Cơn gió đầu thu nóng ẩm, oi bức bao trùm trong ánh chiều tà sắp tắt.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ, một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy y, hai cơ thể trần trụi dán chặt vào nhau không một kẽ hở. Sở Minh tỉnh dậy trong cơn mơ màng, mồ hôi túa ra đầy trán, theo bản năng muốn đẩy cánh tay nặng trịch kia ra.
Tiết trời cuối hè vẫn oi bức như cũ, vòng tay hắn siết chặt khiến mồ hôi dính dớp sau lưng, khó chịu vô cùng. Sở Minh vùng vẫy nhưng bất thành, đành phải xoay người, bẻ từng ngón tay Yến Thừa Khải ra.
Vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay đó, toàn thân Sở Minh đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen dài dính vào sau gáy, vô cùng khó chịu.
Y khẽ xỏ chân vào hài, tiện tay khoác thêm một chiếc áo khoác thêu hoa, đi ra cửa, nhỏ giọng phân phó: “Xuân Đào, chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.”
Xuân Đào ở ngoài khẽ đáp một tiếng, sợ làm phiền người trong phòng nên nhấc váy, rón rén rời đi. Sở Minh ở trong phòng gần như không nghe thấy tiếng động, không khỏi thất thần trong chốc lát… A đầu này vẫn chu đáo như vậy.
Tháng sáu, Hoàng hậu khỏi bệnh, mang theo Thái tử hồi cung, vào ở cung Loan Trữ, Hoàng đế long nhan đại duyệt, hạ lệnh đại xá thiên hạ.
Sở Minh nhớ lại cảnh tượng y hồi cung hơn hai tháng trước.
Năm đó khi rời đi, y đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, nhét đầy hai hòm châu báu đồ chơi quý giá cho Xuân Đào, muốn nàng rời khỏi chốn thâm cung này, ra ngoài tìm một gia đình tốt gả đi, sống một cuộc sống an ổn cho bản thân. Duyên phận chủ tớ đến đây xem như chấm dứt, nàng không cần phải làm nô tỳ hầu hạ y nữa…
Nhưng ai ngờ, Xuân Đào lại không đi.
Lúc y trở về cung Loan Trữ, trong cung sạch sẽ không một hạt bụi, chăn gối trong phòng ngủ được xếp ngay ngắn sạch sẽ, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương, không giống như một cung điện đã ba năm không có người ở. Y còn tưởng rằng cung điện này đã có phi tần nào đó dọn vào ở, định xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ tan từ trong điện vọng ra.
Xuân Đào mặc váy hồng phấn, bên cạnh là mảnh vỡ của chiếc bình sứ thượng hạng, một chiếc khăn tay cũng rơi trên mặt đất – hẳn là đang lau chùi bình sứ trong điện. Hai tay nàng bịt chặt miệng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ hoe. Nàng ở trong điện, Sở Minh ở ngoài điện, cách một khoảng cách xa như vậy, Sở Minh vẫn nhìn thấy đôi tay nàng run rẩy không thôi.
Đôi mắt đỏ hoe của nàng khẽ cong lên, tựa như hình trăng lưỡi liềm: “Chủ tử, người trở về là tốt rồi.”
Thì ra, trong cung điện này còn có một a đầu ngốc nghếch, cùng với cung điện lạnh lẽo này, chờ đợi y suốt ba năm.
Bỗng nghe thấy tiếng gió rít bên tai, một cánh tay rắn chắc chống lên người y, ép y vào cửa.
“Nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế?”
Bị nhốt giữa lồng ngực người nọ và cánh cửa, Sở Minh ngẩng đầu lên, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao đã tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Giọng Yến Thừa Khải có chút khàn khàn khi vừa tỉnh giấc: “Không ngủ được nữa.”
Yến Thừa Khải vùi đầu vào hõm cổ Sở Minh, khẽ ngáp một cái, Sở Minh theo bản năng né tránh, khẽ cau mày: “Đừng quậy, ngứa.”
“Ngươi muốn dậy rồi sao?”
“Ừ.” Sở Minh âm thầm xoa xoa eo, “Có chút mệt, nhưng không buồn ngủ.”
Sở Minh ngẩn người, đột nhiên hỏi: “Hôm nay có phải Tần Tranh sẽ hồi kinh không?”
Đối với người em rể này, y không có chút hảo cảm nào, y chỉ hận đệ đệ của mình quá ngốc nghếch si tình… Tần Tranh kia, có lẽ anh tuấn bất phàm, có lẽ oai phong lẫm liệt, có lẽ cũng từng dịu dàng si tình… Nhưng tất cả những điều đó đều không dành cho Du Nhi của y. Hắn không phải lương phối của Du Nhi.
“Ừ.” Yến Thừa Khải đáp lại một cách qua loa, dường như không muốn nói nhiều về chuyện này.
“… Ta thật sự không muốn hắn ta trở về.” Sở Minh khẽ lẩm bẩm, sau hồi lâu thở dài một hơi.
“Ta cũng không muốn…” Yến Thừa Khải mím môi, cụp mắt xuống.
“Chẳng qua là Nhung Lư đưa một công chúa sang đây thôi mà?” Sở Minh hơi nhếch môi cười, một bên lông mày khẽ nhướn lên, “Ta còn chưa để ý, ngươi đã tự mình sợ hãi rồi? Chẳng lẽ là chột dạ? Hửm?”
Yến Thừa Khải nghiêng đầu cắn một cái lên cổ Sở Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là kẻ phụ lòng, ngươi rõ ràng biết nữ nhân trong cung này ta ngay cả một ngón tay cũng chưa từng chạm vào, ở trong cung lạnh lẽo này ba năm trời, suýt chút nữa thì biến thành đá vọng phu rồi, thậm chí còn có kẻ tung tin đồn ta có bệnh, không thể gần gũi nữ nhân…”
“Phụt.” Sở Minh không nhịn được cười thành tiếng.
“Ngươi còn cười!” Yến Thừa Khải bế xốc y lên, sải bước dài, ném y vào giữa lớp chăn đệm mềm mại, sau đó đè lên người y, hôn một cách ngang ngược, thở hổn hển nói: “Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem, rốt cuộc có phải thật sự không được hay không!”
“A!” Sắc mặt Sở Minh ửng đỏ, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Y vội vàng bắt lấy bàn tay đang trượt xuống của Yến Thừa Khải, đặt lên môi hôn liên tục, cầu xin nói: “Đoan Trạch ngoan, tha cho ta đi. Ta tuổi đã cao, không chịu nổi ngươi giày vò như vậy đâu.”
“Ai nói ngươi già?” Sắc mặt Yến Thừa Khải sa sầm, nghiêm túc nói: “Già hay không thì đã sao, ngoại trừ ngươi, ai ta cũng không cần.”
Khóe môi Sở Minh càng lúc càng cong lên, đôi mắt sáng rực: “Đừng làm nữa, ngươi còn phải đi nghênh đón đại tướng quân khải hoàn trở về nữa đấy? Tiếp tục như vậy, thật sự sẽ thành hôn quân mất.”
“Ngươi có tư cách làm yêu phi mê hoặc quân vương đấy.” Yến Thừa Khải trêu chọc, cuộn lấy lọn tóc mai của y, quấn lấy ngón tay chơi đùa.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn buông Sở Minh ra. Bầu trời dần sáng, ngày hôm nay còn có tiệc chiêu đãi, phong thưởng tước vị, quả thực là một ngày bận rộn. Nếu tiếp tục hồ đồ nữa, sẽ thật sự chậm trễ mất.
“Bệ hạ, Hoàng hậu, đã đến giờ chải đầu thay y phục rồi ạ?” Giọng nói của Xuân Đào vang lên.
“Vào đi.”
Sở Minh đội mũ miện bằng vàng ròng hình hai con rồng cho Yến Thừa Khải, sau đó cầm lấy chiếc lược ngọc bên cạnh, tỉ mỉ chải chuốt lại mái tóc rối bời cho hắn.
“Dữ Nguyệt, ngươi thật sự không muốn cùng ta đi sao?”
“Ừ.” Sở Minh gật đầu, “Ta có chút mệt mỏi, thật sự không có tinh thần tham gia yến tiệc, ngươi đi một mình đi.”
Yến Thừa Khải xoay người nắm lấy tay Sở Minh, giọng nói mang theo chút lo lắng: “Hay là cho người đi mời ngự y? Hay là trẫm ở lại đây cùng ngươi?”
“Không cần đâu, ta tự mình cho người đi mời ngự y là được rồi.” Sở Minh vỗ nhẹ mu bàn tay Yến Thừa Khải, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Xuân Đào dẫn ngự y vào, Sở Minh sai các cung nữ lui xuống, sau đó thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, bụng dưới âm ỉ đau, có phải… có bệnh gì không?”
Ngự y lấy ra một chiếc khăn tay, đặt lên cổ tay trắng nõn mà Sở Minh đưa ra, sau đó đặt ngón tay lên, hơi thăm dò mạch tượng.
Đột nhiên, mặt ông ta lộ vẻ vui mừng, quỳ xuống đất nói: “Chúc mừng Hoàng hậu, đây là hỉ mạch, hẳn là đã được hơn bốn tháng rồi ạ! Chúc mừng Hoàng hậu! Về phần đau bụng mà Hoàng hậu nói, hẳn là do thân thể Hoàng hậu vốn hư nhược, cộng thêm trước đó phải di chuyển đường dài, chưa kịp nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt nên mới vậy. Để thần kê một thang thuốc điều khí hoạt huyết, an thai bổ dưỡng, Hoàng hậu uống vài ngày là khỏi thôi.”
Sở Minh có chút mơ màng xoa xoa bụng, chỗ đó căn bản không có chút đường cong nào, y suy nghĩ một chút, thời gian gần đây cũng không giống như lúc trước mang thai Tuân Nhi mà nôn nghén thèm chua, nhíu mày nói: “Vậy sao ta luôn không phát hiện ra?”
“Thần đoán hẳn là do thai nhi này nằm ở vị trí khá sâu, lại hơi nhỏ một chút, hơn nữa có lẽ Hoàng hậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nên mới khiến Hoàng hậu không nhận ra… Xin hỏi Hoàng hậu, gần đây có thường xuyên cảm thấy đau lưng, đứng lâu không thoải mái hay không?”
Sở Minh gật đầu… Y còn tưởng là do Yến Thừa Khải làm quá mạnh bạo…
“Đó chính là do thai nhi nằm ở vị trí khá sâu nên đè lên xương sống, bụng cũng không lộ rõ. Việc này sẽ khiến cho lưng bị đau. Thai kỳ này có thể sẽ hơi vất vả một chút, mong Hoàng hậu chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng quá mệt mỏi ưu phiền.”
Tay Sở Minh xoa xoa bụng, quả thực có cảm giác tròn tròn cứng cứng, cũng trách y sơ ý, vậy mà lại không nghi ngờ chuyện này… Hoá ra ngày gặp nhau ở vườn trà đó, nơi này đã có thêm một tiểu gia hỏa, theo y suốt bốn tháng rồi.
Y thật sự vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chào đón tiểu gia hỏa này… Sở Minh thở dài một hơi, nhíu mày, thấp giọng phân phó: “Ta biết rồi. Chỉ là chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu ta nghe được tin tức bị lộ ra ngoài, người đầu tiên ta hỏi tội chính là ngươi.”
“Thần tuân chỉ.”
Trong chốn thâm cung ăn người không nhả xương này, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào y, hậu cung vốn là nơi tranh đấu gay gắt, âm mưu trùng trùng, một khi đã bước chân vào đây, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận vạn phần, ngàn vạn lần không được bước sai.
Nữ nhân trong hậu cung, ai cũng không phải là đèn cạn dầu… Hiền phi là con gái Lại bộ Thượng thư, Thục phi là cháu gái của Triệu tướng quân… Người nào cũng có liên quan đến triều đình, động vào là ảnh hưởng đến toàn cục. Việc này cũng trách Yến Thừa Khải không được, vụ mưu phản ba năm trước khiến cho phe cánh của Thái tử tổn thất nặng nề, tân đế lên ngôi, lại không nhận được sự tín nhiệm của các lão thần, cũng tạm thời không thể bồi dưỡng thế lực của chính mình, chỉ đành thỏa hiệp với áp lực của triều đình, cưới những phi tần này vào cung, dùng để chiêu dụ quần thần, hoà hoãn quan hệ, vừa là thủ đoạn chính trị, vừa là sự bất đắc dĩ.
Chỉ có thể, từng bước từng bước, đều là thân bất do kỷ.