Tân lang đến bàn trưởng bối kính rượu, mặc dù trước đó Lục Chỉ Nhi cứ lặp đi lặp lại không muốn mất mặt trong ngày vui của mình nhưng vẫn khóc sụt sùi.
"Ly rượu này em xin kính hai anh!" Thật ra Lục Chỉ Nhi đã có tên đàng hoàng nhưng khi gặp Chẩm Lập Phong và Vệ Tiểu Thảo thì vẫn xem mình là tên nhóc ăn trộm Lục Chỉ Nhi ngày xưa, "Nếu không nhờ các anh...... thì Lục Chỉ Nhi em đã không có ngày hôm nay!"
Cậu nâng ly uống một hơi cạn sạch, Chẩm Lập Phong cũng nhận ly rượu này rồi vỗ vai cậu an ủi.
"Sống tốt như bây giờ đều nhờ bản lĩnh của em cả. Anh chúc hai em cử án tề mi, trăm năm hạnh phúc!"
"Cám ơn Phong ca......" Dứt lời Lục Chỉ Nhi lại nhìn sang Vệ Tiểu Thảo, trong mắt tràn đầy mong đợi, cậu cũng muốn nghe Tiêu ca nói gì đó, "Tiêu ca......"
"Chỉ Nhi......" Vệ Tiểu Thảo mở miệng, cậu cầm tay người em trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi này, ngón trỏ chạm nhẹ vào vết sẹo tiếp giáp giữa ngón út và lòng bàn tay, "Em phải sống thật hạnh phúc nhé."
Khi nói lời này ánh mắt cậu sâu thẳm như biến thành người khác, nhưng chỉ giây lát sau lại là Vệ Tiểu Thảo đang làm công.
Lễ cưới kéo dài đến chín giờ tối mới tan cuộc, lúc gần về Lục Chỉ Nhi say khướt được bạn đời dìu đến tiễn họ.
"Khi nào Phong ca và Tiêu ca cưới bù đi! Các huynh đệ đang chờ uống rượu mừng đấy ạ!"
Chẩm Lập Phong cười gượng rồi kéo tay áo Vệ Tiểu Thảo, sợ cậu nói câu gì không thích hợp.
Cũng may Vệ Tiểu Thảo rất hiểu chuyện, chỉ cười rồi quay sang Chẩm Lập Phong nói.
"Anh đều nghe theo anh ấy."
Một khắc sau bàn tay rũ xuống bên hông cậu lập tức bị nắm lấy.