Không phải cô vô tình mà là cô chỉ mong muốn một cuộc sống an bình và yên ổn. Nếu như anh chỉ vì muốn bù đắp những thiếu thốn cho cô và giải toả áy náy cho mình thì… cô thật không cần.
Anh vẫn bận rộn như vậy, không thể nào vì cô thay đổi.
9.50 tối - gần đến giờ đóng cửa, Đỗ Dĩ Du ngồi ở quầy tính tiền, kiểm tra vài lần nhưng vẫn thấy không đúng.
Muốn có cuộc sống yên tĩnh khó khăn như vậy sao? Tình yêu của bọn họ đã là quá khứ rồi, Địch Tử Uy cảm thấy đó là vì công việc, nhưng lại xen lẫn tư tình, nhiều lần tới trêu chọc lòng của cô.
Cô phân tâm vì những lời Dịch Tử Uy đã nói hôm nay, cuối cùng giao cho Nhâm Hi Vi tính tiền.
"Chuyện tiền bạc giao cho Vi xử lý luôn."
"Dĩ Du, có phải bạn đang quan tâm đến chuyện chồng trước tới tìm có phải không?" Nhâm Hi Vi giống như có thể hiểu rõ nguyên nhân Đỗ Dĩ Du không chuyên tâm.
"Ừ, anh ta thật đúng là đồ phiền toái."
"Hôm nay anh ta đến tìm Du làm gì?"
"Anh ấy nói phòng bếp của chúng ta quá nhỏ, hỏi chúng ta có muốn đổi sang mặt bằng lớn hơn không, anh ấy muốn giúp chúng ta mở đại lý."
"Wow!!!" Nhâm Hi Vi trợn mắt to "Anh ta rất có tiền, đúng không?"
"Anh ấy là một trong những cổ đông của OTC."
"Trời ạ, OTC?!? Gần đây giá cổ phiếu của công ty này rất cao đó! Dòng smart phone của OTC từ thiết kế đến công nghệ đều rất được các công ty viễn thông của nước ngoài ưa chuộng. . ." Trước kia cô chưa từng nghe Dĩ Du đề cập tới chồng trước của mình làm nghề gì, bây giờ mới biết chồng trước của cô ấy năng lực lại mạnh như vậy, lai lịch lại không nhỏ
"Du có đồng ý không?"
"Không có. Anh ấy làm như vậy… chỉ là vì muốn đền bù áy náy trong lòng anh ấy mà thôi."
"Đền bù áy náy trong lòng anh ta à? Anh ta biết công việc kinh doanh của Du không được tốt sao?"
"Có lẽ là vậy."
Ngoại trừ gần đây kinh tế có khó khăn làm cho cô cũng có chút lo lắng, nhưng làm bánh là công việc cô thích nhất, trên thực tế cuộc sống cũng coi như là an nhàn tự tại.
"Thật ra thì nếu có thêm chút tiền nữa thì tốt hơn." Nhâm Hi Vi nhỏ giọng.
Mặc dù tiền bạc không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn chuyện đều không thể, không cần tu sửa lại cửa hàng nhỏ mà còn có thể đổi cửa hàng lớn hơn, sao lại không thử?
"Trừ tiền bạc và sự nghiệp, không có gì có thể làm anh ta thấy hứng thú cả." Cùng anh chung đụng mấy năm, cô còn chưa hiểu rõ anh sao?
"Dĩ Du, không ai là không thích tiền, chúng ta bây giờ gặp phải khó khăn về tiền thuê nhà cùng tiền bột mì đều tăng, cũng sẽ rất mau lỗ vốn. Du! Tại sao không chấp nhận đề nghị của anh ấy? Nếu như anh ta có thể khiến OTC kiếm tiền, giá cổ phiếu tăng cao, thì ước mơ vương quốc bánh ngọt của cậu… chắc anh cũng sẽ có khả năng thực hiện."
"Đừng nói riêng vương quốc bánh ngọt, ngay cả cuộc sống của Du, anh ta cũng không thể tham dự." Mới cùng anh gặp mặt vài lần, cô có thể cảm thấy sự bình tĩnh như nước hồ thu của mình bị vung lên trận trận phong ba, đó là sự nguy hiểm được báo trước, sợ hãi làm cô lui bước.
Không sai, cô phải giữ vững lý trí, không thể cùng anh có bất kỳ dây dưa không rõ nào.
"Dĩ Du, bạn vẫn yêu anh ấy sao?"
"Du. . . Không biết" Cô không muốn nghĩ đến vấn đề này.
"Nếu như không phải là yêu, chỉ là hợp tác trong kinh doanh, Du cần gì phải cự tuyệt sự giúp đỡ của anh như thế?"
Hi Vi nói không sai, nếu như không phải là vì trong cô vẫn còn sót lại tình yêu dành cho anh, cô cần gì phải lạnh nhạt cự tuyệt anh như thế? Nhưng cô không dám đối mặt với vấn đề này, chỉ có thể dùng cái phương thức này tự thuyết phục chính mình mà thôi.
"Ba Đóa Hoa không cần mở rộng, nhưng Du muốn vui vẻ, muốn tự do, cuộc sống và công việc của mình, Du muốn tự mình làm chủ" Như vậy là đủ rồi.
"Được rồi, Vi hiểu rõ rồi." Thân là bạn thân kiêm phụ tá, cô nên ủng hộ Dĩ Du mới đúng.
Đỗ Dĩ Du giọng nói nhẹ nhàng, suy nghĩ lạc quan "Huống chi, công ty viễn thông Tấn Đạt sắp tới sẽ bàn chuyện hợp tác với chúng ta, Du đối với tương lai vẫn có lòng tin, đừng lo lắng."
"Ừ, Vi cũng vậy. Hi vọng lần hợp tác này có thể thành công."
Nhâm Hi Vi đem tiền đếm xong giao cho Đỗ Dĩ Du, Đỗ Dĩ Du lại đem tiền để vào trong túi rồi với tay tắt đèn bảng hiệu, họ cầm giỏ xách chuẩn bị rời đi, đột nhiên Linh Phong trên cửa kêu “leng keng” có người đẩy cửa bước vào.
Bước vào cửa tiệm là người đàn ông tóc vàng quá vai, áo sơ mi tím kết hợp với quần âu, trên mặt mang nụ cười giản dị tùy ý, bên cạnh còn có hai phụ tá mặc âu phục.
"Wow… Nơi này chính là Ba Đóa Hoa sao? Các người đẹp, có thể cho tôi vào trong cửa hàng ăn thử bánh hoa hồng phô mai không?" Kim Duẫn Xán nhìn một vòng quanh cửa hàng, bánh bao và những món ăn khác đều không còn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng hướng về phía Đỗ Dĩ Du muốn món tráng miệng chính của cửa hàng.
"Thật xin lỗi, hiện tại trong tiệm chúng tôi đã không còn bánh phô mai hoa hồng." Đỗ Dĩ Du lễ phép mỉm cười trả lời.
"A! Tôi tới quá muộn sao?" Kim Duẫn Xán cười quan sát cô.
Cô là một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, sạch sẽ mà dịu dàng, giống với “Ba Đóa Hoa” của cô, làm cho người khác có một loại cảm giác tươi sáng và ấm áp.
"Vâng, thật xin lỗi, tất cả đã được bán hết, ngày mai khoảng giữa trưa mời anh quay trở lại, hoặc có thể đặt trước" Đỗ Dĩ Du nói một cách lịch sự.
"Đợi chút. . . Nơi này rõ ràng còn một bánh phô mai hoa hồng trứng lớn, tôi muốn cái này, tôi muốn nếm thử một chút mùi vị . . ."
Anh mắt tinh, phát hiện trong tủ lạnh thủy tinh trong suốt đặt trong cùng có một cái bánh kem hình hoa hồng cùng với hoa văn bánh phô mai hoa hồng ước chừng tám tấc lớn.
"Thật xin lỗi, bánh này đã có khách đặt trước rồi, khách ngày mai sẽ đến lấy hàng, bởi vì tôi không có thời gian đóng gói nên mới để ở chỗ này" “Ba Đóa Hoa” cũng có cung cấp bánh theo nhu cầu của khách hàng, cái bánh ngọt này là do một khách quen muốn ăn mừng kỷ niệm ngày cưới, và cô đã viết chữ chúc mừng trên đó, không thể bán cho anh.
"Không cần keo kiệt như vậy, bán tôi một phần nhỏ thôi."
Anh phát huy tuyệt chiêu của mình, dùng đôi mắt phóng điện mê hoặc cô, giọng nói nũng nịu dụ cô mềm lòng thỏa hiệp, bình thường phụ nữ đều đỗ vì bộ dạng này của anh.
"Thật xin lỗi, thưa anh, phía trên có ghi chữ chúc phúc rồi." Cô cho anh một câu xin lỗi kèm nụ cười, không bị ảnh hưởng chút nào.
Không phải chứ? Phóng điện cùng làm nũng cũng không có tác dụng, Kim Duẫn Xán không thể làm khác hơn là đổi phương thức khác hỏi "Có thể mời bà chủ ra đây một chút không?"
"Tôi chính là bà chủ." Đỗ Dĩ Du hào phóng thừa nhận, thái độ vẫn không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Ừm, vậy tốt lắm." Kim Duẫn Xán kiên nhẫn, đưa cho cô danh thiếp.
"Nghe nói bánh phô mai hoa hồng của “Ba Đoá Hoa” ăn rất ngon, bởi vì vừa lúc đi ngang qua đây, bụng tôi lại hơi đói nên thuận đường ghé vào. nghĩ sẽ nếm thử món điểm tâm ngọt của quán, không ngờ lần nữa bị cự tuyệt." Kim Duẫn Xán ngoài miệng vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói hơi có vẻ tiếc nuối.
Bà chủ nếu như biết rõ anh là khách hàng lớn trong tương lai, phải hiểu đạo lý làm ăn, dầu gì cũng nên cho anh một chút thể diện!
"Anh là Tổng giám đốc Kim Duẫn Xán?" Đứng bên cạnh Dỗ Dĩ Du, Nhâm Hi Vi vừa nhìn thấy tên tuổi trên danh thiếp, lên tiếng kinh hô.
Ông chủ Kim xuất hiện trong cửa tiệm, nếu là tới nói chuyện hợp tác, kẻ kinh doanh thông minh nên tìm biện pháp thõa mãn nhu cầu của khách hàng mới đúng, Nhâm Hi Vi hướng Đỗ Dĩ Du nháy mắt.
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Kim, tôi vẫn không thể bán cho anh." Đỗ Dĩ Du vẫn kiên trì.
"Tại sao?" Kim Duẫn Xán sửng sốt.