Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 12




“Dữ Nguyệt! Mau nếm thử canh gà ác hầm sâm bổ dưỡng ta mới hầm cho ngươi!” Yến Thừa Khải bưng một cái mâm gỗ, trên mâm đặt một cái nồi đất đen sì.

“Yến Thừa Khải, ta đã nói rồi, đừng gọi ta như vậy nữa!” Sở Minh hơi cáu kỉnh nhìn hắn, “Còn nữa, bưng canh của ngươi đi! Ngày nào cũng hầm canh, ngươi không ngán, ta uống cũng ngán rồi.”

Sở Minh thực sự cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Nào là canh thuốc bắc hầm vịt già, canh thịt bò củ cải, canh táo đỏ kỷ tử bồ câu non, canh móng giò đậu nành, canh cá chép hầm… Ngày nào cũng hầm canh, y thật sự không hiểu nổi Yến Thừa Khải rốt cuộc muốn làm gì.



Quan trọng nhất là…

Trong mười bát canh thì hết tám bát là canh dành cho phụ nữ sau sinh…

Đệ đệ từng nói, nhịn không được thì không cần nhịn nữa.

Yến Thừa Khải đưa hai bàn tay đầy vết bỏng phồng rộp đến trước mặt Sở Minh, cố gắng khơi dậy một chút thương xót trong lòng y: “Dữ Nguyệt! Ngươi nhìn xem! Ngươi nhìn phu quân của ngươi vất vả thế nào! Ngươi không thương tiếc, ta không chỉ vất vả, mà còn rất thảm nữa!”

Sở Minh giơ tay hất bàn tay sưng vù như chân giò của Yến Thừa Khải ra, đôi môi đỏ mọng hé mở, đầy giễu cợt: “Tay điện hạ vừa mặn vừa sưng, vừa hay ngày mai khỏi phải tốn công tìm nguyên liệu hầm canh nữa, đây chẳng phải có sẵn rồi sao, lại còn là tay của Thái tử điện hạ, chắc chắn là đại bổ.”

Xuân Đào đứng bên cạnh nín cười đến đỏ bừng cả mặt.

Mỹ nam kế, thất bại.

Yến Thừa Khải âm thầm gạch một đường trên cuốn sổ tay bí kíp theo đuổi thê tử trong cung.

Yến Thừa Khải cười trừ, rụt tay về, có chút tủi thân đưa bát canh tới, bộ dạng y như đứa trẻ cố gắng làm việc tốt nhưng không được mẫu thân khen ngợi: “Vậy, vậy ngươi nếm thử xem! Bản cung dù sao cũng học hỏi ngự trù lâu như vậy! Cho dù không ngon, ngươi, ngươi cũng phải nể mặt một chút chứ!”

Sở Minh nhìn Yến Thừa Khải cụp mắt, môi hơi bĩu ra, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn. Y đành phải cầm lấy thìa, chậm rãi uống.

Thấy sắc mặt Sở Minh hòa hoãn, tâm tình Yến Thừa Khải cũng vui vẻ hẳn lên, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười nhẹ.

“Mau ăn đi.” Yến Thừa Khải ngồi bên cạnh, khẽ cười nói, “Ăn xong chúng ta ra phố dạo chơi.”

“Ồ?” Sở Minh nhướn mày nhìn hắn, “Gần đây điện hạ được nghỉ nhiều thế sao?”

“Không.” Yến Thừa Khải mặt dày đáp, “Bản cung xin nghỉ phép.”



Ồ.

Vậy có cần vỗ tay khen ngươi giỏi giang không?

Sở Minh thầm khinh bỉ Yến Thừa Khải trong lòng, sau đó tiếp tục cúi đầu im lặng gặm thịt gà từ bộ xương đen sì.

——————————

Hôm nay Sở Minh mặc một bộ y phục bằng lụa vân cẩm màu trắng tuyết, càng làm nổi bật làn da trắng nõn trong suốt, mà đường cong nhô lên trước ngực cũng càng thêm tròn trịa đáng yêu. Mái tóc dài hôm nay không búi bằng trâm cài, mà dùng một dải lụa buộc hờ hững ra sau gáy, hai bên tai buông lỏng vài sợi tóc mai càng tôn lên vẻ thanh tao, tuấn tú vô song.

Sở Minh vốn không phải người quá để tâm đến ánh mắt người khác, che giấu bản thân, nên cứ thoải mái như vậy mà ra ngoài, ngay cả áo choàng cũng lười khoác.

Y và Yến Thừa Khải vốn là người sống trong cung cấm, thường xuyên lui tới hoàng cung triều đình, ngược lại rất ít khi xuất hiện ở những con phố tấp nập người qua kẻ lại như thế này, cũng may là vậy, nên cũng không có bao nhiêu người nhận ra bọn họ.

So với Yến Thừa Khải, Sở Minh càng ít khi lui tới những con phố như thế này. Do bản tính ưa yên tĩnh, lại làm việc ở Hàn Lâm Viện, không cần giống như Sở Du phải giao thiệp ở tửu lâu, vì vậy y gần như rất ít khi dạo chơi trên đường phố như vậy.

Hai bên đường là những gánh hàng rong, mang theo hơi thở cuộc sống bình dị, bên tai là đủ loại tiếng rao hàng. Bên cạnh những quầy hàng là những người dân ngồi nhâm nhi chén rượu, tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.

Đứa bé trong bụng dường như cũng muốn góp vui, giơ chân đạp một cái vào bụng Sở Minh, đau đến mức y khom người nhíu mày.

Yến Thừa Khải vội vàng đỡ lấy y, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Ngươi sao vậy?”

Sở Minh nhìn vẻ lo lắng không chút che giấu trong mắt Yến Thừa Khải, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Yến Thừa Khải đang đỡ mình, ôn nhu an ủi: “Không sao, chỉ là hài tử cũng muốn góp vui thôi.”

Yến Thừa Khải vẫn không yên tâm, nhất quyết muốn đỡ lấy y.

Bên cạnh vang lên một tiếng cười duyên dáng: “Vị công tử này thật là săn sóc phu nhân! Nhìn tháng, cũng sắp sinh rồi phải không?”

Sở Minh và Yến Thừa Khải nhìn theo tiếng nói, đó là một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, nụ cười như ẩn như hiện, vô cùng linh động.

Sở Minh có chút hảo cảm với nữ tử này, dừng bước, gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hòa nho nhã: “Phải, sắp bảy tháng rồi.”

“Vậy công tử, có định mua một cái khóa trường mệnh bằng vàng cho hài tử trong bụng không?”

Sở Minh nhìn quầy hàng của nàng, một tấm vải nhung đỏ, trên đó bày vài chiếc khóa trường mệnh, đều là bằng vàng, hoa văn trên mỗi chiếc đều khác nhau, nhưng đều rất sống động, tay nghề vô cùng tinh xảo.

“Công tử, khóa trường mệnh ở đây đều là vàng thật! Cha ta mở tiệm vàng, những cái này đều là ta lén mang từ tiệm ra, nhưng hoa văn đều do ta tự tay khắc đấy!”

“Ồ? Vậy sao?” Yến Thừa Khải nhếch mép cười xấu xa, “Vậy tại sao ngươi lại muốn lén mang những chiếc khóa trường mệnh này ra? Bán ở tiệm vàng chẳng phải tốt hơn sao?”

Cô nương đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu, ấp úng hồi lâu mới nói: “Ta… Ta thích một… một người làm công trong tiệm… Nhưng cha ta sẽ không đồng ý…”

“Ồ, thì ra là đang chuẩn bị bỏ trốn…” Sở Minh đánh vào người Yến Thừa Khải một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, Yến Thừa Khải đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Vậy ta lấy cái này.” Sở Minh tùy ý cầm một cái lên, lại bị Yến Thừa Khải cắt ngang: “Hay là cái này đẹp hơn? Ngươi thấy sao?”

Yến Thừa Khải lấy từ trên tấm vải nhung đỏ ra một chiếc khóa trường mệnh nhỏ nhắn xinh xắn, trên khóa khắc hai bông sen thanh tao, nương tựa vào nhau.

Hàm đạm tân hoa hiểu tịnh khai,

Nùng trang mỹ tiếu diện tương uý.

Phía dưới chiếc khóa trường mệnh còn có ba chiếc chuông nhỏ xinh xắn, càng thêm phần đáng yêu.

Sở Minh nhìn một chút, đặt chiếc khóa trường mệnh trong tay xuống, gật đầu nói: “Được, ngươi thích cái nào thì lấy cái đó. Hi vọng hài tử sau này cũng có thể trở thành chính nhân quân tử.”

Yến Thừa Khải trả tiền, đưa chiếc khóa trường mệnh được bọc cẩn thận bằng khăn lụa cho Sở Minh.

“Sẽ mà. Nó không chỉ trở thành chính nhân quân tử, mà còn ôn nhuận như ngọc giống như ngươi.”

Tai Sở Minh bỗng chốc đỏ ửng lên.

Yến Thừa Khải nhẹ nhàng hôn lên dái tai ửng đỏ của y, ánh mắt lại phức tạp khó hiểu.

Ngày hôm đó, hai người họ đã đi dạo rất nhiều con phố, gặp gỡ rất nhiều người, đi rất nhiều đường.

Cho đến khi gió chiều thoảng, đèn hoa rực rỡ.

Sở Minh bỗng nhiên cảm thấy, cứ thế này mà đi tiếp, nếu như là cùng Yến Thừa Khải – đi cả đời, có lẽ cũng không đến nỗi quá khó chịu.

——————————

Trận tuyết đầu mùa năm nay đến rất sớm.

Thời tiết còn chưa thực sự lạnh, thậm chí lá khô trên cây còn chưa rụng hết, thì trận tuyết này đã vội vàng ập đến.

Buổi sáng, Sở Minh đẩy cánh tay đang ôm lấy mình ra, hơi cáu kỉnh xoa xoa mi tâm, cũng không biết từ lúc nào, Yến Thừa Khải lại “tự giác” chui lên giường y ngủ, hơn nữa còn đêm nào cũng như vậy.

Thật là được voi đòi tiên.

Nhưng y cũng chẳng còn cách nào.

Sở Minh khẽ thở dài, đẩy cửa sổ ra, một luồng khí lạnh tinh khiết ập vào mặt.

Còn chưa kịp hắt hơi, đã có một chiếc áo choàng lông cáo phủ lên người.

Không cần nhìn Sở Minh cũng biết là ai, cứ thế kéo kéo cổ áo, tiếp tục nhìn ra ngoài màn tuyết trắng xóa.

Một lúc sau, Sở Minh khẽ thở dài: “Tuyết năm nay đến sớm quá…”

Yến Thừa Khải gật đầu, giọng nói không còn vẻ trêu chọc thường ngày, mà trầm ổn như chuông: “Ừ. Nghe nói rất nhiều hộ nông dân còn chưa thu hoạch xong lương thực, như vậy e là mất mùa rồi.”

Sở Minh ngẩn ra, sau đó quay đầu đưa tay nhéo nhéo mặt Yến Thừa Khải: “Ồ, hiếm khi Thái tử điện hạ của chúng ta lại có lúc nghiêm túc như vậy đấy!”

Vẻ mặt Yến Thừa Khải vốn có chút ngưng trọng cũng bị y nhéo cho biến mất, phì cười một tiếng, trên mặt mang theo vài phần ngông cuồng: “Đó là đương nhiên, phu quân của ngươi dù sao cũng là hoàng đế tương lai!”

Sở Minh buông tay đang nhéo mặt hắn ra, vỗ vỗ lên mặt hắn, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy vị bệ hạ tương lai của chúng ta, sao da mặt lại dày như vậy chứ!”

“Được lắm, dám trêu chọc bản cung rồi!” Yến Thừa Khải vươn tay nhéo mạnh hai cái vào mông Sở Minh, mãi đến khi Sở Minh tim đập loạn nhịp, mặt đỏ tía tai, ấp úng không nói nên lời mới chịu buông tha.

“Ngươi! Ngươi thật là ti tiện! Dâm đãng!” Sở Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Yến Thừa Khải – nhưng cái trừng mắt này chẳng có chút sát thương nào, ngược lại vì trên mặt y ửng hồng, trong mắt ngấn nước càng thêm phần chọc người.

Yến Thừa Khải nhếch mép cười: “Đây gọi là tình thú vợ chồng đấy~”

Tối hôm đó, Thái tử điện hạ không được vào phòng Thái tử phi.

Ở bên ngoài gào khóc thảm thiết cả một đêm.

=TBC=