Ly Hôn Có Vẻ Khó

Chương 14: Chương 14




Cô cố gắng cởi áo sơ mi và quần âu, Cố Phán Yên để Giang Vũ Lan dựa vào đầu giường, vắt khăn bắt đầu lau người cho hắn.

"Vẫn còn một thứ nữa chưa cởi." Giang Vũ Lan nắm lấy tay cô.

"Hết rồi mà..." Cố Phán Yên bối rối.

"Còn cái này nữa." Nói xong, hắn kéo tay cô di chuyển xuống.

Cố Phán Yên như bị bỏng nhảy dựng lên, đỏ mặt nói "Em,em không muốn chạm vào chỗ đó, anh tự lau đi."

"Xấu hổ gì chứ? Cũng không phải là em chưa từng chạm vào." Giang Vũ Lan nhíu mày "Em không thích sao?

"Ai, ai thích chứ!" Mỗi lần đều khiến cô đau lưng đau eo, cô không thích chút nào.

Giang Vũ Lan nhíu mày "Nhưng nó lại rất thích em."

"Em không quan tâm đâu!" Cố Phán Yên tức giận.

"Thật sự là không đáng yêu." Giang Vũ Lan khịt mũi, nhắm mắt lại không nói nữa.

Cố Phán Yên thấy Giang Vũ Lan cuối cùng bình tĩnh lại yên tâm tiếp tục lau người cho hắn. Cô lau rất nghiêm túc, biết Giang Vũ Lan không thích mùi mồ hôi trên người, nên cẩn thận không bỏ sót chỗ nào.

Giang Vũ Lan nhíu mày thay vì cảm thấy thoải mái hơn vì động tác nghiêm túc và cẩn thận của cô, hắn lại cảm thấy trong người càng lúc càng nóng hơn.

Đôi tay nhỏ mềm mại của cô như châm lên ngọn lửa quanh người hắn, từ từ di chuyển xuống dưới,cô bỏ qua nơi đó nhanh chóng lau từ đùi đến bắp chân, Cố Phán Yên thở hắt một hơi đứng dậy.

"Em không lau ở đây à?" Giang Vũ Lan tròn mắt.

"Đã sạch rồi." Cô nói.

"Nhưng ở đây ra rất nhiều mồ hôi." Hắn vươn tay ra, từ từ ôm lấy cô, nhẹ nhàng sờ eo Cố Phán Yên "Em lau lại lần nữa đi?

Cố Phán Yên nhìn mặt hắn. Giang Vũ Lan không say, ý thức vẫn còn minh mẫn nhưng có lẽ vì có rượu mà gương mặt hắn trông quyến rũ hơn bình thường, bớt lãnh đạm hơn một chút.

"Cái đó, cái đó..." Cô bắt đầu chật vật.

Cố Phán Yên nuốt nước bọt "Anh không thể tự mình lau sao?"

"Anh không có sức."

"Được rồi." Cố Phán Yên nhắm mắt nói "Nhưng mà, anh không được có ý đồ xấu. Bây giờ anh đã say rồi, cần phải nghỉ ngơi."

"Ừm, anh hứa, anh nhất định... không làm chuyện xấu." Hắn nói.

Cố Phán Yên rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu bạch thỏ, làm sao có thể thoát khỏi âm mưu của con sói già xấu xa Giang Vũ Lan. Cô ngồi xổm xuống khuôn mặt ửng hồng, vắt khăn rồi từ từ cởi quần lót.

....

Vào ngày thứ hai, Cố Phán Yên lại thức dậy muộn.

Kể từ khi có kề da cận thịt với Giang Vũ Lan, việc thức dậy đúng giờ không cần sử dụng đồng hồ báo thức của cô ngày càng kém đi.

Cố Phán Yên mơ mơ màng màng mở mắt.

Phòng ngủ yên tĩnh, rèm cửa che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Giang Vũ Lan.

Cô cảm thấy mắt mình đã sưng lên, cổ họng khó chịu, bụng trống rỗng.

Tối hôm qua cô vừa khóc vừa kêu, hơn nữa cô cũng không ăn cơm tối, Cố Phán Yên thật sự đói đến mức bụng dán vào lưng. Nhưng không còn cách nào, cô bị Giang Vũ Lan ôm chặt không thể động đậy.

Cả người vẫn còn mỏi nhừ khiến cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp đến địa lão thiên hoang.

Nhưng cô cũng chỉ là con người mà con người cần dựa vào thức ăn để lấy năng lượng...

"Tỉnh rồi à?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của Giang Vũ Lan mang theo sự lười biếng vừa mới tỉnh dậy vào sáng sớm khiến tai cô tê tê dại dại.

Hai thân thể quấn quít cuối cùng cũng hơi tách ra, Cố Phán Yên ừ một tiếng, còn tưởng hắn rốt cuộc cũng để cho cô đi tìm đồ ăn.

Không nghĩ giây tiếp theo, Giang Vũ Lan đè cô dưới thân hắn, tách hai chân cô ra, hắn phát hiện ra nơi đó của cô vẫn còn ướt. Mặc dù tối hôm qua Giang Vũ Lan có lau sơ qua nhưng không đặc biệt kỹ lưỡng, lúc này vì hành động này mà chất lỏng ở trong cơ thể cô suốt một đêm chảy ra.

Cố Phán Yên hai má đỏ bừng, cô còn chưa kịp từ chối thì hắn đã để cậu nhỏ lại xông vào trong cơ thể cô, bắt đầu một đợt nhịp nhàng.

Đây không phải là con người đúng không? Cô nghĩ.

Đây chắc hẳn là con sói trong thời kỳ động dục biến thành người.

Cuối cùng khi cả hai ra khỏi giường thì đã gần trưa.

"Em đói quá..." Cố Phán Yên ngồi trước bàn ăn ôm chặt bụng.

Giang Vũ Lan ngồi cạnh cô, vì thỏa mãn thân thể cả người hắn mang vẻ lười biếng giống như một con sói cuối cùng cũng được ăn no.

Bữa trưa phòng bếp mang lên đều là đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa, quản gia đứng bên cạnh nghe được lời nói của cô, ôn nhu cười nói: "Thiếu phu nhân hai bữa không ăn, chắc dạ dày đã không chịu nổi. Tốt hơn là nên uống một chút canh nóng để làm ấm bụng, nếu không ăn đột ngột, dạ dày sẽ không tiêu hóa được. "

"Hai bữa?" Giang Vũ Lan cầm đũa nhíu mày nhìn chằm chằm Cố Phán Yên "Em tối hôm qua không ăn?"

Cô bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, lập tức co người lại, yếu ớt đáp: "Tối qua không có cảm giác thèm ăn..."

Hắn có chút khó chịu nhíu mày.

Nếu biết tối qua cô chưa ăn tối, sáng nay hắn đã không làm vậy. Thường ngày lúc cô ăn hắn đều âm thầm quan sát. Cơ bản, bữa ăn nào cô cũng ăn ngon uống được. Nên hắn cảm thấy một bữa sáng không ăn sẽ không có vấn đề gì nhưng...

Ai biết được, cô thậm chí còn không ăn tối!

"Lần sau đừng như vậy, ngay cả khi không thèm ăn cũng phải ăn chút gì để lót bụng!" Giang Vũ Lan tâm tình không tốt, giọng có chút hung dữ.

Cố Phán Yên co vai lại liên tục gật đầu "Em biết rồi."

Mặc dù biểu tình của hắn không tốt lắm, nhưng Giang Vũ Lan vẫn bưng một bát canh đặt trước mặt cô "Uống một ngụm nhỏ thôi, nóng lắm."

"Vâng..." Cố Phán Yên nhỏ giọng đáp.

Mặc dù hắn rất hung dữ nhưng cô có thể cảm nhận được hắn đang quan tâm đến cô.

Cố Phán Yên lặng lẽ nâng mi mắt nhìn Giang Vũ Lan.

Một người đàn ông tốt như vậy...