Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 18: Cà phê Caramel Macchiato (焦糖玛其朵咖啡)




Quân Mạc mua vé xe đến một tỉnh lỵ phía tây, sau đó đổi xe đến Đôn Hoàng (1). Ở trên tàu hỏa ngủ căng mắt rồi, tự nhiên vui vẻ xuống xe, nhìn thời gian vẫn còn sớm, vì thế qua nhà ga ăn một bát mì thịt bò nổi tiếng. Tuy rằng loại mỳ thịt bò này đã bán khắp nơi trên đất nước nhưng cô cảm thấy đặc sản ở nơi này vẫn ngon nhất – sợi mỳ được làm thủ công, miếng thịt bò rất lớn, nước dùng ngon, gọi một bát lớn, ăn xong vẫn còn thòm thèm.

Trở lại nhà ga đợi tàu, cảm thấy phòng đợi tuy lớn, nhưng lại ngột ngạt đến mức người ta không thể thở được – cũng không phải là cao điểm trong việc vận chuyển hành khách mà người người vẫn qua lại tấp nập, hành lang hàng đống những bao lớn bao nhỏ, tràn ngập mùi vị mì ăn liền. Vậy nhưng Quân Mạc không hề cảm thấy chán ghét, nghĩ đến thời sinh viên giờ khắc chờ đợi này luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp, đợi tàu hỏa tới, mệt mỏi đến mức không xốc được tinh thần phấn chấn lên. Mỗi lần cha mẹ ra ga đón cô, Quân Mạc đều giả vờ cáu kỉnh không muốn, trong đầu luôn mong đợi một lần tha cái vali to uỵch đứng trước cửa nhà ấn chuông – vừa có thể khiến người nhà bất ngờ, lại đường đường chính chính cho mọi người thấy mình đã trưởng thành.

Đáng tiếc thời gian bốn năm đó, mỗi lần đều có người nhà đến đón cô – có ai cho cô làm cái việc linh tinh vụ vặt, phiền toái đó đâu? Một cái vali cũng không được động vào – ba luôn lo lắng một mình cô không khiêng nổi, thật ra Quân Mạc từng cười trộm, mỗi lần lên tàu cô luôn ngọt miệng nhờ một chú giúp đỡ, cuối cùng kiểu gì cũng có người giúp – với bộ dạng ngọt ngào, lại vui vẻ của cô, thậm chí có người còn giúp cô một đường kéo hẳn xuống xe.

Lần này sau lưng mình chỉ có ba lô du lịch, cô cảm thấy thật đắc ý – trước kia cô cực kỳ hâm mộ những người đi du lịch mà chỉ mang chút hành lý đơn giản, nhưng đến lượt mình thì không cách nào mang ít đồ đi được. Vì thế không oán không hối theo hàng người tiến đến chỗ soát vé.

Tìm được giường nằm của mình, đem các thứ thu xếp ổn thỏa, liền dựa vào đầu giường, môi đã khô đến nứt cả da, hai tay dường như cũng thô ráp, cảm giác như đang vuốt lên cát vậy – khí trời Tây Bắc quả thật quá khác biệt, hanh khô quá sức tưởng tượng của mình, ngay cả tóc cũng tĩnh điện đến mức đã dựng thẳng đứng hết lên.

Cô không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại, nghĩ rằng chỉ có như vậy mới đúng với cái tên phóng khoáng, thẳng thắn của miền Tây. Lúc nào cũng đứng ở vùng sông nước Giang Nam dưới làn mưa phùn phiêu linh mà ấm áp, chỉ sợ người anh hùng cường hãn đến mấy trong làn nước này cũng bị ngâm cho mềm yếu đi.

Thân tàu giật lên một cái rồi chuyển bánh, loa tàu bắt đầu vang. Tàu chuyển động theo một nhịp điệu thong thả mà nhu hòa, rất giống đưa nôi – vì vậy bỏ qua hơi thuốc tẩy trong chăn, vùi đầu vào ngủ.

Lại không biết rằng bản thân đã bỏ qua phong cảnh một đường xe qua.

Lúc tỉnh lại đã là lúc trời chiều bóng ngả về tây, cô ló đầu ra nhìn phía ngoài của sổ, thảo nguyên mênh mông một sắc xanh biêng biếc, cư nhiên lại có từng đàn từng đàn cừu cứ như những đám mây thật trắng thật lớn, đẹp rực rỡ, quyến rũ lòng người, dù không thắng được tổ hợp ba màu vàng, xanh, trắng trong thiên nhiên tinh thuần, phối hợp với nhau như hình ảnh ngoại cảnh trong một bộ phim truyền hình lướt vùn vụt qua.

Gần như cô đã nhìn không biết chán tất cả cảnh vật bên ngoài cửa sổ, chưa bao giờ tưởng tượng ra được trong sa mạc cằn cỗi hoang dã này cũng có thể có nguồn nước và đồng cỏ màu mỡ phì nhiêu để chăn nuôi, thật sự là nên đi vạn dặm đường, mới cảm thấy tầm mắt mình từ trước đến giờ thật nhỏ hẹp. Thật đáng tiếc khi đem thời gian tốt đẹp vừa rồi dùng vào việc ngủ!

Phần lớn các tỉnh miền Tây có địa hình dài hẹp, tàu chạy một đoạn này vết chân rất thưa thớt, phong cảnh không ngờ lại đẹp đến vậy – bên ngoài cửa sổ, mấy chiếc tàu hỏa chuyển hướng ở cùng một chỗ, chậm rãi chạy trên bình nguyên, núi tuyết xa xa gợi nhớ tới “Băng xuyên thiên nữ truyện” của Lương Vũ Sinh, khiến người ta phải cảm khái một hồi, lại khiến người ta ngưỡng vọng với tự nhiên mênh mông.

Đến tận khi ánh sao lấp lánh, cũng không nhìn rõ phong cảnh ngoài cửa sổ, Quân Mạc lưu luyến thu hồi ánh mắt, ăn lung tung một chút, lúc này mới nhìn đến tin nhắn của Hàn Tự Dương, hôm nay anh lên máy bay, ngày mai về đến thành A.

Gửi lại tin nhắn cho anh, thử một lần lại một lần, thất bại, có lẽ chỗ này quá hoang vắng, không có tín hiệu di động – đành tức giận từ bỏ. Trước khi ngủ rót cho mình một cốc nước, nước ấm trên tàu hỏa có mùi thuốc tẩy gay mũi, cô uống tạm mấy ngụm, không khỏi nhíu mày, không thể nói ra là vì cái gì.

Ngày thứ hai xuống xem, thật ra khoảng cách đến Đôn Hoàng còn xa – nghe nói còn hai mấy, ba mấy giờ ngồi tàu, dừng lại ở một trạm nhỏ cũng thoải mái, là Liễu Viên – nói như vậy năm đó Chiết Liễu đưa tiễn Chi phong cũng thế, đường giao thông quan trọng nơi biên cương hiểm trở này lại càng như vậy – cho nên mới để lại một cái tên này. Sáng sớm Tây Bắc lạnh lẽo cũng rất trong lành, thở ra một hơi là kết thành sương trắng, vì vậy vội vàng lên một chiếc xe buýt nhỏ, xe hơi bẩn, cũng không ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ cả.

Ba tiếng ngồi trên xe quả thật hơi dài, Quân Mạc nhìn những vườn cây trái dọc đường, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc vạn phần – chợt cười bản thân mình chẳng mấy khi được nhìn thấy những chuyện lạ như thế này, sách giáo khoa sơ trung (cấp 2) có nhắc đến dưa Tân Cương, loại quả hạng A trên thế giới, tất nhiên nguyên nhân là vì sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày mà khiến có ranh giới rõ ràng ở lượng đường (trong hoa quả).

Đôn Hoàng là một thành nhỏ, tìm được khách sạn cũng không khó – đến nơi mới phát hiện ra rằng không nhất thiết cần phải đặt trước phòng, bây giờ không phải mùa đông khách, cách ngày 1/5 cũng có vài ngày, khắp nơi cảm giác trong lành và lạnh lạnh, ngược lại giống như gần đến chu kỳ dự trữ năng lượng tốt nhất.

Thoải mái tắm rửa một cái, quyết định buổi chiều phải đi hang Mạc Cao (2) – chuyến đi này chờ mong nhất là chuyện này. Nơi hanh hao tóc cũng nhanh khô, Quân Mạc ra khỏi khách sạn, cảm thấy thật nhẹ nhàng, khoan khoái, trước khi đi cô lễ tân của khách sạn đã chủ động hỏi cô có muốn khách sạn đặt trước vé tàu đi Ô Lỗ Mộc Tề (3) không, vậy nên thanh toán tiền đặt cọc rồi ngồi xe đi hang Mạc Cao.

Một đường ngồi xe, thời tiết hơi ngột ngạt, mây đen ùn ùn kéo đến, ngưng trệ ngay trên đỉnh đầu – tài xế cười nói: “Khống có vần đề gì đâu, trời vẫn vậy mà, sẽ không mưa.”

Xe chạy được nửa đường, du khách bên cạnh đều chỉ trỏ ngoài cửa sổ, bị cảnh vật trước mắt làm cho giật mình – hàng ngàn tia sáng vàng rực lẫn giữa những tầng mây chiết xạ như những thanh kiếm sắc bén trong suốt và sáng chói, mạnh mẽ nghiền nát toàn bộ mặt đất của bình nguyên xanh đen.

Sách sử ghi lại hòa thượng Nhạc Tôn cũng vì nhìn thấy vạn đạo kim quang này “Trạng tự thiên phật” (giống như ngàn phật) mới đào cái hang đầu tiên ở nơi này. Trong lòng Quân Mạc không khỏi niệm một tiếng phật, một cái liếc mắt nhìn cảnh vật hùng tráng thế này, cũng đủ đế chuyến đi này không tệ.

Cô yên lặng xuống xe, trước tiên mua một tấm bưu thiếp ở cửa hàng độc quyền bán đồ lưu niệm, nhất nhất viết cho bố mẹ và bạn bè, coi như là làm kỷ niệm. Vừa may chia hết, cũng không giữ lại cho anh – Quân Mạc vừa xếp hàng mua vé, vừa nhắn tin gửi anh: “Em đang chuẩn bị vào hang Mạc Cao!”

Hàn Tự Dương xuống máy bay, tổng giám bộ phận kỹ thuật lập tức vội vàng chuẩn bị mời đến dự họp, vì thế Trần tỷ cùng Phí Hân Nhiên đến đón máy bay. Nhìn Hàn Tự Dương từ xa xa đi tới, trợ lý giúp xách hành lý, hai người cúi đầu nói chuyện.

Phí Hân Nhiên vẫy tay với hai người họ, Hàn Tự Dương cũng hướng anh mỉm cười gật đầu, một lát sau biểu tình giãn ra, điện thoại trong tay rung lên báo có tin nhắn.

Anh bước chậm lại, trợ lý dừng lại chờ, Hàn Tự Dương hơi hơi hất cằm, ý bảo cậu đi ra ngoài trước.

Trong điện thoại thanh âm của cô vừa to vừa phấn chấn vô cùng: “Em vừa ra khỏi hang Mạc Cao rồi nhá!”

“Đi chỗ nào nữa em?” Hàn Tự Dương thấp giọng hỏi cô, khóe miệng tràn đầy ý cười, mấy cô tiếp viên hàng không bên cạnh không nhịn được nhìn anh thêm vài lần.

“Vâng, em còn muốn nhìn lại một lần nữa. Anh biết không? Hôm nay hướng dẫn viên du lịch hóa ra lại là một học viên cao học ngành lịch sử (thạc sỹ), cô ấy rất xinh – cô ấy nói thích ở đây, bỏ công việc ở quê đến chỗ này làm hướng dẫn viên đã hai năm rồi.” Quân Mạc cầm điện thoại mặt mày hớn hở nói, “Giống như xem chuyện truyền kỳ vậy, cô ấy nói thích xem những bức bích họa, điêu khắc đó…”

Lần đầu tiên gặp cô đã thích hướng dẫn viên du lịch này rồi, vóc dáng gầy gầy, tóc dài buộc cao, khẩu âm phía nam mềm mại.

Khi tốt nghiệp sẽ đến đây làm hướng dẫn viên cho điểm du lịch này, cái gọi là chốn đào nguyên, chẳng qua là mang theo giấc mộng của cuộc đời mà thôi.

Cô nói quá hưng phấn, không để ý đầu bên kia điện thoại, tiếng Hàn Tự Dương đã bắt đầu hơi lạnh.

“Em rất thích nơi đó nhỉ?” Anh mỉm cười hỏi, chỉ là nụ cười đơn giản hơi giương lên trên khóe miệng, đã hơi có phần lạnh lùng.

“Đúng vậy… Không đúng, không đúng, không phải cái loại thích đấy.” Trong đầu Quân Mạc ý nghĩ chạy vòng vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không ổn, chỉ sợ anh lại nghĩ mình trong lúc nhất thời nghĩ ngợi linh tinh, lại yên lặng chạy đến Tây Bắc cả đời làm hướng dẫn viên du lịch – không khỏi hé miệng nở nụ cười, cô đâu phải là người bốc đồng như vậy.

Trong lòng anh hơi có chút buồn bực, nghe được bên kia điện thoại có người đang nhẹ nhàng cười, không phát cáu nữa, bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, âm thanh trầm thấp: “Em định lúc nào về?”

“Em đã mua vé xe đến Ô Lỗ Mộc Tề, chắc cũng không quá vài ngày đâu.” Thật ra cô không có kế hoạch nào khác, đã mang theo bên người một cuốn sách hướng dẫn du lịch bụi, định đi tới đâu thì tính tới đó, lúc nào mệt mỏi lắm rồi mới về.

Trần tỷ giơ đồng hồ hướng về phía anh, ý nói đã vội lắm rồi, một phòng toàn người đang đợi cậu về họp đấy, chỉ có thể vội vàng ngắt điện thoại: “Anh gọi cho em sau nhé!”

Quân Mạc tắt điện thoại, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, rực rỡ nói với hướng dẫn viên du lịch Tiểu Tạ: “Cho tớ số điện thoại đi.” Hai cô gái trẻ tuổi, cùng chuyên ngành, hai bên tự nhiên rất ăn ý.

“Bạn trai à?” Tiểu Tạ đã tan tầm, cũng chẳng có việc gì, đưa cô vào hang đá một lần nữa, lần này những nơi mà bình thường không cho du khách tham quan đều đưa Quân Mạc đi xem thật kỹ.

Quân Mạc tinh tế ngắm những bức bích họa trong chốc lát, lối vẽ tỉ mỉ, tinh tế, cẩn thận, ngàn phật vũ nghệ nhẹ nhàng bay lên trời, liên tục líu lưỡi không nói lên lời, nhất thời không nghe thấy Tiểu Tạ nói gì, “Cậu nói gì ấy nhỉ?”

“Tớ hỏi cậu là sao lại đi du lịch một mình thế này? Bạn trai không lo lắng à?”

Mặt Quân Mạc đã gần như dí sát vào bích họa, không dám thở mạnh hơi nào, một lát sau mới quay đầu: “Bạn trai? Bây giờ không có, nói không chừng lúc về là có rồi đấy.” Cô cười ái muội, Tiểu Tạ hiểu được, cũng cảm thấy thú vị.

“Sao ngoài rìa này lại toàn màu đen?” Quân Mạc chỉ vào tay áo một vị đang bay, hỏi Tiểu Tạ.

“Oxy hóa a, nghĩ đi, đã bao nhiêu năm rồi.”

Chân Quân Mạc giẫm lên viên gạch khắc hoa sen từ thời Tây Hạ, cảm thấy thời không lưu chuyển, phong cách cổ xưa tràn đầy. Lần thứ hai đi vẫn nhanh như trước, trong nháy mắt đã đứng dưới đường núi, Tiểu Tạ nhắc cô: “Nếu cậu mà không đi thì không có xe mà về Đôn Hoàng nữa đâu.” Dừng một chút, “Hôm nay đi được những hai lần, được lợi hơi bị lớn rồi đấy nhá.”

Tiểu Tạ mỉm cười ôm cô một cái, cao giọng nói với cô: “Tạm biệt!” Một cô gái thông minh như vậy, chỉ ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, thế mà cứ như đã quen biết nhau mấy năm rồi vậy, ánh mắt cô ấy như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm đại mạc, nghiền ngẫm nhìn cô: “Cậu ấy mà, tâm quá nhỏ, mắt quá lớn.”Lại hơi hơi tự hào: “Ai mà cũng như tớ, thế giới này lộn xộn hết cả mất.”

Quân mạc nói: “Nếu xuống phía Nam, nhất định phải gọi cho tớ đấy.”

Cô vẫy tay cười, trong lòng lẩm nhẩm: Cái gì mà tâm quá nhỏ, mắt quá lớn? Hóa ra là vậy, rõ ràng bây giờ cũng tốt lắm rồi, vẫn không nhịn được hâm mộ cô ấy, cô nghĩ, mình như vậy mới không tốt chút nào.

Nhìn núi Tam Nguy càng lúc càng xa, tủm tỉm cười gọi điện cho Hàn Tự Dương, lại thấy tắt máy, thuận tiện ngồi xuống chọn cho anh một món quà từ quán hàng ven đường – một con lạc đà trắng mềm mại, nghĩ đến lúc anh nhận được nhất định sẽ nửa cười nửa mếu.

Trở lại khách sạn, Quân Mạc gọi cho bố mẹ báo bình an, sau đó ra ngoài tiếp tục hành trình, nghe nói hoàng hôn ở núi Minh Sa và suối Nguyệt Nha là thời gian được chờ đợi nhất để chụp ảnh cưới, cuối cùng lại khiến cô thất vọng – một cái ao nhân tạo được đổ đầy nước, chung quy là không thoải mái, vừa ngồi lên lưng lạc đà đã thấy sợ, thuận tiện xem phong cảnh khu này.

Gọi cho anh, vẫn tiếp tục tắt máy.

Phòng họp đã không còn một bóng người, hai mắt Hàn Tự Dương bắt đầu không thoải mái, thở phào một cái, cuối cùng cũng chuyển nhượng xong, trong cuộc họp đã sắp xếp, bố trí tất cả thỏa đáng, điều này có nghĩa Thụy Minh rốt cuộc có thể ngang hàng với những công ty có kỹ thuật điện tử tiên tiến, hiện đại nhất trên thế giới, trong lòng cảm thán, so với nước ngoài, kỹ thuật trong nước vẫn có chút chênh lệch – may mắn lần này vượt qua được.

Mới nhớ ra phải bật nguồn điện thoại, di động thông báo trong lúc tắt máy có người gọi anh – dãy số kia, anh đã thuộc làu – khiến anh lập tức vui vẻ, nhìn thời gian, cũng đã muộn quá rồi, giờ này chắc cô cũng đã đi nghỉ, anh không cam lòng xóa số gọi nhanh đã bấm.

Hàn Tự Dương khó có một ngày được dậy muộn, ước chừng là do lúc xuống máy bay thì tự nhiên tăng lên mấy tiếng đồng hồ, lệch múi giờ nhưng anh lập tức có thể điều chỉnh – việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại, thật ra việc lớn của công ty đã giải quyết rồi, hiếm khi thấy bất an trong lòng, lại không rõ vì sao – đầu kia điện thoại cực kỳ ồn ào, anh nghe thấy Quân Mạc nói chuyện rất to: “Cái gì? Anh nói to hơn một chút được không?”

Anh nói lớn hơn: “Em đang ở chỗ nào vậy? Sao lại ầm ĩ thế?”

“Nhà ga, em lên xe đi Ô Lỗ Mộc Tề.” Quân Mạc bịt một tai, lớn tiếng trả lời.

“Em tắt đây, phải lên xe bây giờ.” Quân Mạc vội vội vàng vàng tắt điện thoại.

Liếc mắt nhìn điện thoại một cái, không có tín hiệu – Quân Mạc nhìn điện thoại mà đờ ra, rõ ràng trước khi đi đã nạp tiền rồi, sao lại đơ ra thế này? Cô oán hận cắn răng, có chơi điện tử hay gọi đường dài mấy đâu!

Hàn Tự Dương đi vào nhà ăn, hiếm thấy mấy khi vài người đang ăn lại ngồi canh trước TV, không giống như trước thấp giọng buôn chuyện với nhau.

Anh ngẩng mặt liếc nhìn TV, Mã Sơ Cảnh ngoắc ngoắc tay: “Boss, lại xem đi, thật kích động! Gió cấp 13 lận, cả tàu hỏa cũng bị thổi bay này!”

Anh đứng trong đám người xem TV, tin tức cứng nhắc được đọc: “Chuyến tàu xx từ Lan Châu hướng đến Ô Lỗ Mộc Tề đi qua Nam Cương trên tuyến đường sắt phụ cận suối Trân Châu, do gió lớn đột ngột các toa tàu từ 9 tới 14 bị chệch đường ray, trước mắt nhân viên cứu hộ vì gió thổi quá lớn không thể tiếp cận hiện trường, cũng không thể thống kê tình hình thương vong hiện thời. Đường sắt Nam Cương cũng tạm thời gián đoạn.”

Trong TV chỉ nhìn thấy trận bão cát điên cuồng gào thét cuốn hết tất cả mọi thứ nó đi qua.

Có người ở phía trước thở dài: “Cấp 13, ngay cả tàu hỏa cũng cuốn lên được, nhân viên cứu hộ đi qua đó làm sao được?”

Hàn Tự Dương dường như có thể cảm giác được tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, thái dương ẩn ẩn đau, sờ túi – điện thoại di động đang ở văn phòng. Anh gần như thô bạo giật điện thoại Mã Sơ Cảnh đang nhắn tin trong tay, cầm lấy, ngón tay không khống chế được run run, nhanh chóng ấn dãy số kia.

Chỉ chốc lát, trong di động vang lên tiếng tổng đài viên: “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không thể nhận cuộc gọi…”

Anh dùng toàn lực buông tiếng chửi thề, xoay người bước về tầng 24, luống cuống như vậy, toàn bộ nhân viên cao cấp trong phòng ngơ ngác, nhìn bóng lưng anh quay đi rồi lại đưa mắt nhìn nhau.

Gần như chạy tới phòng thư ký, Trần tỷ chưa tan tầm, kinh ngạc nhìn Hàn Tự Dương hai mắt đỏ ngầu, viết nhanh xuống một dãy số – “Đi nạp tiền, ngay lập tức!” Sau đó nói thêm “Kiểm tra chuyến tàu từ Đôn Hoàng đến Ô Lỗ Mộc Tề 10 giờ sáng nay.” Ngữ điệu trầm thấp đến đáng sợ – chị chưa bao giờ gặp chàng trai này xúc động như vậy – vội xoay người tìm vài thư ký trẻ, ổn định tinh thần, phân phó mọi việc xuống cấp dưới.

Hàn Tự Dương cũng không vào văn phòng mình mà cứ đứng ở bên ngoài chờ. Hiệu suất làm việc của Trần tỷ rất cao, mười phút sau, bình tĩnh thông báo với Hàn Tự Dương số xe bị trật ray – tim anh run lên, cứ như đã rơi xuống hầm băng, vỡ nát, cảm giác lạnh lẽo đến mức không thể thở nổi, rồi giống như trí óc được khơi thông, kiệt lực hỏi câu cuối cùng: “Di động thế nào?”

“Có thể là nối được.”

Anh quay lưng, gọi điện thoại, chính xác là không thể kết nối được – “Xin lỗi, số máy ngài vừa gọi hiện thời không chuyển được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Chỉ trong chốc lát sự thất vọng và hoảng sợ vô bờ bến bao phủ, Hàn Tự Dương cố gắng trấn định, xoay người: “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến gần nhất đến Ô Lỗ Mộc Tề.”

Trần tỷ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: “Được.” Chợt nói: “Tôi báo cho tổng bộ khu Tây Bắc, xem cậu có cần giúp đỡ gì không nhé?”

Hàn tự Dương vào văn phòng, cũng không quay đầu lại: “Gọi Tiểu Tiếu đi cùng với tôi. Lúc tôi không có ở đây, chị gọi số này giúp tôi, đến lúc có người nhận máy thì thôi.”

Anh vào mạng, mỗi thông tin trên từng trang web đều đọc rất cẩn thận, lại không thu được gì, hiện trường gió quá lớn, đội cứu hộ cùng giới truyền thông không thể tiến vào, không có thông tin chính xác.

Trần tỷ bước vào, vé máy bay buổi chín giờ tối, anh gật gật đầu.

“Vương tổng khu vực Tây Bắc muốn gặp anh.”

“Chị điện cho ông ấy, hỏi xem chuyến xe kia gặp nạn ở địa điểm nào, có thể qua đó không? Bọn họ định tổ chức cứu hộ ra sao?” Anh bình tĩnh dặn bảo.

Trần tỷ lo lắng nhìn anh một cái, rồi quay người ra ngoài.

Anh cứ như bị tâm thần vậy, một lần lại một lần gọi điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối không thể liên lạ được – đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt dựa vào ghế, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa – lần đầu tiên cảm thấy, đối mặt với những chuyện thế nào, hóa ra mình bất lực, hóa ra chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ đợi.

Đến Ô Lỗ Mộc Tề đã là gần rạng sáng ngày thứ hai, Vương Kính Trung đợi anh ngoài sân bay, sắc mặt Hàn Tự Dương xanh mét, ngoài sân bay cuồng phong nổi giận, nhiệt độ không khí cực thấp – anh vội vàng từ phía nam tới, may mà Trần tỷ lo lắng chu toàn, đã chuẩn bị một túi áo khoác cho anh. Tiểu Tiếu bên canh đưa áo khoác, Hàn Tự Dương thuận tay cầm lấy, khoác lên tay, “Trần tỷ nói điện thoại thông chưa?”

“Cô ấy nói vẫn chưa liên lạc được với Lý tiểu thư.” Vương Kính Trung liếc mắt nhìn, Hàn tổng phong trần mệt mỏi, trợ lý bên cạnh chỉ cầm một cái vali nhỏ.

Hàn Tự Dương nhíu mày: “Tình huống bên kia thế nào?”

“Có người nói ở đó có thương vong, nhưng chưa xác thực được, đội cứu hộ không thể đi vào.”

Anh chuẩn bị một chút, tôi muốn đến chỗ gặp nạn.” Anh mở di động, lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.

Vương Kính Trung lại càng hoảng sợ: “Nơi này cách suối Trân Châu rất xa, tôi đã liên hệ đội cứu hộ. Bọn họ cũng muốn chờ gió thổi nhẹ hơn chút nữa mới vào.”

Khóe miệng Hàn Tự Dương mím lại chậm rãi nói một câu, mang theo quyết định không thể xoay chuyển: “Tôi mặc kệ, chuẩn bị tới đó đi.”

Vương Kính Trung cẩn thận nhìn Tiểu Tiếu một cái, người đằng sau bất đắc dĩ liếc ông nhún nhún vai.

“Hàn tổng, anh có chắc Lý tiểu thư đã lên chuyến tàu kia không? Có cần điều ra lại cho rõ ràng không?” Ông khẩn thiết nhìn Hàn Tự Dương, “Tôi đã gọi điện cho người quen làm ở công ty du lịch kiểm tra khách sạn ở Đôn Hoàng, nhìn xem có phải cô ấy đã lên chuyến tàu kia không.”

Hàn Tự Dương khẽ hừ một tiếng, “Trước khi lên xe cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, là lên chuyến buổi trưa.” Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng, “Tôi cần một tài xế, nhanh chút đi.”

Vương Kính Trung ở phía sau điện thoại liên hệ gọi xe, Tiểu Tiếu chủ động đứng bên người ông: “Vương tổng, ông thông cảm vậy – Hàn tổng cũng là quá quan tâm nên bị loạn thôi, không phải cố ý giận dữ với ông đâu.”

Vương Kính Trung gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ôi, tôi biết chứ, nhưng mà thiên lực thực sự không thể trái được – tôi cũng tận lực thôi.”

Rất nhanh ông gọi được một chiếc việt dã, lại tìm được một lái xe lâu năm quen thuộc địa hình, nhanh chóng tới đón bọn họ.

Vài phút sau chiếc xe lao vào bóng tối cùng một đoàn xe – đều là những xe mở đường, gồm nhóm nhân viên cứu hộ thứ hai chi viện thêm và cũng có rất nhiều phóng viên thời sự.

Cát bay đập ràn rạt vào cửa xe, Hàn Tự Dương cảm thấy hoảng hốt, quay đầu nhìn tài xế: “Khoảng lúc nào thì gió ngừng?”

“Ngừng ấy hả?” Bác lái xe nở nụ cười, “Có thể thổi nhẹ đi một tý đã được rồi, ở chỗ này mười ngày thì phải có đến tám ngày gió to.”

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy trời hoàn toàn không có dấu hiệu sáng lên chút nào, cát vàng cùng bụi đất cứ ùn ùn kéo đến, làm thời gian như ngưng lại. Anh cầm điện thoại nhìn, tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, tốc độ xe vẫn không được coi là nhanh, thỉnh thoảng vài viên đá kích cỡ không đều nhau hoặc to hoặc nhỏ va phải gầm xe, âm thanh va chạm khi bén nhọn khi trầm cùn làm người ta bất an.

Tiểu Tiếu ngồi phía trước nhận điện thoại: “Trần tỷ?” Câu nghe một lúc, lập tức đưa điện thoại cho Hàn Tự Dương -

“Thế nào? Nối được điện thoại rồi à?” Anh không chờ đợi được mà hỏi, thận chí tay đang nhu nhu thái dương cũng không tự chủ được mà ngừng lại.

“Không phải. Lý tiểu thư không gặp chuyện không may trên tàu. Chúng tôi hỏi khách sạn cô ấy thuê ở Đôn Hoàng thì biết là cô ấy lên một chuyến xe khác, có khả năng bây giờ bị kẹt ở phía sau – đợi cho tuyến Nam Cương thông rồi mới có thể đến Ô Lỗ Mộc Tề.”

Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy sức sống như tràn lên từ đáy lòng, ấm áp cứ từ từ tràn ngập lồng ngực, anh biết Trần tỷ không nói lung tung, tất nhiên phải nắm chắc rồi mới nói lại với anh – lập tức giọng điệu nhanh hơn: “Sao lại như thế?”

“Lý tiểu thư ban đầu định đi chuyến xe đó, nhưng sau thủ tục khách sạn lại có vấn đề, không cầm vé đã đặt đến cho cô ấy – vậy nên đành phải đi vào chuyến sau.” Trần tỷ nhấn mạnh chút, “Chắc không sao đâu – nhân viên ở nhà ga nói cô ấy không đuổi kịp chuyến xe, còn rất cáu kỉnh, cho nên khá ấn tượng.”

“Hơn nữa, tôi đã đưa ảnh chụp trong hồ sơ của Nam đại chuyển tới, gửi cho bên Vương tổng, bọn họ xác nhận rồi, sẽ không sai.”

Giống như đã đi qua một vòng sống chết trên vách núi, cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh – cứ như là chỉ cần sảy chân một cái là thịt nát xương tan,. Hàn Tự Dương mệt mỏi vô cùng dựa vào ghế xe, “Cảm ơn chị.”

Anh ngắt điện thoại: “Gọi Vương tổng giúp tôi.”

“Tình hình ùn tắc tuyến Nam Cương thế nào rồi?” Anh hỏi rõ ràng, thẳng thắn: “Vấn đề có giải quyết được không?”

Vương Kính Trung trả lời anh một cách chắc chắn: “Không có việc gì đâu, nơi gặp chuyện không may ấy là nơi có biệt danh là miệng gió, vài chục năm nay cũng khó gặp, xe cộ thì nhiều nhất là bị tắc khoảng mười mấy giờ thôi.”

Từ lúc gặp nạn đến giờ cũng đã mười mấy giờ rồi, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy không lúc nào mình không trong trạng thái khẩn trương, do dự thật lâu, hỏi: “Ông xem hiện tại nên làm thế nào bây giờ?”

“Hàn tổng, tôi đề nghị cậu chờ ở Ô Lỗ Mộc Tề. Thứ nhất nơi đó không đến được, thứ hai ở Ô Lỗ Mộc Tề mọi việc cũng thuận lợi, chu toàn hơn. Dựa theo tiền lệ trước đây, chuyến tàu trước xảy ra chuyện thì chuyến sau cũng phải một thời gian mới có thể chạy được. Cậu không cần quá lo lắng.”

Quân Mạc nằm trên giường, cảm giác nôn nóng, thật sự không thể hiểu nổi tại sao thời tiết lại có thể đột nhiên thay đổi như vậy, loa tàu một lần nữa thông báo: “Bởi vì nguyên nhân thời tiết cùng giao thông, chuyến tàu buộc phải dừng lại tại đây, mong quý hành khách im lặng nghỉ ngơi, giao thông phía trước thông suốt tàu…” Cô không để ý nghe, nhét tai nghe điện thoại vào tai, giọng hát của Thái Cầm vang lên “ai đang gõ cửa sổ của tôi vậy?” (5), ngẩng đầu lên nhìn gió cát đang thổi vàng cả cửa sổ tàu, tự nhiên bật cười.

Cô không lo lắng lắn nhưng xung quanh lại ẩn ẩn rối loạn, bất an., dù sao phải dừng lại ở nơi này mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả đi WC cũng khó khăn, lại thêm thời tiết tồi tệ, vài hành khách đã va chạm với nhân viên trên tàu, một người đàn ông cao lớn thô kệch hùng hùng hổ hổ chỉ vào một nhân viên nhỏ bé.

Bên cạnh có người xông vào ồn ào giúp đỡ, cũng có người kéo người đàn ông kia lại, cô biết tin tàu phía trước bị cuồng phong cuốn đi, cuối cùng không thể ung dung mà hướng về phía trước được nữa. Ôm đầu gối ngồi trên giường, nhìn một kiểu cảnh vật bên ngoài lâu như vậy, thật sự đã chán ngấy lên rồi – hình như gió không có ý định giảm, cô lấy con lạc đà nhỏ trong ba lô ra, trắng như tuyết, bàn tay cầm con lạc đà, trái tim lại tràn ngập cảm giác ấm áp, hạnh phúc – thình lình một trận cuồng phóng cuốn đến, từng đám từng đám cát vàng hỗn loạn kéo vào, thoáng cái Quân Mạc bị thổi cho đến choáng váng. Cô cố gắng mở mắt ra, cửa sổ phía trước toa tàu bị phá vỡ, cuồng phong điên cuồng rít gào như cự long gầm rú, mấy người đang cãi nhau cũng bị dọa một trận.

Lập tức có mấy hành khách nam cầm chăn đi chặn cửa sổ, vài nhân viên bảo vệ cùng nhân viên tàu cũng chạy lại, cố gắng lắm mới tìm thấy một tấm ván gỗ, cứ chống chọi như vậy, càng lúc càng mệt mỏi – Quân Mạc rốt cuộc cũng trải qua cảm giác kinh hồn bạt vía – gió lớn như vậy, thật sự có thể đem tàu hỏa lật lên.

Cô ngồi ngơ ngác, theo bản năng lấy di động ra, vẫn không có đến một vạch sóng, hoàn toàn trống rỗng, hôm nay còn không nạp tiền nữa. Đột nhiên cô nhớ tới ước định của mình với Hàn Tự Dương, giọng nói trầm thấp gợi cảm mà từ tính: “Một lời đã định.” Tự dưng lại thấy cay cay mắt, “Làm sao bây giờ, nếu không trở về được thì làm thế nào bây giờ?”

Cô mờ mịt bấm số điện thoại của anh, tựa hồ như vậy có thể khiến mình bình tĩnh trở lại. Ngón tay ấn đến trắng bệch cả ra – Quân Mạc bắt mình phải cất di động đi, cảm thấy mình cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nó mà có thể liên lạc với mọi người bên ngoài được thì hóa ra mình thần thông quảng đại quá.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cảm thấy hình như toa tàu cũng hơi hơi nâng lên trong một thoáng. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong tàu, ngoại trừ tiếng gió rít, không còn nghe thấy bất cứ tiếng gì nữa, khiến mọi người sợ hãi phát run. Cứ yên lặng như vậy, lại nảy sinh đủ loại tưởng tượng kinh khủng. Cô vẫn ôm gối không nhúc nhích, chôn mặt trong cái bướu nhỏ của con lạc đà trắng.

Người đàn ông lúc trước cãi nhau với nhân viên tàu chợt thấp giọng nói: “Hình như gió thổi nhẹ hơn chút rồi.” Anh ta vẫn đang đang hỗ trợ đè tấm ván, trên mặt hơi thoải mái, hỏi một người khác: “Có phải không?”

Rõ ràng rành mạch truyền tới tai mỗi người – Quân Mạc nhìn phía ngoài cửa sổ, cát đá bay bên ngoài cũng dịu đi chút ít, lát sau, loa thông báo của tàu vang lên: “Vì tốc độ gió đã giảm, đường sắt Nam Cương phía trước đang gấp rút sửa chữa, đã có thể thông đường, tàu sắp khởi động.” Tiếng hoan hô ầm ĩ vang lên, át cả tiếng gió vẫn rít ngoài kia. Chàng trai kia nhất thời thoải mái quá, lực đỡ trong tay giảm, tấm gỗ liền đập mạnh vào mặt bên trái, thấy mọi người nở nụ cười, anh ta cũng không xấu hổ mà còn cười phụ họa vài tiếng: “Tay đã tê rần rồi, ha ha.”

Quan hệ giữa mọi người bỗng chốc dịu lại, có người cầm nước đưa cho anh ta và mấy người đang chống tấm ván, tự nguyện thay ca, nhân viên bảo vệ cũng an ủi mọi người: “Đến Ô Lỗ Mộc Tề cũng không quá bốn tiếng đâu, mọi người đợi chút, đừng sốt ruột.”

Đi ngang qua Phong cốc, nhìn ngoài cửa sổ, tiếng người ồn ào, một đoàn tàu to như vậy mà bị ném ra bên cạnh đường, giống như cánh một con cự long bị bẻ gẫy, sụp xuống một bên. Xe cộ chen nhau dày đặc, xe cứu thương, xe tải, mỗi người đều bị gió tạt lung lay sắp ngã, tuy đoàn tàu chỉ lướt qua đó trong nháy mắt nhưng vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.

“Hàn tổng, tôi đã xác nhận với cục đường sắt Lý tiểu thư lên tàu rồi, đã qua cửa Phong cốc, khoảng một tiếng nữa là có thể đến đây.” Hàn Tự Dương ngời trong phòng vip, trên bàn một đống đồ ăn nhưng chẳng mảy may muốn động vào – trong mắt đầy tơ máu, suốt một ngày đêm không ngủ.

“Đội cứu hộ đã đến bên kia, người của chúng ta cũng đã qua đó, nghe nói hành khách bị thương được chuyển đến bệnh viện Thổ Lỗ Phiên (吐鲁番 – Turpan – 5), cũng không phát hiện Lý tiểu thư.” Vương Kính Trung ngồi đối diện anh, “Cậu ăn điểm tâm trước đi?”

Anh hơi hơi gật đầu, thấy cái balo Tiểu Tiếu đeo sau lưng, mơ hồ lộ ra sắc caro nâu nhạt, anh vẫn luôn để khăn quandg cổ cô tặng ở văn phòng, chắc là Trần tỷ trước lúc đi bỏ vào cho anh – anh đứng lên rút khăn ra – mềm mại cuộn tròn trên đầu ngón tay, không hiểu sao đột nhiên anh cảm thấy phiền muộn, anh muốn dây dưa với cô cả đời này, vậy nên nhất quyết không để cô gặp chuyện không may nào cả!

Tàu đến gần thành phố, Quân Mạc thuận tay kéo túi, khởi động lại máy. Cô không cảm giác, mờ mịt nhìn tấm gỗ vắt ngang cửa số, tốc độ tàu rất chậm, vài người chặn cửa cả đường, mỗi người đều mệt ngồi một bên, không nói nổi nữa.

Mệt mỏi gọi điện thoại một lần nữa, tiếng chuông làm anh nhất thời ngây người, đưa điện thoại bên tai xuống, không thể tin nhìn vài lần – cho đến khi nghe thấy âm thanh đầu bên kia: “A lô.”

Hàn Tự Dương cảm thấy giọng mình run run, anh không quan tâm đến điểm này, chỉ hỏi: “Em ổn chứ? Đang ở đâu rồi?”

Quân Mạc đột nhiên không nói được lời nào, nghe thấy tiếng của anh, cứ như bừng tỉnh sống lại, cảm giác sợ hãi. Qua một lúc lâu thấy mặt hơi lạnh, nâng tay sờ hai má, nước mắt đã chảy thành dòng.

“Em không sao, đừng lo lắng.” Quân Mạc cố gắng hết sức làm cho mình có bộ dáng bình yên vô sự, nói vậy anh có biết tin, cũng đoán được tama trạng của anh đã dạo một vòng tu la địa ngục về rồi.

“Bao lâu nữa thì em đến Ô Lỗ Mộc Tề?” Hàn Tự Dương át xuống tiếng tim đang đập thình thịch bên tai, thanh âm kiềm chế, gắng bình tĩnh.

“Tới rồi…”

Anh cũng nghe tiếng loa trên ga báo.

“Anh nạp tiền cho em à? Cảm ơn anh.” Quân Mạc không biết nói gì nữa, hành khách bên cạnh đang trật tự đi xuống dưới, chuẩn bị xuống xe, “Không nói với anh nữa, em xuống tàu đây. Hơi đông anh ạ.”

“Em không phải tắt.” Hàn Tự Dương lập lại một lần nữa, “Em đừng tắt máy, cứ xuống tàu đi.”

Anh không nói nữa.Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở trầm ổn khiến người ta an tâm.

Quân Mạc chỉ có thể ngập ngừng đưa điện thoại lên tai, một bên khoác balo lên vai xuống tàu.

Hàn Tự Dương đứng trên sân ga, lo lắng nhìn thời gian, gió thổi mạnh, anh liếc mắt đã nhìn thấy cô bé ấy – mặc áo khoác lục đậm, tóc đen dài ngang vai, một tay giữ điện thoại, đang cúi đầu từ toa tàu bước ra.

Anh đẩy đám người, bước nhanh đến bên cạnh cô, nhưng đám đông nhiều người như vậy, anh vẫn cảm thấy mình đi chậm quá – tựa như hai người chỉ gắn liền với nhau bằng khoảng cách một sợi dây diều, anh cũng không dám dùng sức đẩy người khác, chỉ đành cúi đầu nói: “Em đứng đó, đừng di chuyển.”

Quân Mạc cầm điện thoại, tựa hồ hiểu ra, quay đầu nhìn xung quanh.

Cách dòng người rất xa, anh mặc áo sơ mi đen, đang đi về phía mình – Quân Mạc giật mình cảm thấy có phải mình nhầm rồi không, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, chần chừ nói: “Là anh à?”

Xa như vậy, anh cuối cùng cũng mỉm cười thư thái: “Là anh, em đứng đó, đừng đi nữa, anh tới tìm em.” Anh cười thoải mái như vậy, đột nhiên thấy lòng yên ổn, rốt cuộc cô đứng tại chỗ, chờ anh đi tới.

Quân Mạc tắt điện thoại, vẫy anh.

Hàn Tự Dương nhìn rõ, điện thoại cô cầm trong tay màu trắng, dù trong thời tiết mờ mịt thế này, kim cương đính trên đó vẫn sáng lấp lánh. Nhưng bây giờ anh chẳng quan tâm gì nữa, cô có cầm điện thoại di động này hay không, anh không để tâm. Bởi vì giờ phút này, anh không nói gì cả, chỉ kéo cô vào lòng, cằm đặt lên vành tai cô, hơi thở ấm áp thổi tóc mai bay bay.

Sắc mặt cô trắng bệch, vành mắt thâm quầng, mệt mỏi co lại trong vòng tay anh.

Anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, thấp giọng an ủi: “Không sợ, không có việc gì rồi.” Hai tay cũng không thả lỏng chút nào, gắt gao ôm cô vào ngực mình.

Quân Mạc nhắm mắt, chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô thật sự cảm thấy sợ hãi, là sợ không kịp nữa – ba năm qua, vì một khúc mắc nho nhỏ, cô đối với cha mẹ chẳng mấy khi biểu lộ tình cảm; mà người đàn ông vẫn đang ôm cô lúc này – anh cố gắng gần gũi cô, anh nói: “Em nhất định phải kiên nhẫn hơn tôi”, khoảnh khắc ấy rõ ràng tim đập thình thịch, lại vẫn như cũ cứng rắn bỏ mặc.

Chậm rãi cô vòng tay ôm thắt lưng anh, khẽ kiễng mũi chân, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi, đã làm anh phải đợi lâu như vậy.”

Hàn Tự Dương cúi đầu, gương mặt đỏ bừng khiến người khác phải say mê, ánh mắt trong sáng mà nhu hòa, trong ấn tượng của anh cô chưa bao giờ đứng trước mặt anh như thế này – ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên, vẫn còn kịp dây dưa với nhau cả đời, nhất định vậy.

(1) Đôn Hoàng

(2) Hang Mạc Cao xem ở đây hoặc ở đây.

(3) Ô Lỗ Mộc Tề

(4) Câu đầu tiên trong bài “Năm tháng bị lãng quên” (hoặc “Khoảng thời gian bị lãng quên”) của Thái Cầm (蔡琴 – Tsai Chin). Có thể nghe ở đây.

(5) Thổ Lỗ Phiên

Cà phê Macchiato.

Macchiato có nguồn gốc từ tiếng Ý, thường dùng để chỉ một ly café có bọt sữa phía trên.

Chúng ta có rất nhiều cách để làm và thưởng thức một ly café macchiato, có thể kể sơ sơ như là Latté Macchiato, Caramel Macchiato, Bailey’s Macchiato, vân vân, tuỳ theo chúng ta thêm si rô nào hoặc gia vị nào vào một ly café macchiato (café và bọt sữa).

Nguyên liệu:

1/3 oz si rô caramel (có thể mua ở chợ hay siêu thị)

1 tách espresso (nếu không có máy, bạn hãy thử dùng café đen cũng được)

1.5 oz sữa nóng

2 muỗng canh váng (bọt) sữa.

Cách làm đối với tách sứ:

Pha café espresso

Cho si rô caramel vào tách, tiếp tục rót café espresso đã pha vào, rồi rót sữa nóng vào tách.

Rót váng sữa (bọt sữa mịn) vào giữa tách

Trang trí: dùng bình có đầu nhọn đựng sirô caramel rót theo hình vòng tròn của café và sữa nóng tạo ra tự nhiên, rồi tiếp tục vẽ thêm 1 vòng tròn nhỏ ở giữa sao cho đều.

Dùng que khuấy trang thí hoa văn tuỳ theo trí tưởng tượng của bạn. Dọn ra mời khách.

Hoặc còn một cách làm khác, đối với ly trong:

Pha café espresso.

Cho sirô caramel vào ly, rồi rót sữa nóng lên,

Tiếp tục rót café espresso vào ly

Trang trí một lớp bọt sữa lên trên. Dọn ra mời khách

Tiêu chuẩn: Món thức uống này ngon do sự kếp hợp giữa café espresso pha đúng cách với lượng bọt sữa vừa phải, và sự thể hiện bên ngoài hấp dẫn bởi có hoạ tiết trang trí hình hoa.