Ở trên tình trường anh bách chiến bách thắng, theo đuổi phụ nữ chưa từng thất bại. Lần đầu anh phải nếm bùi thất bại, mà chướng ngại vật của anh lại chính là người đang ngồi bên cạnh Dĩ Du - Địch Tử Uy.
Chẳng lẽ Địch Tử Uy không nhìn ra anh đối với Đỗ Dĩ Du có tình ý? Anh thật nghi ngờ là do Địch Tử Uy cố gắng ngăn cản chuyện tốt, cùng muốn tranh giành tình cảm này với anh.
"À… anh tới là để chăm sóc Dĩ Du."
"Em có hẹn với Dĩ Du đi ăn cơm lúc 12 giờ." Kim Duẫn Xán không chấp nhận thua trận, giọng nói khiêu khích.
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Đỗ Dĩ Du cảm thấy lo lắng, đang muốn mở miệng hóa giải không khí giương cung bạt kiếm, Địch Tử Uy lại lên tiếng.
"Vậy thì thật là xin lỗi, anh không biết em cùng Dĩ Du có hẹn, mới vừa rồi anh ở trên đường tới, cũng đã giúp Dĩ Du mua sushi rồi."
"À? Vậy sao?" Sắc mặt Kim Duẫn Xán không vui, Địch Tử Uy rõ ràng là cố ý muốn giành phụ nữa với anh "Như vậy, anh Địch, buổi trưa chúng ta ăn cơm đi, em có vài lời muốn nói."
"Tốt." Địch Tử Uy là đang chờ anh nói câu nói này, hào phóng đồng ý.
Kim Duẫn Xán đẩy cửa đi ra khỏi phòng bếp, Địch Tử Uy để bánh xuống bàn đi rửa tay "Dĩ Du, anh theo A Xán đi ăn cơm."
"Em xem Kim Duẫn Xán rất tức giận, anh không phải muốn cùng cậu ta xung đột chứ?" Lòng cô như lửa đốt, lo lắng hai người bất hòa, Kim Duẫn Xán sẽ gây bất lợi cho anh.
Địch Tử Uy nhìn đáy mắt quan tâm của cô, tim của anh tràn đầy vui sướng, thân thể cũng phiêu lên rồi.
Anh vuốt vuốt gương mặt của cô, thâm tình nhìn cô "Sẽ không đâu, em yên tâm, anh là đối tác, cũng là bạn của cậu ta, anh sẽ cố gắng giải thích cho cậu ta hiểu."
"Vâng, kết quả như thế nào phải báo ngay cho em biết."
"Anh hiểu rồi."
Bọn họ đã không đi đến nhà hàng, vừa tới công viên gần đó, hai người cùng nhau ngừng lại, không khí nhất thời căng thẳng.
Kim Duẫn Xán nhìn chằm chằm Địch Tử Uy, ánh mắt tràn đầy thù địch, đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh Địch, anh là cố ý sao? Anh biết rõ tôi thích Dĩ Du, tại sao lại nhiều lần muốn trở ngại tôi theo đuổi cô ấy?"
"Cậu thật lòng thích cô ấy sao?" Địch Tử Uy hỏi ngược lại anh.
Anh không chút nghĩ ngợi nói "Dĩ nhiên."
"Cậu biết cái gì là thật lòng sao? Đối với phụ nữ tặng hoa, ăn cơm ở nhà hàng đắt tiền, theo đuổi mãi miết… đây chính là thật lòng sao? Dĩ Du với những người phụ nữ trước đây của cậu không giống nhau, tư tưởng của cô ấy rất thuần khiết, không thể đùa với trò chơi tình yêu của cậu, tôi không cho phép cậu đến gần cô ấy!" Địch Tử Uy ánh mắt sắc bén, đưa ra lời cảnh cáo.
Hừ! Kim Duẫn Xán cố gắng kìm nén tức giận cùng khó chịu, hoàn toàn bị lời nói của anh mà bộc phát.
Ý là chỉ anh nông cạn, không hiểu cái gì là tình yêu sao?
Cho là lớn hơn anh vài tuổi, mà có thể dạy dỗ anh sao?
Anh tán tỉnh không ít bạn gái, chưa bao thất bại như vậy, Địch Tử Uy đột nhiên tới giành phụ nữ với anh, kêu anh đem mặt mũi để ở nơi nào đây?
Anh đưa ra quả đấm, chợt vung lên, kích động đánh vào mặt Địch Tử Uy!
"Sao anh lại nói tôi như thế? Thiệt thòi tô thật tâm ngưỡng mộ anh như vậy, còn gọi một tiếng anh."
Khóe miệng Địch Tử Uy chảy xuống một giọt máu, anh hít một hớp không khí, trợn mắt nhìn.
Anh biết trong tình yêu Kim Duẫn Xán giống như là một quân nhân, không chịu nổi thất bại, mà anh - Địch Tử Uy cũng không chịu thua người đàn ông khác, ở thương trường thông minh quyết đoán, ở trên tình trường anh càng thêm che chở vợ mình, không để cho cô bị nửa điểm tổn thương.
"Cậu cho rằng tại sao tôi phải làm như vậy?" Tròng mắt đen của Địch Tử Uy nhíu lại.
Địch Tử Uy đánh trả anh một quyền, động tác nhanh như tia chớp "Phanh" một tiếng, Kim Duẫn Xán né tránh không kịp, cả người không chịu nổi sức lực mạnh, nhếch nhác ngã ngồi ở trên thảm cỏ.
Kim Duẫn Xán cũng bị đánh trúng gương mặt như anh, gò má trái khẽ sưng đỏ, khóe miệng cũng rịn ra máu tươi.
"Anh điên rồi!" Anh nếm máu tươi, cực kỳ tức giận kêu "Sao anh lại đánh tôi?"
"Chỉ bằng tôi là chồng trước của Dĩ Du!" Địch Tử Uy nhìn anh hầm hừ.
"Anh là chồng trước Dĩ Du?" Kim Duẫn Xán hai mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn anh.
Làm sao có thế . . . . . Nghe nói anh làm chồng nhưng vì bận rộn công việc dẫn đến người phải ly dị vợ, nhưng anh không ngờ Dỗ Dĩ Du lại là vợ trước của Địch Tử Uy!
"Đúng."
"Vậy. . . . . . Tại sao, tại sao hai ngươi lại nói chỉ là bạn bè?"
Trước đây đã cảm thấy hai người bọn họ hành động là lạ, không giống bạn bè bình thường, nhưng anh đang chán nản vì không theo đuổi được Dĩ Du, nào có ở không đi tìm hiểu quan hệ của hai người, chỉ tìm cách theo đuổi Dĩ Du, mặt mũi đột nhiên lúng túng.
Thì ra bọn họ đã từng là vợ chồng, như vậy nhất định là tình cũ không rủ cũng tới, mới có thể thường xuyên gặp mặt. . . . . .
Biết mình phạm sai lầm, anh buông xuống thù địch, mặt đầy áy náy.
Tất cả điều do anh muốn chinh phục nên mới gây ra chuyện, quá xúc động nên mới có thể gây ra hiểu lầm.
"Đó là bởi vì cô ấy vẫn còn giận, không chịu tha thứ cho tôi."
"Tại sao lại không chịu tha thứ?" Nếu như bọn họ đã từng là vợ chồng, anh cũng sẽ không chen ngang giữa hai người, làm cho mình vừa nhếch nhác vừa đáng bị chê cười, "Anh rốt cuộc làm sai chuyện gì, tại sao muốn ly hôn?"
"Đều tại tôi không tốt, đã từng lạnh nhạt bỏ bê cô ấy, sau khi cô ấy rời khỏi… tôi rất hối hận, lần này trở về Đài Loan chính là muốn cùng cô ấy bắt đầu lại, vãn hồi lòng của cô, không ngờ nửa đường xảy ra một tên tình địch là cậu, phá hư kế hoạch."
"À? Nói như vậy, là tôi phá hư chuyện tốt của anh?" Kim Duẫn Xán đuối lý, lần này biết mình là kẻ thứ ba phá hư chuyện tốt của bọn họ, thật là quá mất mặt rồi.
"Đúng, tôi rất lo lắng Dĩ Du thật sẽ thích cậu, nên mới tìm mọi cách ngăn cản cậu."
Nghe Địch Tử Uy giải thích xong, Kim Duẫn Xán mới bừng tỉnh hiểu ra, áy náy cười một tiếng "Thật xin lỗi, anh sớm nên nói cho tôi biết, nếu như tôi biết cô ấy là vợ trước của anh, tôi sẽ không mặt dày theo đuổi."
Dù sao bọn họ có một đoạn tình cũ, mà Địch Tử Uy là thật tâm vãn hồi lòng của vợ trước, còn anh bốc đồng cũng chỉ muốn vui đùa một chút, anh thật sự không nên quấy rối, còn nghi ngờ Địch Tử Uy phá hư chuyện tốt của anh.
Địch Tử Uy đưa tay, vô nhẹ vai Kim Duẫn Xán một cái "Tôi cũng vậy… là tôi không đúng, vốn là nên nói rõ với cậu."
"Tóm lại, hiểu lầm cũng đã giải thích, để cho em mời anh ăn bữa cơm, bày tỏ áy náy."
"Hôm nào đi, cậu bảo đảm sẽ không lại quấy rầy Dĩ Du là được."
"Dạ, vợ bạn là không thể đùa giỡn, em bảo đảm." Kim Duẫn Xán cười.
"Tốt, tôi phỉa trở về lo cho dĩ Du, tôi đi trước." Địch Tử Uy vỗ vỗ vai anh.
"Gặp lại sau."