Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 1: Tiết tử




Sở Minh tự biết bản thân không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ít ra y diễn xuất rất tốt.

Chính vì vậy, đối mặt với những lời đường mật cùng sự quan tâm chăm sóc dịu dàng đến từ người kia, y chỉ có thể mỉm cười đón nhận, giả vờ như không hay biết gì.

Thái tử đương triều Yến Thừa Khải, văn võ song toàn, dung mạo tuấn mỹ vô song. Hắn có thể tranh luận sắc bén với bá quan văn võ trên triều, cũng có thể ra trận giết địch, trăm trận trăm thắng. Từ nhỏ đã được Hoàng đế xem là trữ quân mà bồi dưỡng, thậm chí còn mời vị Trạng nguyên lừng lẫy một thời làm Thái phó dạy dỗ hắn. Yến Thừa Khải chính là đối tượng mà biết bao tiểu thư khuê các cùng công tử thế gia ngày đêm mơ tưởng.

Nhưng sai lầm của hắn, chính là đem lòng yêu say đắm vị Thái phó thời niên thiếu – Bạch Liễn, một nam tử nho nhã, dung mạo thanh tú, khí chất thanh cao.

Càng sai lầm hơn nữa, là khi không có được Bạch Liễn, hắn lại trong lúc say rượu, mơ mơ màng màng nhận nhầm Sở Minh – công tử trưởng phủ Trấn Quốc Công là Bạch Liễn, rồi sau đó xảy ra quan hệ.

“Dữ Nguyệt, ngươi đang nghĩ gì vậy? Hửm? Sao lại thất thần như vậy?”

Sở Minh từ trong dòng hồi tưởng trở về thực tại, cảm nhận bàn tay không an phận kia đang vuốt ve trên cơ thể mình. Mang thai khiến y nhạy cảm hơn, không chịu nổi loại trêu chọc này, chỉ có thể khẽ thở dốc, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ bật ra khỏi đôi môi, nhưng lại không hề ngăn cản bàn tay đang cởi bỏ thắt lưng cho mình.

“Ta đang nghĩ… ưm… đến bao giờ thì ngươi mới thật lòng yêu ta đây?”

Yến Thừa Khải cúi đầu, nhẹ nhàng mút mát cần cổ trắng ngần của Sở Minh, giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi, Dữ Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không biết người ta yêu nhất chính là ngươi sao?”

“Thật sao…” Sở Minh khẽ cúi đầu, cây trâm cài trên mái tóc đen nhánh bị Yến Thừa Khải rút ra, mái tóc suôn mượt như thác nước đổ xuống, che khuất đôi mắt nhu hòa như nước, giấu đi tia chua xót thoáng qua trong đáy mắt y.

Đoan Trạch, ta có thể chờ chàng, chờ đến ngày chàng nói thật lòng với ta.

Chỉ mong rằng, ngày đó đừng đến quá muộn, muộn đến mức ta không còn sức lực để chờ đợi nữa.