Hoàng đế nhíu mày, chén trà bị hất đổ chẳng phải điềm lành gì. Ngài không hiểu Yến Thừa Khải bị sao nữa, bình thường múa kiếm bắn cung đâu đến nỗi cầm không vững chén trà.
Ngài định lên tiếng thì Sở Minh ở bên cạnh đã cướp lời: “Vỡ vỡ (năm năm) bình an!”
Hoàng đế đành nuốt cơn giận xuống.
Nói không phải bênh vực thì không ai bênh vực lộ liễu đến thế đâu.
Trên đường Sở Minh và Yến Thừa Khải quay về Đông cung, bầu không khí càng thêm ngượng ngập.
Sở Minh không nói một lời, chỉ ngồi một bên, tay khẽ vuốt ve bụng bầu nhô lên. Còn Yến Thừa Khải chìm trong sự thất thố vừa rồi, không biết nên nói gì.
Hắn buồn bực đập đầu vào thành kiệu, như muốn hất tung nụ cười khuynh thành kia ra khỏi đầu.
Rõ ràng, cách này chẳng có tác dụng gì, ngoài việc khiến đầu hắn đau nhức.
Trên đường về, cả hai đều mang tâm sự riêng, đến khi vào Đông cung, lại cùng bước vào tân phòng đêm qua.
Đồ đạc trong phòng vẫn đỏ rực, trên cửa sổ, cửa ra vào vẫn dán chữ Hỉ chưa gỡ xuống, nến đỏ đêm qua còn sót lại một nửa, dòng lệ nến chảy dọc theo thân nến, nhỏ giọt trên bàn, giờ đã khô cứng.
Thật mỉa mai.
Rõ ràng đêm qua chẳng có chút không khí động phòng hoa chúc nào, nơi này lạnh lẽo như hầm băng, vậy mà lại đỏ rực như thế.
Sở Minh âm thầm thở dài, đáy mắt xẹt qua tia u ám.
Đây quả thực là một cuộc hôn nhân thất bại.
Yến Thừa Khải không phải lương nhân của y.
Sở Minh đi đến bàn tròn bên cạnh, ngồi xuống ghế, đặt lò sưởi lên bàn, tự rót cho mình chén trà, thản nhiên nói: “Điện hạ, ta biết người cũng không dễ chịu gì, hà tất phải tự làm khổ mình?”
Yến Thừa Khải vẫn chưa hoàn hồn, thấy Sở Minh chủ động nói chuyện, nhất thời chưa nghe rõ: “Hửm?”
Sở Minh nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ, chúng ta phân phòng ngủ đi?”
Yến Thừa Khải nghe vậy thiếu chút nữa thốt lên “Không được”, nhưng hắn chợt nghĩ, tại sao lại không đồng ý… rõ ràng bản thân hắn cũng rất chán ghét việc ở chung với y.
Yến Thừa Khải gật đầu lia lịa: “Được, ngươi nói đúng, cứ làm theo ý ngươi.”
Sở Minh ngẩn người trước thái độ gần như miễn cưỡng của hắn, nhưng y lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó… y thực sự không muốn tự mình đa tình nữa.
“Đa tạ điện hạ, hy vọng năm tháng còn lại chúng ta không can thiệp lẫn nhau, bình an vô sự… Còn về việc điện hạ muốn ta diễn kịch, ta nhất định sẽ dốc hết sức để không để lộ sơ hở. Đợi hài tử chào đời, ta sẽ mang hài tử về phủ Quốc công.”
“Ngươi muốn mang hài tử đi?” Yến Thừa Khải nhíu mày nhìn Sở Minh, có chút không đồng ý.
“Điện hạ, sau này người đăng cơ sẽ có tam cung lục viện, có rất nhiều con nối dõi, sẽ không để ý đến đứa trẻ này. Nhưng ta… có lẽ cả đời này chỉ có một đứa con này thôi.” Sở Minh dường như không muốn nói thêm, quay đầu đi, đứng dậy xoa xoa eo, đi đến tủ gỗ lớn bắt đầu thu dọn quần áo.
Yến Thừa Khải không hiểu sao lại thấy chua xót trong lòng, hắn ngăn tay Sở Minh: “Ngươi đừng dọn nữa, ngươi cứ ở đây đi, ta dọn ra ngoài.”
Sở Minh vẫn mỉm cười, nhưng không phải nụ cười chân thành như ở An Khởi cung, mà là nụ cười khách sáo, xa cách, từ chối người khác. Y đẩy tay Yến Thừa Khải ra, chậm rãi nói: “Thôi, phòng của điện hạ, vui mừng như vậy, quá xa hoa, ta ở không quen.”
Cuối cùng Sở Minh chuyển đến một căn phòng cách phòng Yến Thừa Khải ba gian. Ba gian phòng, nói xa không xa, nói gần cũng không gần. Giống như quan hệ của hai người bọn họ.
Mập mờ.
Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, thì vẫn phải tiếp tục.
Hai người ước định dùng ba bữa cùng nhau ở đại sảnh, nên số lần gặp mặt cũng không ít, chỉ là Sở Minh thường im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng ăn cơm, sau khi ăn xong liền im lặng trở về. Thỉnh thoảng nói một hai câu, cũng là giấu kim trong bông, khiến Yến Thừa Khải nghiến răng nghiến lợi, muốn phản bác cũng không tìm được lời nào.
Do hài tử đã lớn, thân thể Sở Minh cũng không tốt lắm, nên y đã xin nghỉ ở Hàn Lâm viện, hoàng đế cũng đặc cách cho Sở Minh có thể giải quyết một số việc ở Đông cung. Vì Hàn Lâm viện từ trên xuống dưới đều biết “tình huống đặc biệt” hiện tại của Đại học sĩ, nên cũng cố gắng không đưa quá nhiều tấu chương đến Đông cung, cố gắng chọn lọc những việc quan trọng nhất rồi mới đưa đến.
Vì vậy, đối với Sở Minh mà nói, khối lượng công việc cũng không quá lớn, cũng coi như có thể ứng phó được.
Y xin Yến Thừa Khải một gian thư phòng, chuyển một số bút mực giấy nghiên đến, bình thường ở trong đó phê duyệt tấu chương, luyện chữ, vẽ tranh, ngược lại cũng nhàn nhã.
Hài tử lớn rất nhanh, bụng đã nhô lên rất nhiều, ngồi lâu sẽ bị đau lưng.
Hôm nay là ngày Yến Thừa Khải vào cung vấn an hoàng hậu, chắc cũng sẽ không về sớm, bình thường sẽ không về dùng bữa trưa, vừa hay y cũng không có khẩu vị. Tấu chương mà Hàn Lâm viện đưa tới hôm qua lại nhiều bất thường, nên y liền ngồi phê duyệt từ sáng sớm đến tận giờ ngọ, chưa kịp dùng bữa.
Hài tử dường như rất bất mãn với cường độ làm việc cao độ của y, cứ lộn nhào trong bụng, dùng cách đá đạp để bày tỏ sự bất mãn. Sở Minh đau đến mức phải dùng một tay xoa xoa bụng, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn.
Sở Minh vừa dùng bút son phê vào tấu chương, vừa dỗ dành: “Ngoan nào, cha sắp phê xong rồi, phê xong sẽ đi dùng bữa nghỉ ngơi nhé?”
Nhưng hôm nay hài tử cực kỳ không nể mặt y, càng đá càng dữ dội, đau đến mức sắc mặt Sở Minh hơi tái nhợt.
Y âm thầm thở dài, trong lòng mắng chửi tên hỗn đản cha của hài tử, nhưng vẫn lên tiếng gọi: “Xuân Đào! Mang chút điểm tâm và trà lại đây!”
Nói rồi lại cúi đầu xem tấu chương.
Yến Thừa Khải xách hộp thức ăn đựng điểm tâm mẫu phi tự tay làm đến trước cửa thư phòng của Sở Minh, thì vừa hay nghe thấy câu nói này. Đúng là đến đúng lúc, Yến Thừa Khải đưa tay lên môi, ra dấu “suỵt” với Xuân Đào, sau đó tự mình mở cửa đi vào.
Xuân Đào là nha hoàn Sở Minh mang từ phủ Quốc công, từ nhỏ đã theo Sở Minh, vô cùng lanh lợi, nàng nhìn bóng lưng Yến Thừa Khải, mỉm cười.
Có lẽ lúc này, người công tử cần không phải là nàng, mà là Thái tử điện hạ.
Sở Minh đầu cũng không ngẩng lên, dịch bệnh ở Tuy Thành, nạn giặc cỏ hoành hành ở Biện Châu, nước láng giềng Triệu quốc có ý đồ động binh, quả là thời buổi loạn lạc, tấu chương chất như núi, khiến y bận rộn không thôi.
Yến Thừa Khải mở hộp thức ăn, liếc nhìn Sở Minh. Y như được bao phủ bởi ánh nắng vàng ấm áp từ cửa sổ hắt vào, làn da trắng nõn như ngọc dương chi thượng hạng. Ánh mắt y tập trung, lông mày và đôi mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường quai hàm căng chặt và đôi môi mím lại.
Yến Thừa Khải chậm rãi bước đến trước mặt y, nhìn thấy hàng mi dài in bóng trên gương mặt như cánh quạ, đôi mắt ấy… rất giống Thái phó năm xưa chấm bài cho hắn…
Đều ôn nhu như vậy, trong veo như nước.
Hắn đưa tay ra, vô thức vuốt ve, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cả hai đều giật mình.
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
“Sao mặt ngươi lạnh thế này, ngươi không khỏe ở đâu à?”
Sở Minh ném bút xuống, mím môi, dường như không muốn nhiều lời với hắn: “Không sao.”
Yến Thừa Khải liếc nhìn tấu chương được xếp ngay ngắn, cao ngất ngưởng bên cạnh, lại nhìn tấu chương trên bàn, gần như ngay lập tức đã hiểu ra, không biết trong lòng dâng lên tức giận từ đâu, buột miệng nói: “Sao ngươi có thể như vậy chứ! Sao không biết nghỉ ngơi hả! Ngươi cho rằng mình là người sắt sao? Ngươi có biết tình trạng hiện tại của mình thế nào không!”
“…” Sở Minh mệt mỏi xoa mi tâm, giọng khàn khàn, “Ngươi vào đây làm gì? Xuân Đào đâu?”
Yến Thừa Khải lúc này mới nhớ đến điểm tâm mẫu phi làm, đưa tay cất tấu chương trên bàn đi, tùy ý ném sang một bên, sau đó lấy từng món điểm tâm trong hộp thức ăn ra, đặt lên bàn, lại rót cho y chén trà.
Sở Minh vừa nhìn đã biết không phải Xuân Đào chuẩn bị, có vài món điểm tâm y chưa từng thấy, chắc chắn không phải đầu bếp trong Đông cung làm.
Sở Minh cầm một miếng bánh hạnh nhân hoa hồng lên, cẩn thận nhấm nháp, vị ngọt ngào của hạnh nhân hòa quyện với hương thơm thanh mát của hoa hồng, lưu lại dư vị trong miệng.
Sở Minh phủi vụn bánh trên tay, nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười âm trầm:
“Không biết điện hạ đã đi đâu uống rượu vui vẻ vậy? Mà còn mang về những thứ quý giá này?”
?
“Sở Minh xin đa tạ điện hạ, ra ngoài ăn vụng còn nhớ đến ta, còn mang về cho ta mấy đĩa.”
???
Yến Thừa Khải suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy có lẽ hắn cần mọc đầy lưỡi mới có thể giải thích rõ ràng chuyện này.
=TBC=