Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 35




Sở Minh ôm tiểu thiếu gia ba tuổi rưỡi, tên là Yến Tuân, đi ra tiểu viện trước nhà. Y tùy ý ngồi xuống chiếc ghế tựa bằng mây đặt trong sân, tiện tay cầm lấy quyển sách úp ngược trên bàn trà gỗ lê bên cạnh, mở ra một trang, nheo mắt nhìn.

Tiểu thiếu gia ngồi trên đùi y, hai chân ngắn nhỏ đung đưa hai bên hông. Thân mình bé con hơi nghiêng về phía trước, đưa một bàn tay trắng nõn túm lấy lọn tóc dài buông xõa trên vai Sở Minh, dùng ngón trỏ quấn qua quấn lại. Vui chơi một lúc, mớ tóc vốn mềm mượt của Sở Minh bị bé con nghịch ngợm cuốn thành búi rối tung, thắt thành một cục.

Sở Minh không hề tức giận, chỉ khẽ thở dài, đưa tay nhéo nhéo bàn tay đang quậy phá của tiểu thiếu gia, sắc mặt trầm xuống ba phần, tự nhiên toát ra uy nghiêm. Y vào nhà lấy một cây kéo, cắt phăng lọn tóc rối bù kia, rồi đi ra, nhìn Yến Tuân đang cúi đầu đứng giữa sân.

Thật buồn cười, nếu y không biết cách trị đám nhóc con nghịch ngợm, thì với cái cách mà Yến Du hồi nhỏ quậy phá, e là ngay cả mái nhà của chính đường phủ Tĩnh Quốc công cũng bị nó lật tung lên để xem rốt cuộc bên trong có gì, hay là đám cá chép được nuôi trong hồ ở phủ Tĩnh Quốc công cũng bị nó vớt hết lên để xem thử có gì khác biệt.

Yến Du từ nhỏ đã thông minh hơn người, ngay cả y cũng trị được nó, thì cái lẽ dạy dỗ con trai cũng tương tự thôi…

Trẻ con mà, dọa một chút là ngoan ngay.

Yến Tuân rụt tay lại, chớp chớp đôi mắt phượng dài hẹp, ngấn lệ nhìn Sở Minh hồi lâu, sau đó tay chân cùng luồn cúi xuống định chuồn mất trước khi núi lửa phun trào.

Sở Minh gập sách lại, đặt lên bàn trà, bế Yến Tuân xuống, nói ngắn gọn: “Đứng thẳng.”

Yến Tuân cúi đầu, dùng chân cọ cọ xuống nền đá xanh, hàng mi dài run run trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

“Con…”

Vừa mở miệng, đã thấy Yến Tuân nắm chặt vạt áo nhăn nhúm, ngước đôi mắt to tròn ngập nước long lanh nhìn y, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Vẻ mặt đáng thương ấy khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Sở Minh cắn răng, cố gắng giữ vững vẻ mặt nghiêm khắc, đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng, lúc này mới chậm rãi nói: “Giao tiếp với người ngoài, không chỉ chú trọng đến cách cư xử, mà ngoại hình cũng là một trong những lễ nghi cơ bản khi tiếp xúc với người khác.”

“Phụ thân, con biết rồi, sau này con không dám nữa, phụ thân tha cho con lần này được không?”

Yến Tuân nhỏ giọng mè nheo, đôi mắt rưng rưng nước, trông như chú cún con bị người ta vứt bỏ ngoài đường, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Yến Tuân đã từng hỏi y, phụ thân, tại sao con không có mẫu thân?

Sở Minh lúc ấy há miệng, bên tai là tiếng gió rít gào, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng, mặt mày tái nhét, khóe mắt đỏ hoe.

“Bởi vì phụ thân… là một người không muốn bằng lòng với hiện tại.”

Sở Minh cũng biết, chỉ một mình y, dù có cố gắng đến đâu cũng khó có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Yến Tuân… Đối với chuyện này, y vẫn luôn áy náy, nên càng thêm dung túng Yến Tuân.

Giờ y còn đâu tâm trạng trách phạt nữa, vội vàng ôm Yến Tuân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Tuân nhi đừng buồn, phụ thân không truy cứu nữa, được không?”

“…” Tiếng khóc nức nở sắp sửa vang lên.

“Phụ thân dẫn con đi ăn bánh bao tôm tươi của Lý bà ở đầu phố Tây nhé?”

Vẻ mặt Yến Tuân vẫn ủ rũ.

“Ăn xong chúng ta đến Niệm Tuyết Các ăn bánh tuyết nhé?”

Yến Tuân lập tức ôm lấy cổ Sở Minh, cười rạng rỡ như thể vừa rồi người đáng thương kia không phải là bé, cọ cọ vào cổ Sở Minh nũng nịu: “Phụ thân đã hứa rồi đấy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, người không được nuốt lời.”

Thật là một tên nhóc ranh mãnh…

Sở Minh nhẹ nhàng đánh vào mông Yến Tuân một cái, thầm nghĩ, quả nhiên là giống hệt người kia…

Sở Minh biết mình không thể nghĩ tiếp nữa, y chỉ có thể chôn giấu người kia vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng, cố gắng để bản thân đắm chìm trong cuộc sống yên bình này, để thời gian xóa nhòa tất cả.

Sẽ có một ngày, những ân tình kia sẽ phai nhạt. Những ký ức kia sẽ chìm vào quên lãng.

Đang lúc Sở Minh ngồi xổm xuống, cài chiếc nút thắt lụa cuối cùng trên áo bông của Yến Tuân, thì cánh cửa đỏ của ngôi nhà bỗng bị gõ vang.

Tiếng gõ cửa rất kỳ lạ, lúc đầu rất nhẹ, như thể một con mèo hoang vô tình cào vào cửa, sau đó đột nhiên trở nên dồn dập.

Sở Minh dặn dò Yến Tuân ở yên trong nhà, không được chạy loạn, trong lòng đầy nghi hoặc tiến ra cửa, nhưng không lập tức mở cửa, mà chỉ khẽ cất giọng hỏi: “Là vị nào?”

Bên ngoài không có tiếng đáp lại, chỉ có một tờ giấy được nhét vào khe cửa.

Sở Minh cầm tờ giấy lên, chỉ thấy trên tờ giấy tuyên thành bằng lụa trắng tinh, nét chữ rồng bay phượng múa, chính là câu: “Vô khả nại hà hoa lạc khứ*”.

无可奈何花落去: Hoa rụng đi, đành ngắm nhìn, chẳng thể làm gì khác. Diễn tả cảm giác luyến tiếc cảnh sắc mùa xuân nhưng không thể lưu lại. Về sau, nó thường ám chỉ tâm trạng u sầu vì nhớ nhung những thứ đã biến mất. Ngoài ra, câu thơ này thường đi cùng với vế sau là “似曾相识燕归来” (tựa như chim én quen thuộc lại bay về) tạo thành cặp đối ngẫu, thể hiện triết lý nhân sinh: cuộc sống là vòng tuần hoàn, có mất mát thì cũng có sự trở về, tái sinh.

Sở Minh nhìn đi nhìn lại dòng chữ trên giấy, cuối cùng không nhịn được thò tay ra mở then cửa. Cửa vừa mở, trước mặt lại trống không, chẳng có bóng người nào.

Sở Minh suy nghĩ một lúc, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.

Một lúc lâu sau mới cố gắng trấn tĩnh, nắm chặt tờ giấy trong tay, khẽ lên tiếng: “Người ra đi… Hoàng thượng.”

Sau gốc cây già cỗi trước cửa, một góc áo choàng màu đen hiện ra, tiếp theo là một chiếc ủng da màu đen thêu chỉ trắng bước ra, nhưng rồi lại rụt rè thu về.

Sở Minh trong lòng rối như tơ vò, tờ giấy trong tay đã sớm bị y vo thành một cục, nhưng giọng nói vẫn ung dung bình tĩnh: “Ba năm không gặp… Sao người lại trở nên do dự như vậy?”

Gió thổi qua đại sảnh, lướt qua giữa hai người.

Yến Thừa Khải nghiến răng, cuối cùng cũng xoay người bước ra. Hắn cố gắng nở một nụ cười, muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho người thương sau bao ngày xa cách, nhưng khi nhìn thấy Sở Minh mặc bộ y phục màu đỏ thẫm thêu hoa văn, nụ cười trên mặt hắn liền vụt tắt. Y dùng một dải lụa màu tím nhạt thắt eo, bộ y phục rực rỡ càng tôn lên làn da trắng hồng, lại vô tình toát lên ba phần quyến rũ. Mái tóc dài không còn được búi gọn gàng như trước, mà chỉ dùng một sợi dây buộc hờ hững ra sau, hai bên má còn vương vài sợi tóc mai.

Yến Thừa Khải vô thức nuốt nước bọt.

… Đúng vậy, đây chính là người mà hắn ngày đêm mong nhớ, ba năm qua chưa từng nguôi ngoai.

Bóng hình y từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, nhưng mỗi lần đều chỉ để lại cho hắn một bóng lưng thẳng tắp, chưa kịp để hắn thổ lộ lời xin lỗi, lời giải thích, thì bóng hình ấy đã tan biến, dường như không muốn ở lại thêm dù chỉ một khắc.

Y thật nhẫn tâm… Thậm chí còn không muốn cho hắn nhìn rõ mặt.

Chỉ cách một cánh cửa, mười bước chân. Yến Thừa Khải từng bước từng bước tiến về phía trước, ánh mắt gần như si mê dán chặt vào người kia, nóng bỏng đến mức như muốn lột da người ta. Sở Minh bị ánh mắt của hắn nhìn đến mức có chút không thoải mái, nhưng cũng không né tránh, ánh mắt thản nhiên nhìn lại, mang theo ba phần ý tứ chiều lòng:

“Sao vậy? Sao bỗng dưng hoàng thượng lại muốn đến cái thị trấn nhỏ bé này du ngoạn thế?” Giọng điệu của Sở Minh rất bình thản, giống như đang đối mặt với một người bạn cũ, không mặn không nhạt, “Nhưng hình như hoàng thượng đến nhầm chỗ rồi. Nam Hồ trấn này ngoài vườn trà ra thì cũng chỉ có vườn trà. Nếu nói còn có gì khác, thì chắc là dòng sông uốn lượn quanh thị trấn – nhưng mà hoàng thượng là người đã từng thấy qua biết bao cảnh đẹp do những người thợ tài hoa trong cung tạo nên, há có lý nào lại thích thú với một dòng sông bình thường, chẳng có gì đặc biệt của Nam Hồ trấn?”

Lời nói ra nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thấy vô cùng sắc bén, ý tứ sâu xa, ám chỉ điều gì đó. Khiến Yến Thừa Khải nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Đây là đang nói hắn đã từng gặp người tốt nhất rồi, sao còn quay lại tìm y, một người chẳng bằng một góc của người kia.

Yến Thừa Khải mím chặt môi, Sở Minh đang đứng ngay trước mặt hắn, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm lấy thân thể quen thuộc kia, nhưng hắn không thể. Hắn lại như có muôn vàn lời muốn nói, nói rằng hắn không còn yêu thích vị Thái phó kia nữa, nói rằng vị Thái phó kia vốn là trời sinh một đôi với phụ hoàng, nói rằng người mà hắn thật lòng yêu là Sở Minh, vẫn luôn là y, nói rằng hắn hối hận vạn phần vì những chuyện ngu xuẩn đã làm trong quá khứ.

Nhưng khi thật sự đứng trước mặt y, ngàn vạn lời muốn nói đều nghẹn nơi cổ họng. Hắn chỉ có thể thốt ra vài chữ:

“Dữ Nguyệt, ta rất nhớ ngươi.”

Nhớ y trong những đêm hè oi bức, yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu ran làm bạn; nhớ y trong những ngày đông tuyết rơi dày đặc, đến mức nghe rõ cả tiếng tuyết rơi trên mái hiên; nhớ y trong những bữa tiệc rượu nồng say, khi men rượu ngấm người, lại chẳng có một bờ vai để dựa vào, một cánh tay để vịn.

Ngày ngày đêm đêm đều nhung nhớ, nhớ đến đau lòng, nhớ đến mức trái tim như có một lỗ hổng to lớn.

Sở Minh vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt trên môi, định lên tiếng, thì nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng gọi non nớt:

“Phụ thân, chúng ta bao giờ đi ăn vậy? Con đói bụng quá!” Đứa bé như ngọc bích chạy đến ôm lấy chân y làm nũng, nhưng chợt nhìn thấy người nam nhân mặc đồ đen xa lạ trước mặt.

“Phụ thân… Hắn, hắn là ai vậy?”



“Hắn, sao hắn lại khóc?