Ly Hôn Có Vẻ Khó

Chương 16: Chương 16




"Tên gì?" Giang Vũ Lan hỏi.

"Cố Sanh Phi."

Quả nhiên!

"Cho lên đi." Hắn nói.

Sau khi thư ký rời đi, Giang Vũ Lan hơi dựa vào lưng ghế.

Trong ngăn kéo của hắn vẫn còn tài liệu điều tra về Cố Phán Yên từ nhỏ đến khi trưởng thành, hôm nay mới được giao cho hắn, vì quá bận rộn nên hắn còn chưa kịp đọc.

Giang Vũ Lan thò tay vào ngăn kéo, suy nghĩ một hồi liền thu tay lại, định khi tan làm sẽ xem.

Cố Sanh Phi quả thực rất nhanh nhẹn, trong vòng ba phút văn phòng đã có tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Giang Vũ Lan trầm giọng nói.

Cố Sanh Phi mở cửa bước vào.

Hôm nay cô ta cố tình trang điểm tỉ mỉ, diện bộ váy ngắn của Chanel tôn lên dáng người hoàn hảo, mái tóc dài buông ngang vai mềm mại, cùng chiếc túi xách nhỏ tinh tế, cả người toát lên hai từ hoàn mỹ!



Cố Sanh Phi giẫm đôi giày cao gót đi tới trước mặt Giang Vũ Lan "Anh rể, anh ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Giang Vũ Lan cúi đầu nói "Ăn cơm chưa?"

"Chưa, em vừa đi ngang qua, không biết có thể cùng anh dùng bữa không?" Cố Sanh Phi chớp mắt ranh mãnh ngây thơ "Anh rể một bữa cơm anh cũng không thể mời em sao? "

"Nói gì thế?" Giang Vũ Lan đứng dậy "Chỉ là tôi có chút bận, sợ không thể cùng ăn, nếu không tôi sẽ gọi cho chị cô lát nữa cùng ra ngoài ăn"

Vẻ mặt Cố Sanh Phi có chút cứng ngắc, sau đó tự nhiên nở nụ cười

" Không cần đâu, chị ấy bây giờ nhất định không rảnh."

"Hả?" Giang Vũ Lan ngạc nhiên nhìn cô ta "Cô biết cô ấy đang làm gì sao?"

Cố Sanh Phi khó hiểu, cô ta nghĩ rằng Cố Phán Yên chắc nói với Giang Vũ Lan rồi, nên cô ta mới quang minh chính đại đến đây.

"Chị ấy không nói cho anh biết sao?" Cố Sanh Phi nhìn vẻ mặt của Giang Vũ Lan, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ "Ngay từ đầu người nên lấy anh là em,nhưng mà chị đã thay thế em, nhưng kỳ thật em mới là vợ danh chính ngôn thuận của anh. "

Giang Vũ Lan lúc đầu quả thực muốn kết hôn với Cố Sanh Phi.Vì vậy, trong ngày cưới khi nhìn thấy cô dâu của mình bị thay thế bởi Cố Phán Yên, hắn đã rất tức giận, nguồn gốc của sự tức giận này không chỉ bởi vì không hài lòng với tình huống đột ngột mà còn vì hắn không thể trả ân tình cho Cố Sanh Phi.

Nhưng sau ở cùng với Cố Phán Yên, Giang Vũ Lan càng cảm thấy may mắn vì người kết hôn với hắn là cô.

Sau đó, hắn cũng không nghĩ đến chuyện của Cố Sanh Phi nữa, đặc biệt là sau khi cùng cô trở về Cố gia, hắn càng hiểu rõ hơn vị trí của cô trong Cố gia, Giang Vũ Lan cảm thấy rằng cô gả vào Giang gia không phải vì ham muốn của cải như hắn nghĩ lúc đầu.

Cô không phải là loại phụ nữ như vậy.

"Vậy nên giờ cô định nói cho tôi là sau khi thương lượng với Yên nhi, hai người định đổi thân phận lại cho nhau à?" Giang Vũ Lan thờ ơ hỏi, không muốn dây dưa với cô ta.

Cố Sanh Phi có chút khẩn trương, nhưng cô ta cũng hiểu rằng bất cứ ai đột nhiên được thông báo vợ mình bị thay thế đương nhiên sẽ không vui, đặc biệt là Giang Vũ Lan và Cố Phán Yên có vẻ rất hợp nhau ngay cả khi hắn không yêu thì cũng có hảo cảm.

Trước đây cô ta chưa từng tiếp xúc với Giang Vũ Lan nên tự nhiên đối với vị trí của Cố Phán Yên trong lòng hắn đương nhiên không bằng.

Nhưng Cố Sanh Phi tự tin rằng chỉ cần tiếp xúc lâu với hắn cô ta,việc vượt qua vị trí của Cố Phán Yên trong lòng hắn chỉ là vấn đề thời gian.



Việc cô phải làm bây giờ là để cho hắn không quá bài xích mình.

"Thực ra không phải..." Cố Sanh Phi Phi nhìn có chút sợ hãi "Sáng nay em nhận được điện thoại của chị nói không muốn làm vợ anh, bảo em nói tất cả mọi chuyện cho anh để ly hôn. "

Giang Vũ Lan căn bản không tin lời của cô ta, anh vẫn nhớ lúc tiễn hắn đi làm sáng nay cô đã lưu luyến thế nào, tình yêu tràn ngập trong mắt cô không thể lừa được.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, sáng nay bộ dạng cô thật sự không đúng lắm. Cố Phán Yên bình thường rất hiểu chuyện, đôi khi cô hiểu chuyện đến mức khiến hắn cảm thấy đau lòng. Chỉ cần hắn đi làm, cô sẽ không bao giờ bám lấy vì sợ hắn trễ giờ, nhưng hôm nay cô lại đặc biệt không muốn để hắn đi.

Cố Phán Yên... Em rốt cuộc đang giấu anh chuyện gì? Anh là chồng của em, không phải sao? Hắn cau mày, sau đó lấy điện thoại ra gọi lại cho cô.

Lần này, điện thoại ngay lập tức bị ngắt sau một hồi chuông, Giang Vũ Lan gọi lại, nó đã tắt máy.

"Mẹ kiếp!" Giang Vũ Lan không nhịn được chửi thề, ném điện thoại xuống đất.

"Anh rể..." Cố Sanh Phi giật mình, có chút sợ hãi nhưng lại không cam lòng như thế cô ta tiến lên vài bước "Đừng tức giận, em nghĩ nhất định phải có lý do của chị ấy mới bỏ đi. Để em giúp anh tìm chị ấy, anh bình tĩnh lại đi. "

Sau khi nghe những lời của Cố Sanh Phi, hắn cũng bình tĩnh lại và gật đầu " Xin lỗi, tôi vừa mất kiểm soát đã khiến cô sợ hãi rồi."

"Không có gì." Cố Sanh Phi lắc đầu cười, cảm thấy có chút buồn bực "Xem ra hôm nay bữa cơm này ăn không được.".

Giang Vũ Lan thực sự không có tâm trạng để ăn nên cũng không giữ cô ta lại, chỉ gật đầu "Thực xin lỗi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời cô bữa tối."

Cố Sanh Phi ban đầu chỉ thuận miệng nói lời này, không ngờ hắn thực sự muốn đuổi người.

Nhưng bây giờ cô ta muốn làm bộ hiểu chuyện, không được quá vội vàng, nếu không Giang Vũ Lan nhất định cho rằng cô ta đã động chân động tay vào chuyện này.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Đại Hành Quyết 2. Đẻ Thuê Cho Anh 3. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua” 4. Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng =====================================

"Vậy thì... vậy em đi trước." Cố Sanh Phi miễn cưỡng nói.

"Đi đường cẩn thận." Khi nói hắn thậm chí không nhìn cô ta.

Cố Sanh Phi cắn răng, quay người rời đi.



Hôm nay chuẩn bị tỉ mỉ một phen xem như uổng phí. Nhưng không thành vấn đề, quan trọng nhất bây giờ là để cho hảo cảm của hắn đối với Cố Phán Yên giảm xuống.

Sau khi cô ta rời đi, Giang Vũ Lan không còn tâm trí để giải quyết công việc, chỉ nghĩ cách đi tìm Cố Phán Yên và hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được cô đã bỏ đi.

Giang Vũ Lan tức giận lái xe về nhà, quản gia không rõ nguyên nhân" Thiếu gia hôm nay ngài về sớm như vậy, thiếu phu nhân còn chưa về."

Giang Vũ Lan phớt lờ lời chào của quản gia, bước nhanh lên phòng ngủ.

Không thiếu bất cứ thứ gì.

Giang Vũ Lan trong lòng vừa thả lỏng một chút thì nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà cô đã đặt trên tủ đầu giường trước đó.

Đột nhiên, đầu hắn nhói lên, nhắm mắt trấn tĩnh đi tới cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên.

Nó được viết rất rõ ràng rằng Cố Phán Yên ly hôn vô điều kiện, cô đã ký tên.

Chữ ký của Cố Phán Yên giống như người của cô nhỏ nhỏ tròn tròn.

Giang Vũ Lan trực tiếp xé thỏa thuận ly hôn thành từng mảnh.

Không một lời giải thích, muốn ly hôn như thế này là không thể! Cô nghĩ rằng Giang gia của hắn là nơi muốn đến thì đến nói đi liền đi sao?