Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 46




Một đêm mưa ẩm ướt và ngột ngạt, khi Yến Hoa mười bốn tuổi, chăn đệm trên giường cuộn lại, ngoài trời mưa tí tách, trong phòng lại là tiếng thở dồn dập.

Hình như hắn đang mơ thấy một người.

Người nọ lúc nào cũng mang nét điềm đạm, lông mày, khóe mắt đều nhàn nhạt, không tìm ra điểm nào quá mức xuất chúng, cũng chẳng có gì chướng mắt, chỉ có thể dùng hai chữ đoan chính để hình dung. Nếu nhất định phải nói có chỗ nào khác người thường, có lẽ chính là làn da trắng muốt và đôi mắt nâu nhạt của y, đôi mắt kia nhạt màu, giống hệt như tràng hạt lưu ly mà hoàng huynh thường ban thưởng, trong suốt sạch sẽ, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt.

Chỉ là khác với thái độ xa cách cung kính thường ngày, trong mơ của hắn, y áo nửa che nửa hở, lộ ra vòng eo thon gầy trắng nõn. An Doanh Viễn ngồi trên đùi hắn, bất an mà nhẹ nhàng cọ xát, đôi mắt ngày thường tỏ vẻ cung kính kỳ thực lại lạnh nhạt kia giờ phút này lại ngập tràn nước mắt, hàng mi thanh tú cau chặt, mang theo vẻ e lệ nửa muốn nửa không.



Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Hoa phát hiện trên giường mình có một vệt nước đã khô.

Hắn nhắm mắt lại, vòng eo thon nhỏ mềm mại kia, cùng đôi môi căng mọng ướt át, tất cả hiện lên vô cùng rõ nét.

Xong rồi.

Hắn xong rồi.

Lúc Yến Thừa Khải tầm bảy, tám tuổi, Hoàng hậu nương nương tự mình chọn lựa một nội thị trạc tuổi hầu hạ, ngày ngày chăm sóc cuộc sống thường nhật cho hắn. Yến Hoa nhỏ hơn Yến Thừa Khải hai tuổi, tuổi tác chênh lệch với hoàng huynh khá xa, lại không có ai nương tựa, chỉ có mỗi danh phận hoàng thân, nên không thể khiến người khác tâm phục. Do đó Hoàng đế dứt khoát ném hắn vào Đông cung, cũng coi như có chỗ dựa vững chắc là hoàng thất. Có thể nói Yến Thừa Khải và Yến Hoa sớm chiều ở chung, mà thân là thị vệ thì An Doanh Viễn lại phải luôn theo sát bên cạnh Thái tử, bởi vậy ba người bọn họ có thể xem như cùng nhau lớn lên.

Trong ba người, An Doanh Viễn vì thân phận thấp kém, cho nên luôn ở thế yếu, Yến Hoa từ nhỏ đã thích trêu chọc y. Ví như lén lút vẩy đồ bẩn lên quần áo An Doanh Viễn chuẩn bị cho Yến Thừa Khải, hoặc khi An Doanh Viễn khát nước liền đưa cho y chén trà lớn đã bị bỏ thêm thứ gì đó, chuyện như thế không hề ít.

Hắn cho rằng đó chỉ là trò nghịch ngợm trẻ con, không ngờ năm tháng qua đi, những lời nói cười ngày ấy lại khắc sâu trong lòng.

…( 1 đoạn giải thích xưa ô này bôi mật ong vào xxx lừa ADV lím tui thấy biến thái quá ai thích đọc full thì chịu nha tui khum dịch:))

Yến Hoa từ trong hồi ức chậm rãi hoàn hồn, đoạt lấy bánh hạnh nhân mật ong trong tay Yến Điềm, một ngụm nuốt trọn, nhìn tiểu tổ tông nhà mình quả nhiên dần dần đỏ hốc mắt, vội vàng ôm nàng nhận lỗi: “A Điềm ngoan, là phụ vương không đúng, nhưng phụ vương thèm quá, thật sự nhịn không được mới ăn mất, không phải cố ý giành của con muốn dành cho tiểu phụ thân đâu.” Nói xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt An  Doanh Viễn đã nhuốm màu ửng đỏ, nháy mắt với An Doanh Viễn một cái, lại quay đầu tiếp tục dỗ dành Yến Điềm.

An Doanh Viễn mặt càng đỏ hơn, hình như cũng nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Yến Hoa, thấp giọng mắng một câu: ” Nói năng tuỳ tiện!”

Yến Hoa dường như nghe thấy được, khẽ cười một tiếng, buông Yến Điềm xuống, kề sát tai An Doanh Viễn nói nhỏ: “Cho dù tuỳ tiện cũng là phu quân của ngươi? Ánh mắt của Doanh Doanh không tốt lắm nhỉ!”

Nói xong, nắm lấy tay An Doanh Viễn: “Về nhà thôi.”
Kể từ ngày hắn rời đi, thời gian trôi qua rất nhanh, ngày ngày đối với Sở Minh mà nói không có gì khác biệt, cứ thế trôi qua như nước chảy.

Cũng không biết hắn ở kinh thành như thế nào… Sở Minh nghe tiếng ve sầu ngoài cửa sổ, có chút buồn ngủ nghĩ.

Đã vào hạ rồi.

Người đẹp ở Nam Hồ tương tư, ở kinh thành xa xôi cũng có kẻ nhớ mong.

“Hoàng thượng, vùng Lĩnh Nam vừa mới thu hoạch một mẻ vải quý phi, sản lượng cực ít, tổng cộng chỉ có ba rương, hiện đã cho người dùng ngựa nhanh ngày đêm chuyển về kinh thành, xin hỏi bệ hạ muốn phân chia như thế nào ạ?”

Yến Thừa Khải từ trong chồng tấu chương ngẩng đầu lên, có chút phiền não nói: “Đưa Thái hậu một rương, lại đưa tới Tĩnh Quốc công phủ một rương…”

“Vậy còn một rương này…?”

“Gửi đến Nam Hồ.”

Yến Thừa Khải phất tay, ý bảo hắn lui ra.

An Doanh Viễn há miệng, suy nghĩ hồi lâu có nên nói cho vị bệ hạ thiếu kinh nghiệm sống này về chuyện vải khó vận chuyển hay không.

Hôm nay, Sở Minh vừa tan học về, đã nhìn thấy một cái thùng gỗ rất to đặt trước cửa nhà.

Sở Minh hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, lại chẳng thấy người đâu, y đành tự mình kéo thùng gỗ vào trong sân, quyết định xem thử đây là thứ gì.

Nắp thùng vừa mở ra, một mùi chua kỳ lạ ập tới, Sở Minh cau mày nhìn vào, thấy cả rương…ừm… tạm gọi là vải đi.

Chỉ là bên trong phần lớn đã bị hỏng, cho nên tỏa ra mùi chua nhàn nhạt, che lấp hương thơm vốn có của vải.

Sở Minh trầm ngâm một lát, khẽ cười.

Y nhặt một quả vải lên, bóc lớp vỏ nâu ra, bỏ vào miệng, vị chua chát tràn ngập khoang miệng.

Y chớp chớp mắt, hốc mắt có chút nóng lên.

Chắc chắn là tên ngốc Yến Thừa Khải kia đưa tới. Ước chừng cũng không có bao nhiêu, vừa mới đưa đến kinh thành liền đưa tới cho y rồi.

Chỉ là không ngờ, gần như hỏng hết cả.

Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị hủ lệ chi (Ngựa phi bụi đỏ vì nụ cười của mỹ nhân, nào ai biết vải đã hỏng)

Tên ngốc này… thật ra cũng có lòng.

Tiếng ve kêu kéo dài của đầu hạ vẫn tiếp tục, gió thổi qua rặng cây xanh um tùm, mang theo lá cây xanh biếc phát ra âm thanh xào xạc, dòng chảy của mùa hè dần len lỏi vào lòng người.

Sở Minh bỗng nhiên muốn trở về.

Trở về bên cạnh tên ngốc kia.

Không có y, hắn ở kinh thành làm sao sống nổi?

Giọng nói của ai đó vang lên trong gió…

“Tuân Nhi, chúng ta ngày mai đi tìm thúc thúc được không?”