Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Sau khi vào cung, Diệp Gia Hữu không ngồi chung một chỗ với Diệp Phụ An. Con cháu trong hoàng tộc Triệu gia còn có mấy Vương thế tử khác họ đều ở đây, tuổi tác của bọn họ không chênh lệch nhiều lắm, bình thường đều túm tụm lại một chỗ chơi với nhau, lúc này những người lớn uống rượu ở bên trong, bọn họ ở bên ngoài yến hội ngồi cười đùa nói chuyện.
Chợt một trận gió lạnh quét qua, Diệp Gia Hữu và Thế tử Trần Vương ở bên cạnh ngẩng đầu lên, một người đàn ông có thân mình cực cao đi tới, đang muốn đi vào bên trong.
Quan lớn hiển quý trong kinh thành này, Diệp Gia Hữu đều đã gặp qua. Người đàn ông trước mắt này phong thần tuấn lãng, khí phách ung dung cao quý, mơ hồ mang theo sự uy nghiêm, cậu chưa từng nhìn thấy.
Có điều, Diệp Gia Hữu nhìn người này vào cung, sắp gặp vua, nhưng bên hông lại đeo một thanh loan đao bằng kim loại đen, đi theo bên trái là Thái Tử Triệu Quân, theo phía sau là hai vị thái giám tổng quản mà phi tần bình thường đều phải nịnh bợ, thì đã đoán ra đây chính là Tần Vương của Hàm Châu rồi.
Đề Kiêu cũng không đếm xỉa tới mười mấy đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch ngồi bên ngoài. Hắn muốn đi về phía trước, lúc đi qua Diệp Gia Hữu, Đề Kiêu lơ đãng quét mắt nhìn, bỗng nhiên bước chân ngừng lại.
Tiểu công tử với khuôn mặt như họa, ngũ quan tinh xảo này, có ba phần tương tự với thiên kim Diệp gia mà hắn nhìn thấy hôm đó.
Đề Kiêu nói: “Đây là con trai trưởng của Diệp gia à?”
Thái Tử Triệu Quân cũng không biết ông cậu mình vì sao đột nhiên hỏi tới cái này, hắn cũng dừng lại, vẫy tay để Diệp Gia Hữu đi tới.
Triệu Quân vỗ vai Diệp Gia Hữu, nói với Đề Kiêu: “Là con trai trưởng của Diệp gia, tên là Diệp Gia Hữu.”
Hắn lại hướng về phía Diệp Gia Hữu nói: “Diệp huynh đệ, người này là Tần Vương.”
Diệp Gia Hữu làm một cái lễ: “Thái Tử điện hạ, Tần Vương điện hạ.”
Triệu Quân và Diệp Gia Hữu cũng không tính là thân quen. Triệu Quân bây giờ là 17-18 tuổi, Diệp Gia Hữu mới 7-8 tuổi, tuổi tác hai người còn đó, hơn nữa Diệp Phụ An cũng không phải người của Thái Tử, cho nên thường ngày Triệu Quân và Diệp Gia Hữu ít xuất hiện cùng nhau.
Nhìn dáng dấp Diệp Gia Hữu đẹp đẽ, khôi ngô, Triệu Quân liền cho rằng lá gan của Diệp Gia Hữu không lớn, Đề Kiêu thì mặt lạnh sát khí nặng, không ít trẻ nhỏ cũng sợ hắn, Triệu Quân cười nói: “Diệp huynh đệ, ngươi không cần sợ, theo vai vế mà nói, ngươi gặp Tần vương, thì nên gọi một câu chú mới phải.”
Đề Kiêu khẽ nhếch lông mày: “Vân Nhi, trong mắt cháu, ta đã nhiều tuổi rồi, một đứa bé lớn như vậy gặp ta cũng phải gọi là chú à?”
Triệu Quân: “…”
Không gọi là chú, thì gọi là gì? Vừa nãy hắn còn gọi Diệp Gia Hữu là huynh đệ, cũng không thể để Diệp Gia Hữu cũng xưng anh xưng em với Đề Kiêu chứ?
Triệu Quân giống mẹ hắn hơn, cũng chính là Đề hoàng hậu hiện nay. Dáng dấp hắn thanh tú hòa nhã, cười rộ lên cũng khiến người ta như tắm gió xuân. Triệu Quân cười cười, nhìn về phía Diệp Gia Hữu, xem Diệp Gia Hữu thoát hiểm thế nào.
Diệp Gia Hữu nói: “Tần Vương điện hạ là tinh long mãnh hổ, tuổi cũng không lớn. Ngài đứng cùng Thái Tử điện hạ, trái lại giống như anh em vậy, ngài chỉ là vai vế cao hơn mà thôi.”
Đề Kiêu cởi ra chuỗi hạt tử đàn lá nhỏ đeo ở trên người ngày hôm nay, đặt vào tay Diệp Gia Hữu: “Tuổi còn nhỏ, nhưng là biết ăn nói.”
Diệp Gia Hữu nói lời tạ ơn.
Trước khi đi Đề Kiêu lại nhìn Diệp Gia Hữu, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Diệp Ly Châu.
Hắn đã để người đi nghe ngóng, không hỏi thăm ra được tên của Diệp Ly Châu. Người bình thường bên ngoài đều không biết tên của Diệp Ly Châu. Diệp phủ quản giáo cực nghiêm, tên húy của Đại tiểu thư há có thể tùy tiện nói cho người khác nghe. Tới tận bây giờ, Đề Kiêu cũng không biết Diệp Ly Châu tên là gì.
Chờ Đề Kiêu và Thái Tử đi vào rồi, Diệp Gia Hữu mới lại ngồi xuống. Cậu nhét chuỗi hạt tử đàn vào trong tay áo, uống một ngụm rượu trái cây.
Thế tử Trần Vương sáp tới: “Được Tần Vương quan tâm cảm giác thế nào?”
Diệp Gia Hữu đẩy đầu của Thế tử Trần Vương ra: “Còn có thể thế nào? Hi vọng lần sau Tần Vương cũng tới quan tâm ngươi một chút.”
Thế tử Trần Vương cười ha ha, nói: “Vừa nãy hắn dừng lại trước mặt ngươi, tim ta cũng vọt lên cổ họng rồi. Gia Hữu này, ngươi có thấy thanh đao bên hông hắn không? Ta nghe người ta nói đó chính là hung khí thế gian hiếm có, lấy huyền kim và đá phượng hoàng đúc mà thành, là binh khí đứng đầu thiên hạ hiện nay. Cách xa như vậy, ta cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh trên thanh đao của hắn.”
Diệp Gia Hữu nói: “Trong hoàng cung, chung quanh đều là tai mắt, ngươi nói ít vài câu đi.”
Thế tử Trần Vương cười ha ha một trận, đột nhiên ôm lấy cổ Diệp Gia Hữu: “Có phải là huynh đệ không?”
Diệp Gia Hữu nói: “Dĩ nhiên là huynh đệ, muốn nói gì thì nói đi.”
Thế tử Trần Vương nói: “Ta nghe cha ta nói, chị ngươi về rồi… Gia Hữu này, nửa tháng sau chị hai nhà ta sẽ mời mấy người chị em ngắm hoa ở vườn mai. Để chị ngươi tới, cùng nhau ngắm hoa, uống chút trà.”
Diệp Gia Hữu “Bốp” một tiếng gạt tay của Thế tử Trần Vương ra: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Tháng năm ở đâu ra có hoa mai, ngươi thử nở một đóa cho ta xem? Soạn lời nói dối cũng không soạn cẩn thận chút.”
Thế tử Trần Vương nói: “Ôi —— Gia Hữu à, dù sao ngươi cũng phải để chị ngươi hòa nhập vào vòng quý nữ trong kinh thành chứ, không ra ngoài chơi với nhau thì làm thế nào mà hòa nhập.”
Diệp Gia Hữu cười nói: “Chị của ta từ lúc sinh ra chính là thiên kim quý nữ, chẳng lẽ, không chơi cùng mọi người, thân phận của chị ấy sẽ không còn nữa à? Cha ta nói rồi, thân thể chị yếu, hiện tại thật không thể tùy tiện ra ngoài. Có điều, vì nể tình anh em với ngươi, về nhà ta sẽ hỏi ý kiến của chị ta, ngày khác sẽ kêu người truyền tin cho ngươi.”
Tuổi tác Diệp Gia Hữu tuy nhỏ, nhưng cũng biết một vài chuyện. Phủ Thừa tướng đột nhiên có thêm một thiên kim, những người khác đều muốn biết tin tức đầu tiên, xem xem phải chăng gầy yếu đúng như lời đồn, nếu là thân thể tạm được, sau này người cầu hôn nhất định sẽ đạp nát bậc cửa của Diệp gia.
Không có sự cho phép của cha, Diệp Gia Hữu tuyệt đối không có khả năng dẫn chị mình ra ngoài gặp người khác.
Dạ yến rất nhanh thì kết thúc, Diệp Gia Hữu theo Diệp Phụ An cùng nhau quay về.
Sắc mặt của Diệp Phụ An không tệ, ông nói: “Tần Vương không đợi được bao lâu ở kinh thành. Lần này chỉ là dâng lên thu hoạch trong năm, người này ở lại trong điện thật khiến người ta khiếp sợ. Nhóc con, cha nghe nói trước khi Tần vương đi vào, đã nói chuyện với con trước hả?”
Diệp Gia Hữu nói: “Chỉ là nể mặt cha thôi, thuận miệng hỏi han con hai câu. Cũng không có nói chuyện gì quan trọng, dạ, ngài ấy tiện tay ban cho con một chuỗi vòng tay, khá là quý.”
Diệp Phụ An nói: “Con nhìn Tần Vương người ta xem, người cao chín thước, sáng ngời như nhật nguyệt, có thể văn có thể võ. Hôm nay ở trước điện giáo huấn Nhị hoàng tử đến nói không ra lời, mắng người cũng không dùng lời thô tục, xém chút khiến lão thất phu họ Đặng vẫn luôn ủng hộ Nhị hoàng tử tức chết. Con nhìn lại con xem, luyện kiếm thì luyện được phân nửa rồi bỏ, cưỡi ngựa thì cưỡi được một nửa ngã gãy chân…”
Diệp Gia Hữu nói: “Tần Vương tốt như vậy, cha để người ta làm con trai của cha đi.”
Diệp Phụ An thổi râu trừng mắt: “Nói hươu nói vượn! Đó là em ruột của hoàng hậu, cha ở đâu có mệnh để người ta gọi một tiếng cha!” —— để Đề Kiêu, tên Diêm vương mặt lạnh này gọi cha, rõ là muốn mạng người ta.
Diệp Gia Hữu cười nói: “Con thuận miệng nói thế thôi, Tần Vương lớn hơn con nhiều tuổi như vậy, con và ngài ấy cũng không phải cùng một thế hệ. Cha, sao cha có thể lấy bọn con ra so chứ, trong triều có mấy người hơn được ngài ấy, trong lòng con, cũng là cha lợi hại hơn.”
Chờ đến lúc về tới nhà, Diệp Gia Hữu nhảy xuống xe ngựa: “Cha ơi, giờ này hẳn là Châu Châu đã tỉnh rồi, con cố ý lấy một bọc điểm tâm ở trong cung cho chị ấy ăn đấy.”
Diệp Phụ An nói: “Gọi là chị, không biết lớn nhỏ để chị con cười cho.”
Chờ lúc đi đến bên cửa, Diệp Gia Hữu lại có chút chần chừ, không dám đi vào.
Từ nhỏ cậu đã nghe người ta nói về người chị gái được nuôi ở trong chùa này. Diệp Phụ An cũng thường khen ngợi Diệp Ly Châu, cả ngày Châu Châu thế nọ, Châu Châu thế kia.
Diệp Gia Hữu rất muốn gặp Diệp Ly Châu. Cậu vừa ra đời thì đã không còn mẹ nữa, Ô thị bề ngoài thì thân thiết với cậu, nhưng không phải thực sự yêu thương cậu, hai người dì kia chỉ sợ hãi tôn kính cậu, Diệp Gia Hữu rất muốn biết, chị gái cùng cha cùng mẹ của mình, có thích cậu hay không.