Sở Minh gần đây thường xuyên đến Ngự Trúc Uyển.
Ngự Trúc Uyển nằm rất gần cung điện của Tang Nhược, nàng đôi khi sẽ đến Ngực Trúc Uyển luyện kiếm. Đây là điều mọi người trong cung đều biết, phần lớn sẽ chủ động tránh xa Ngực Trúc Uyển, vòng tránh vị chủ nhân khó nói này. Nhưng Sở Minh mấy ngày nay lại luôn đến đây mỗi ngày. Tang Nhược bị nô tỳ kéo lại, đã gần nửa tháng không luyện kiếm nữa. Dù sao Sở Minh hiện giờ mang thai sáu tháng, nếu bị khí sắc bén làm tổn thương, sẽ là trọng tội.
Sáng hôm đó, trong cung điện mây trời trong xanh vang lên tiếng hét giận dữ, làm hai con chim đậu trên mái nhà bay lên.
“Sa Linh! Ngươi buông tay cho ta! Ta muốn xem, vị hoàng hậu Đại Yến này, một người đàn ông lớn, rốt cuộc cần được nâng niu như thế nào!”
“Nương Nương!” Nô tỳ trên mặt cũng có vẻ lo lắng, nàng là nô tỳ theo Tang Nhược từ Nhung Lư tới đây, trong lòng tất nhiên là phía Tang Nhược. Nô tỳ nhìn xung quanh một lần, giọng thấp nói tiếng Nhung Lư: “Nương nương chú ý đừng nói lung tung, chỗ này không phải Nhung Lư, Trung Nguyên có câu ‘Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra’, Nương nương nhất định phải cẩn trọng!”
Tang Nhược trên mặt có vẻ ảm đạm, cũng dùng tiếng Nhung Lư nói: “Vậy ngươi nói hắn, có phải là vì có thể sinh con, Yến Thừa Khải mới thích hắn không?”
“Nương nương!” Nô tỳ không khống chế được mà nâng cao giọng: “Ngài hãy thông suốt một chút!”
Tang Nhược mặt tràn đầy cảm giác ghét bỏ, một đôi lông mày cong nhỏ nhắn căng lên như muốn bẻ gãy, trên mặt không nhẫn nại đẩy nô tỳ ra, miệng mắng vài câu, giọng lớn nói: “Ai cũng đừng theo ta!”
Sau đó nàng một mình mang một thanh kiếm dài đi.
Đến Ngự Trúc Uyển, thật sự thấy Sở Minh một mình ngồi ở đó uống trà. Y mặc áo dài màu xanh nhạt, bụng phình lên, mày mắt dịu dàng, ngồi trong bụi tre hầu như muốn tan vào với khu vườn trúc xanh biếc, không thể nói là không thú vị. Cho dù Tang Nhược đối với y tràn đầy cảm giác oán hận, cũng không khỏi bị bức tranh đẹp như vậy khiến cho người ta choáng váng.
Sở Minh dường như cũng nghe thấy âm thanh gì đó, một đôi mắt phượng long lanh liếc sang, thấy là Tang Nhược, mỉm cười gật đầu.
Sở Minh không mang theo nô tỳ vệ sĩ, lúc này Ngự Trúc Uyển chỉ có hai người họ, gió qua không để lại dấu vết, chỉ thổi lá trúc xào xạc lay động.
Tang Nhược cũng không nói gì, chỉ là chắp tay lại, như đàn ông lễ phép một cái, nâng kiếm dài ở bên cạnh khoảng đất trống múa lên.
Sở Minh nhướn mày, cũng không quan tâm đến sự khiêu khích nhỏ này, nâng nắp trà nhâm nhi một ngụm, ở bên cạnh xem Tang Nhược múa kiếm.
Tang Nhược dù là phụ nữ, nhưng có thể là do dòng máu ngoại quốc, dáng người không giống những người phụ nữ vùng nước Giang Nam Yến quốc mềm mại quyến rũ, ngược lại là thon gọn cao thẳng, mang vài phần anh hùng khí chất. Kiếm hoa của nàng không chỉ đẹp, mà còn ẩn ẩn mang vài phần sát khí nhọn nhọc, một chiêu một thức đều là hung mạnh phi thường.
Sở Minh nhìn nhìn, bỗng nhớ đến một buổi sáng nào đó, Yến Thừa Khải ở trong vườn luyện kiếm, luyện đến trán đầy mồ hôi, y dựa vào cánh cửa nhìn hắn, một cái nhìn liền thấy đôi mắt sáng lấp lánh dưới lông mày dài.
Đôi mắt sáng mang nụ cười.
Nụ cười như vậy, ai lại chịu nổi? Ai lại có thể kiểm soát được lòng mình?
Sở Minh lại nuốt một ngụm trà lớn, cố giằng bỏ ba phần màu đỏ trên mặt, ép bản thân từ trong ký ức thoát ra.
Tang Nhược múa xong một bộ kiếm pháp, lại nhìn thấy Sở Minh tràn đầy ý cười – rõ ràng là nụ cười không phải dành cho nàng, ai biết vị hoàng hậu lại nhớ đến chuyện gì phong lưu mà hiện ra nụ cười như vậy.
Tang Nhược vừa muốn mở miệng nhạo báng hai câu, liền thấy Sở Minh đứng dậy, hướng về phía nàng từ từ bước đi.
Y đi rất chậm, một tay đỡ thắt lưng, Tang Nhược thấy bụng của y đã phùng lên rất rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy được bàn chân nhỏ của đứa bé thỉnh thoảng đá ra.
Tang Nhược không khỏi có chút ngẩn ngơ, trong lòng một đợt chát chua dâng lên, nàng nghĩ, có phải là vì không có con, Yến Thừa Khải mới không thích nàng không?
Nhưng… nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào nàng, nàng đi đâu mà mang thai một đứa bé?
Chuyện này nói ra thì cũng kỳ lạ, nhưng lại thật sự là như vậy – cười nhạo nàng đã làm hoàng phi mấy tháng, vẫn là một cô gái trong sạch.
“Tang Quý phi, ngươi có biết… hậu cung không thể tùy tiện mang kiếm?”
Giọng Sở Minh có chút lạnh lùng truyền đến, không nghe ra cảm xúc của y.
Tang Nhược cười lạnh một tiếng, đôi môi đã bôi son lạnh lùng thốt ra vài chữ: “Liên quan gì đến ngươi.”
“Ồ? Ngươi nói xem…” Sở Minh giả vờ không quan tâm nhìn năm ngón tay dài mảnh mai của mình: “Bản cung là hoàng hậu Đại Yến, cha của thái tử, hoàng đế tới nay chỉ có hai đứa con, một đứa bé còn ở trong bụng bản cung, nếu nói về quyền lực, bản cung vào cung trước là đại học sĩ Hàn lâm viện, em trai hiện nay là Hộ bộ Thượng Thư, nhà họ Sở thậm chí còn có di sản của tiền đế ban tặng cung phủ Tĩnh quốc công. Nếu nói về sủng ái, hừ.”
Sở Minh lạnh lùng nhìn Tang Nhược một cái, trong lông mày mang vài phần kiêu ngạo, đó là sự tự tin mà tình yêu của Yến Thừa Khải đem lại cho y: “Ngươi so sánh thế nào được với bản cung?”
Tang Nhược mặt đỏ bừng, một đôi mắt lớn cũng trừng đỏ lựng, nàng như là một người đánh cờ đến bước đường cùng, đem chút tiền cược cuối cùng của mình đều ném đi: “Cho dù như vậy, ngươi cũng đừng quên, Nhung Lư chúng ta là miếng xương rắn triều đình Đại Yến bao nhiêu năm muốn ăn nhưng không thể ăn được!”
“Đó là ước muốn của tiên đế mà thôi. Nhung Lư chỉ là một miếng xương gà* mà thôi, ngươi cho rằng Nhung Lư thật sự thu hút hoàng đế như vậy? Chỉ là nhìn thấy chướng mắt, chút phiền phức cỏn con…”
*ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì.Sở Minh chưa nói xong, liền thấy trước mắt ánh sáng trắng lóe lên, thì ra là Tang Nhược mắt đầy căm thù, nâng kiếm hướng về phía y xông lên. Sở Minh liên tiếp lùi lại, nhưng y từ trước đến nay không giỏi võ nghệ, thêm vào bụng lồi lớn, chỉ có thể vụng về tránh né, cố gắng bảo vệ bụng, cánh tay bị thanh kiếm cắt một vết to.
“Ngươi không phải rất giỏi sao? Hả? Miệng ngươi không phải rất giỏi sao? Vậy ta muốn xem, là miệng ngươi giỏi, hay là kiếm của ta giỏi!”
Tang Nhược lúc này đã có ý giết người, sự căm thù và ghen tị với Sở Minh hiện giờ giải phóng cùng một lúc, đốt cháy mất trí khôn của nàng ta.
Ánh kiếm lóe ngày càng nhanh, Sở Minh bị nàng ép phải lùi liên tiếp. Vậy mà đúng lúc này đứa trẻ trong bụng y dường như cũng muốn góp chút náo nhiệt, đạp mạnh trong bụng y. Khiến cho trán Sở Minh rịn ra một tầng mồ hôi, giữa mày cũng hiện lên chút đau đớn.
“Tang Nhược, ngươi điên rồi sao! Nếu ngươi động đến ta, đây chính là phạm vào tội chết!,”
Tang Nhược một chút ý muốn dừng đều không có, đường kiến nào cũng là sát chiêu. Sở Minh chỉ có thể dựa vào một chút kí ức võ công chút ít học hồi còn nhỏ để tránh né. Ngự Trúc Uyển cũng không tính là lớn, không đến một lúc trên lưng Sở Minh đã đụng vào một lức tường lạnh. Nhìn thanh kiến của Tang Nhược hương bụng mình đâm đến, y chẳng còn đường lui, Sở Minh nhắm lại đôi mắt, trái tim trầm xuống sự tuyệt vọng…..
Chẳng có lẽ, đời này của y đến đây là hết rồi? …
Sau này Sở Minh lại nghĩ đến khoảnh khắc đó, trong lòng âm thầm cười nhạo bản thân, thật không có tiền đồ!
Chỉ có một mình y biết, ở khoảnh khắc cuối cùng đó, trong đầu y chỉ xuất hiện một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó góc cạnh rõ ràng, thiên sinh kiêu ngạo, quý phái cao sang. Nhưng khi đối mặt với y, mắt hoa đào cong cong, cười thật là… thật là khiến người ta không thể kháng cự.
Bỏ đi, cả đời này, có thể nhìn thấy đôi mắt như vậy, cũng đáng giá.
——
Nỗi đau quen thuộc không đến, ngược lại là tiếng thở dài quen thuộc.
Sở Minh mở mắt ra, nhìn thấy bóng đen trước mặt, lúc này hắn mặt mũi nhăn lại, tay trái bắt chặt lấy phần trên của thanh kiếm dài, bóp đến tay đầy máu. Giọt máu theo thân kiếm trượt xuống đất, tí tách tí tách trên đá mài dần dần hợp thành một vũng nhỏ khiến người ta kinh hãi.
Mà mũi kiếm kia, cách bụng của Sở Minh, chỉ còn một tấc.
Tang Nhược dường như cũng ngẩn ra, đẫn đờ nhìn cái tay bắt chặt lấy lưỡi kiếm, mắt đầy kinh ngạc và ngơ ngẩn.
Qua rất lâu, mới nghe thấy hắn mở miệng nhả từng chữ, lại là từng chữ như được lăn trong nước băng, lạnh lùng khiến người ta sinh ra sợ hãi: “Tang Nhược, ngươi làm loạn đủ chưa?”