Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

Chương 27




Lục Chỉ Nhi sắp làm cha rồi.

Khi Vệ Tiểu Thảo nghe tin này thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ngay cả quầy hàng cũng không bày mà mua một đống thuốc bổ đến nhà Lục Chỉ Nhi.

"Vệ ca, sao anh lại đích thân chạy tới đây thế." Nhìn khí sắc Lục Chỉ Nhi không tệ, ngượng ngùng gãi đầu mời cậu vào nhà ngồi, "Mua nhiều đồ vậy phí lắm, giờ em đã dùng tới đâu."

"Giờ chưa dùng thì sau này dùng." Vệ Tiểu Thảo không mấy để ý mà đặt bao lớn bao nhỏ xuống rồi nói, "Dù sao cũng là tiền của Chẩm Lập Phong, đừng tiết kiệm giùm anh ấy làm gì, anh ấy giàu lắm, mua mấy thứ vặt vãnh này cũng chẳng nghèo hơn đâu."

"Vệ ca, anh lại đùa em rồi." Lục Chỉ Nhi cười rót trà cho cậu, "Chẳng phải tiền Chẩm ca cũng là của anh sao."

"Chỉ Nhi......" Vệ Tiểu Thảo bí hiểm lắc đầu, "Giờ anh đâu phải Vệ Tiêu, anh chỉ là dân quê từ nông thôn lên đây làm công, Chẩm ca của cậu chỉ xem anh như thế thân thôi."

Nói xong cậu cũng cười vì cảm thấy chuyện này hết sức vô lý.

"Vệ ca à......" Lục Chỉ Nhi do dự rồi thận trọng thuyết phục, "Thật ra tụi em cũng biết Chẩm ca luôn quan tâm anh, chưa bao giờ thay lòng cả. Vệ ca đã về mà không thể quay lại với anh ấy sao?"

"Khó lắm." Vệ Tiểu Thảo nói mập mờ, "Chẩm ca của các cậu có thể đối mặt với Vệ Tiểu Thảo nhưng chưa chắc có thể đối mặt với Vệ Tiêu đâu."

Những mâu thuẫn giữa họ, những năm tháng tổn thương nhau kia chỉ khi cậu làm một Vệ Tiểu Thảo mất trí nhớ mới có thể bịt tai trộm chuông vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Vệ ca, giờ anh đã khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ Chẩm ca không biết anh......"

"Cậu bớt quan tâm tụi anh mà chăm sóc tốt cho mình và em bé đi." Vệ Tiểu Thảo đứng dậy cáo từ, "Anh đi trước đây, có gì gặp sau nhé."

"Ăn cơm rồi hãy đi, chồng em mua thức ăn sắp về rồi, hôm nay còn nấu canh rong biển nữa đấy ạ!"

Vệ Tiểu Thảo từ chối lời mời của Lục Chỉ Nhi.

"Không được không được, hai cậu mới cưới phải tận hưởng thế giới riêng chứ, tôi ở lại làm kỳ đà cản mũi à...... Đi đây đi đây."

——————

Lúc đến Vệ Tiểu Thảo xách bao lớn bao nhỏ, lúc về hai tay trống trơn nhưng tâm tình rất vui vẻ.

Đứa nhỏ cậu quan tâm giờ đã có một gia đình hạnh phúc, quả là điều đáng mừng.

Vì tâm trạng tốt nên khi nghe điện thoại của Chẩm Lập Phong, giọng cậu cũng nhẹ nhàng hơn.

"Bảo bối, em đi đâu vậy, buổi trưa anh ngủ dậy không thấy em đâu, đến chỗ em bán hàng thì họ nói em không bày quầy......" Người cao lớn ở đầu dây bên kia có vẻ rất ủy khuất, "Em đang ở đâu, sao nghe giọng em vui vậy, anh tìm khắp nơi mà chẳng thấy em đâu cả."

"Tôi đi thăm Chỉ Nhi, đang định về đây."

"Vậy anh tới đón em! Anh sẽ tới ngay, em đợi anh nhé!"

Vệ Tiểu Thảo từ chối không được nên đành phải đồng ý.

Cậu ngồi ở trạm xe buýt nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp vội, không còn lời nào để nói.

Người này đúng là.

Vệ Tiểu Thảo tặc lưỡi lắc đầu.

Chưa chắc người nào đó không biết cậu đang giả vờ mất trí nhớ, chỉ là hai bên ngầm hiểu mà thôi.