Hai người yêu nhau cuối cùng cũng ở chung một chỗ, Nhâm Hi Vi nói không muốn làm kỳ đà cản mũi, tự mình lái xe về, để hai người bọn họ ở trên núi nói chuyện yêu đương, bù đắp lại khoảng thời gian ba năm tình yêu bị lãng phí.
Địch Tử Uy lái xe, đi qua vùng nông trại tự nhiên rồi lại qua nông thôn hoang dã, sau đó dừng lại ở một ngôi nhà trên sườn núi.
Sau khi dùng bữa bọn họ vòng qua thềm đá, đi tới sân nhà, nơi này bọn họ đã từng đi qua, là kỷ niệm ngọt ngào nhất của cô, khu nghỉ mát lý tưởng nhất.
Khi bọn họ còn là một cặp tình nhân, họ đã sống trong căn nhà giống thế này, nơi này không đẹp không hoành tráng, nhưng hương thơm cây cỏ rất dễ chịu, phía sau sân vườn có rừng xanh biết, có thể thưởng thức hoa Sơn Trà, trông xa xa phong cảnh rừng núi hùng vĩ mênh mông bát ngát.
Buổi tối mùa thu gió thổi mạnh, thoáng qua thân thể, Đỗ Dĩ Du bỗng run run.
"Lạnh không?" Anh nhỏ giọng hỏi.
"Có một chút."
"Anh còn nhớ rõ nơi này sao?"
"Tất nhiên." Anh nhớ lại ngày trước, khóe miệng nổi lên nụ cười ngọt ngào "Năm năm trước, anh nắm tay em tản bộ giống như bây giờ, đột nhiên sau đó ngồi xổm người xuống, nói nhặt được một viên đá quý…. Kết quả em tin là thật, anh đem “tảng đá” đặt vào lòng bàn tay của em, làm em sợ hết hồn."
"Là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, tuy nhiên nó tản ra ánh sáng của tình yêu, khi đó em thật sự bị anh làm cho cảm động." Anh mua một chiếc nhẫn kim cương 2 cara cầu hôn cô, nói muốn gắn bó cùng cô cả đời, cô vô cùng xúc động, đồng ý anh.
Đột nhiên, anh đưa tay vòng hông của cô lại, hô hấp của anh thổi lất phất gương mặt của cô, mùi hương mê người của anh đi vào trong mũi cô.
"Bỏ qua ba năm lãng phí, anh rốt cuộc có thể bù đắp thật tốt cho em, thật tốt yêu em…" Anh đang bên tai cô thủ thỉ nhớ nhung cùng tình yêu.
"Em quên nói với anh, cảm ơn."
"Cảm ơn anh vì cái gì?" Anh không hiểu.
"Mặc dù ban đầu em cũng không nghĩ tiếp nhận anh, nhưng anh vẫn như cũ âm thầm giúp em vượt qua khó khăn trong sự nghiệp, hóa giải lo lắng trong lòng em."
"Cần gì nói lời cám ơn, anh nợ em rất nhiều." Anh thương yêu cưng chiều véo một cái vào chóp mũi thanh tú của cô.
"Anh có phải hay không vẫn âm thầm quan tâm em? Nếu không tại sao hai chúng ta gần đây luôn ở chung một chỗ thế này?"
"Dĩ nhiên."
"Anh làm sao làm được?" Cô liếc nhìn anh. Biết anh làm việc có kế hoạch, có phương pháp, nhưng trong lòng lại không che giấu được tò mò muốn biết.
"Đương nhiên là mất một phen khổ tâm, bày Thiên La Địa Võng cùng tai mắt, nhất định phải vãn hồi lòng bà xã của anh mới được." Anh nói xong xoa nhẹ gò má mềm của cô, trong mắt tình yêu tình cảm không lời nào có thể miêu tả thành lời được.
"Tai mắt? Em hiểu rõ Kim Duẫn Xán là vì nể mặt mũi anh mới cùng với “Ba Đóa Hoa” bàn chuyện hợp tác phiếu mua hàng, như vậy còn có ai bị anh mua chuộc nữa?"
"Ách. . . . . ." Địch Tử Uy cảm thấy bị làm khó, khó có thể mở miệng.
Cô nũng nịu hướng tới anh truy tới "Nói mau, nếu không em không cho anh vào phòng ngủ."
"Bà xã đại nhân, là trợ lý của em."
"Quả nhiên… luôn cả Hi Vi cũng bị anh mua chuộc! Bên cạnh em bạn bè cũng càng ngày càng không đáng tin, cư nhiên bán đứng em." Cô cố ý nói như vậy.
"Hi Vi là bị thành ý của anh tác động, mới nguyện ý âm thầm giúp một tay, không nói cho em biết… anh rất xin lỗi."
"Em không có trách cô ấy, chỉ có thể nói kế hoạch của anh quá cao, em chẳng hay biết gì, còn ngây ngốc đem trái tim mình tới đây, tiếc nuối anh sẽ sớm rời đi, âm thầm trách cứ mình không mời anh một lời… Nhưng không biết trúng kế của anh!" Cô không ngốc thì là gì?
Môi cô cong lên vì trách cứ, bị anh hôn xuống "Như vậy không phải rất tốt sao?"
Có một vài thứ biến mất, anh cũng sẽ không để ý có hay không tồn tại, một số bạn bè lâu không liên lạc, anh cũng chưa từng quan tâm tình bạn bị phai nhạt, chỉ có cô đi xa vẫn không cách nào từ trong ký ức mà quên đi, mặc dù công việc của anh rất bận rộn, nhưng anh đối cô tình ý một lòng mà cố chấp, thủy chung như một, ngay khi tình cảm có xu hướng lệch đi, anh cũng quay trở lại, tất cả chỉ vì cô.
"Chúng ta đi tắm suối nước nóng được không?" Đỗ Dĩ Du đề nghị.
"Tốt, chúng ta tới đó tắm uyên ương." Anh đang bên tai nàng đề nghị, lời này làm đỏ gương mặt của ai đó.
Cô xấu hổ lắc đầu, bọn họ đã thật lâu không có… cùng nhau.
"Có quan hệ gì, anh cũng không phải là lần đầu tiên thấy thân thể em."
Sau khi anh nhắc tới, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh màu hồng, cô ngượng ngùng hướng mặt chạy vào trong nhà.
Địch Tử Uy khóe miệng nâng lên nụ cười, anh sải bước đi theo phía sau cô, bình tĩnh.
Anh cùng vợ yêu, rốt cuộc trở lại.
Địch Tử Uy cởi áo khoác trên người, hạ thân quấn khăn tắm, nhẹ nhàng đi theo vợ trước tiến vào phòng tắm.
. . . . . .
Kích tình tựa như củi khô gần lửa bốc cháy, khó có thể kiểm soát.
Anh quen thuộc thân thể của cô, bàn tay không cách nào ngừng nghỉ ở trên người cô không ngừng trêu đùa, cảm giác quen thuộc ngọt ngào giống như ngày xưa, cho đến khi nhìn thấy trên người cô hiện ra màu hồng phấn, cô lo lắng ưỡn ẹo thân thể, anh trở nên càng thêm cuồng dã, thân thể anh hùng vĩ tráng kiện nằm ở trên thân thể mềm mại của cô, cảm thụ va chạm kích thích tuyệt vời.
Nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng, vuốt ve yêu thương triều mến, hai trái tim kề nhau, mỗi người đều có thể cảm giác đam mê muốn giải phóng dục vọng.
"Tử Uy. . . . . ." Toàn thân cô nóng lên, không kìm nén được gọi tên anh.
"Ừ, anh ở đây." Anh cực độ đè nén giống đực khát vọng của mình, chỉ sợ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
"Yêu em…." Cô chủ động nói xong, đôi tay bấu víu gáy của anh, trong đôi mắt mờ mịt tràn ngập khẩn cầu.
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Anh bên cạnh vành tai của cô nhẹ giọng, nghe lệnh.
Cô có thể cảm thấy anh kích động chống đỡ nơi mềm mại của cô, trong cơ thể dâng lên kích tình mênh mông dậy sóng.
Anh động thân tiến vào, bên trong cô rất chặt không cản trở.
Cô khẽ kêu một tiếng, anh thả chậm tốc độ khắc chế sự kích động của mình, để cho cô thích ứng sự hiện hữu của anh.
Cô thở nhẹ, khi anh dịu dàng luật động, sự đau đớn dần dần không còn, cảm thấy hai người cả người hợp nhất, có được sự kết hợp hoàn mỹ nhất, lòng của cô tràn đầy vui sướng, từng tế bào trong thân thể kêu gào sự nhớ nhung cùng yêu say đắm.