cao hơn một chút, cúi đầu trò chuyện với người bên cạnh.

Người bên cạnh mặc chiếc áo khoác màu tím nhạt, nổi bật giữa mùa đông lạnh giá, như đóa ngô đồng nở giữa đêm đông.

Khi bị quay lén, người đàn ông ấy vô tình nhìn về phía camera, đôi mày tuấn tú nhíu lại, khẽ nghiêng đầu.

Video kết thúc tại đây, có lẽ là do khung cảnh quá đỗi lãng mạn nên các trang truyền thông cũng không đặt tiêu đề gì quá khác thường.

Cư dân mạng cũng không ngờ rằng, cặp đôi tưởng chừng đã "BE" sau khi tái hôn ồn ào và im hơi lặng tiếng một thời gian, lại bất ngờ có thể "đẩy thuyền" với khoảnh khắc chung đôi ngọt ngào như vậy.

Dù đã lên tiếng rất nhiều lần, nhưng Tần Vị Ký lại tiếp tục lên tiếng một lần nữa trên các nền tảng truyền thông rằng, lý do ly hôn không liên quan gì đến tin đồn ngoại tình thất thiệt trên mạng, mà là do mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Và hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết nên hai người quyết định quay lại vì vẫn còn yêu.

Kỳ lạ thay, dù trước đây anh có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không ai tin, nhưng bây giờ chỉ với một câu nhẹ nhàng như vậy, lại chẳng còn ai nghi ngờ gì nữa.

Tuy nhiên, vẫn có một số người không cam tâm. Họ lấy việc trình độ chỉ hết cấp 3 không đáng chú ý của Tạ Dao Ngâm ra để mỉa mai, và họ cho rằng cậu đang cố gắng dùng nó để "cao cấp" hơn Tần Vị Ký.

Nói về trình độ học vấn của Tần Vị Ký... ừm... có vẻ cũng không cao lắm...

Nhưng con trai của giáo sư đại học và chủ tịch Hiệp hội Văn học từ lâu đã không thể đánh giá bằng những tấm bằng đơn thuần.

Những lời nói này tuy phiến diện nhưng lại vô cùng hùng hồn.

Ngay sau đó, lại có một tin tức khác bị rò rỉ ra. Nó như cú tát thẳng vào mặt những con chó tiêu chuẩn kép này.

Đó chính là điểm thi đại học năm xưa của Tạ Dao Ngâm: 428 điểm.

428...

Thật nực cười...

Không thể vào bất cứ một trường đại học top 2 nào sao? Ai có gan dám nói câu đó?

Chờ đã...

Anh ấy là người Giang Tô?

Chết tiệt...

Điều này đã thành công bịt được miệng của dân cư mạng.

Nghe nói người tiết lộ thông tin này là bạn học cũ của Tạ Dao thời trung học, tên là Phó Tư.

Người hâm mộ vô cùng bàng hoàng, cũng không biết Tần Vị Kỷ có còn kịp đi học hay không... Là Tần hoàng, không xứng...

Sau trò hề ngoại tình và trình độ học vấn, mọi người mới muộn màng nhận ra rằng mình đã bị dư luận bóp méo suốt bấy lâu nay.

(2)

Cách đây không lâu có tin đạo diễn Chu Không dính líu đến m@ túy gây chấn động dư luận.

Sự việc trở nên ồn ào bởi Chu Không vừa mới nhận giải thưởng "Đạo diễn xuất sắc nhất" tại Thanh Phong - một giải thưởng danh giá trong ngành giải trí. Hành vi vi phạm pháp luật của ông khiến nhiều người không khỏi thất vọng, cho rằng Chu Không đã kiêu căng, tự mãn và hoàn toàn không xứng với những thành tựu mà mình đang có.

Cư dân mạng xôn xao bàn tán, vừa tiếc nuối vừa thất vọng vì rèn sắt không thành thép.

Nhìn Chu Không tự hủy hoại tiền đồ như vậy, chẳng khác nào nhìn một bức danh họa rơi xuống cống rãnh.

Chúng ta cần phải biết rằng, ngành công nghiệp giải trí đã thương mại hóa quá lâu rồi. Để một đạo diễn như Chu Không phá vỡ vòng vây của các đạo diễn thương mại, lại có tác phẩm gây tiếng vang lớn thì có lẽ phải mất vài chục năm nữa mới xuất hiện một người thứ hai.

Cố tình vi phạm giới hạn pháp luật và đạo đức, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người hâm mộ điện ảnh thất vọng, vừa tiếc nuối vừa hiểu rằng pháp luật là không thể vi phạm.

Thậm chí, nhiều người đã bắt đầu đặt câu hỏi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với giới giải trí vậy? Nó thực sự đã trở thành một vũng nước đục, ai vướng vào cũng trở nên bẩn thỉu hay sao?

Đạo diễn có hành vi xấu chắc chắn sẽ phải chịu số phận bị phong sát, ba bộ phim bị bỏ lại cũng đã trở thành tác phẩm cuối cùng của Chu Không trong giới giải trí.

Hơn nữa, hai nam chính trong phim, một người đã rời khỏi giới, một người cũng gần như ở trong trạng thái bán giải nghệ.

Từ đạo diễn cho đến diễn viên đều nhận kết cục dang dở, điều đó cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ giới giải trí đã tiến hành một cuộc cải tổ lớn.

Ai nhắc đến cũng phải chửi một câu, bộ phim này có độc!

Ai nhắc đến cũng phải chửi một câu, cái giới ăn thịt người này!

Khi paparazzi quay được video hai người đứng bên nhau, nắm tay trong gió tuyết trên đường phố Tô Châu.

Đó đơn giản là sự va chạm giữa bi kịch và hài kịch, là một tia ấm hiếm hoi trong giới giải trí đầy rẫy những điều phi lý.

Vì vậy, cư dân mạng vốn đã từng trải qua nhiều chuyện, chứng kiến nhiều tin tức động trời, cũng phải hiếm hoi kinh ngạc.

(3)

Kẻ ngoài cuộc vẫn còn chìm đắm trong sự hối hả, ồn ào, kẻ trong cuộc đã chẳng còn quan tâm đ ến niềm vui nỗi buồn của thế gian nữa.

(4)

Gần đây, tinh thần của tôi không tốt lắm, có lẽ là do tác dụng phụ sau khi uống thuốc, phải kết hợp với trị liệu tâm lý thì mới dần dần cải thiện.

Bác sĩ tâm lý nói rằng trạng thái cuộc sống hiện tại rất tốt cho bệnh tâm lý của tôi, tôi không cần phải diễn để đồng cảm với nhân vật và người yêu cũng luôn ở bên cạnh tôi.

Nếu tinh thần tốt hơn, tôi cũng có thể đi dạo bên ngoài nhiều hơn.

Cá nhân tôi tin rằng quá trình điều trị trầm cảm thực chất là quá trình tìm lại h@m muốn.

Đối với những bệnh nhân bị trầm cảm nặng, đó là việc tìm lại h@m muốn sống.

Còn đối với tôi, đó là việc tìm lại h@m muốn với cuộc sống.

Tôi dần dần bắt đầu nghĩ đến việc muốn thử thay đổi cách ăn uống, sau bao ngày kiêng khem và tôi đã bắt đầu nhung nhớ đến món cá chép kho tộ.

Tần Vị Ký đã đặt món này từ nhà hàng cho tôi vài lần, tôi không nói gì, nhưng vẫn cảm thấy mùi vị không được vừa ý.

Tôi nghĩ đây có thể coi là một dấu hiệu tích cực, dù sao thì việc kén ăn cũng là để thỏa mãn h@m muốn.

Ngoài ra, tôi cũng tìm lại được những h@m muốn khác.

Ví dụ như, h@m muốn về mặt s1nh lý.

Tiếc là bác sĩ tâm lý đã đặc biệt dặn dò Tần Vị Ký rằng, mặc dù kh0ái cảm trong chuyện chăn gối có lợi cho việc điều trị trầm cảm, nhưng cũng không nên thực hiện quá thường xuyên.

Lời dặn này đến tai Tần Vị Ký lại thành: Chuyện chăn gối... không thể...

Thật khổ cho tôi, mỗi tháng được một lần đã là tốt lắm rồi. Nhưng không phải lần nào tôi cũng được thỏa mãn, lúc thì sợ làm tổn thương tôi, lúc thì sợ tôi hao tổn tinh lực, người khỏe mạnh cũng bị Tần Vị Ký làm cho sinh bệnh.

Mỗi lần Trần Niệm đến, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của tôi, cô đều che miệng, nhỏ giọng thì thầm: "Chẳng lẽ... thầy Tần nhìn anh đã... không còn hứng thú..."

Tôi như tên trộm, ngóc đầu ngồi thẳng dậy: "Cười chết thôi! Anh Tần thấy anh là không thể kiềm chế được, ngày nào cũng tắm nước lạnh."

Trần Niệm không vạch trần tôi, chỉ vỗ tay: "Vậy thầy Tạ tuyệt thật đấy, phong độ vẫn như xưa."

Tính khí kỳ lạ của Trần Niệm càng làm tôi khó chịu hơn.

Tuổi ba mươi, cái độ tuổi như sói như hổ, ngày nào cũng nhìn thấy tôi thì làm sao có thể không có phản ứng được?

Lẽ nào không nên như vậy?

Tôi không tin Tần Vị Ký có thể nhịn được. Lúc anh ra ngoài, tôi mặc áo sơ mi của anh, tr@n trụi nằm trên sofa, một chân vắt lên ghế, chậm rãi lắc lư.

Tôi là một bệnh nhân, chỉ muốn cầu xin một lần, không, là rất nhiều lần quan hệ thôi mà, vậy mà cũng không thể thỏa mãn tôi ư? Cái này cũng phải để tôi lê cái thân xác ốm yếu của mình bày ra tư thế cầu ch*ch?

Thật nhục nhã!

Càng nghĩ tôi càng tức giận, khoanh tay lắc lư chân, lắc lư mãi rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường, người được đắp một chiếc chăn mỏng, bên cạnh giường còn sáng đèn bàn.

Tôi duỗi người ra và nhìn thấy Tần Vị ký đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

Vừa định lên tiếng, tôi chợt nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

Tần Vị Ký ngẩng đầu nhìn tôi, đặt sách xuống: "Về được ba bốn tiếng rồi."

Tôi nhìn xuống chiếc áo sơ mi của anh mà mình vẫn còn đang mặc trên người: "Anh bế em vào à?"

Tần Vị Kỷ cười nói: "Không lẽ là còn ai khác?"

"Anh không thấy em đang khỏa thân sao?"

Anh gật đầu: "Thấy chứ, sợ em lạnh nên bế em về phòng."

Tôi mím môi, càng nghĩ càng tủi thân, không còn chuyện gì nhục nhã hơn thế này nữa!

Làm sao tôi có thể khoe khoang với Trần Niệm đây?

Làm thế nào để lấy lại danh tiếng sau khi bị tổn thương của tôi?

Tôi làm sao có thể ngẩng cao đầu lên mà làm người được chứ?

"Anh... em khỏa thân nằm đó mà anh vẫn không muốn ngủ với em..."

"Em biết em hơn ba mươi rồi... không còn trẻ trung như trước... em không hấp dẫn anh nữa..."

Tần Vị Kỷ bất đắc dĩ mỉm cười, tiến đến trước mặt tôi, âu yếm vuốt v e mái tóc tôi: "Sao lại như vậy? Bác sĩ đã nói..."

"Bác sĩ nói..." Tôi ngắt lời anh: "Đàn ông chỉ khi không được mới tìm lý do để tránh quan hệ..."

Giọng tôi càng nói càng run, càng nói càng nhỏ.

Lúc tôi từ từ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên Tần Vị Ký đang nheo mắt nhìn tôi.

Tim tôi khẽ chùng xuống.

"Anh không được?"

Tôi nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Được..."

Anh khom người, giọng trầm ngâm: "Sao lại thích làm liều thế hả..."

Tối hôm đó, Tần Vị Kỷ quên mất rằng tôi đang bị bệnh. Từ đầu giường đến cuối giường, từ tầng trên cho đến tầng dưới, từ sô pha cho đến dưới sàn, tôi bị giày vò đến mức sung sướng chết đi sống lại, không biết là đã thay đổi biết bao tư thế, điều đáng xấu hổ là anh Tần lại bắt tôi bám vào lan can cầu thang, một mặt d@m đãng, một mặt thì lại vô tình phục vụ anh.

Cuối cùng, tôi khóc đến khàn cả giọng thì anh mới buông tôi ra và ôm tôi vào trong phòng tắm.

Tôi thở hổn hển, nước mắt lăn dài, vô cùng hối hận.

Nói đàn ông không được quả thật là điều đại kỵ.

_____

P/S: Nợ quá lâu rồi, lê lết trả dần hoyy ==

#Bly