Ly Ca Hoàng Triều

Chương 9




Mắt thấy bóng lưng Uyển Tình biến mất khỏi viện, Triều Ca cười lạnh một tiếng. Mang thuốc bổ? Thường xuyên tới thăm? Từ lúc nào mà bọn họ thân thiết như vậy? Ý đồ của Uyển Tình, Triều Ca liếc mắt liền nhìn ra.

Bạch liên hoa này không phải là muốn làm bộ tỷ muội tình thâm trước mặt người khác, vãn hồi chuyện ép buộc Triều Ca từ hôn làm hỏng hình tượng hay sao? Không có cửa nha cưng!

“Công chúa, vì sao vừa nãy người nói với nhị công chúa là Hoàng tướng quân là tới cảm tạ người, rõ ràng không phải mà.” Xuân Liễu mười phần không hiểu.

“Nếu không thì nói thế nào? Nói Minh Húc tới thị uy với ta à?”

“Không phải vậy, công chúa người nghĩ cái gì vậy? Nô tỳ cảm thấy Hoàng tướng quân cũng không như nhị công chúa nói, tâm đầu ý hợp với nàng. Ngược lại nô tỳ cảm thấy Hoàng tướng quân thích người.”

“Khụ khụ, khụ khụ...” Triều Ca sặc nước trong cổ họng, liều mạng ho khan. Xuân Liễu, đầu óc ngươi trong đang nghĩ cái gì vậy! Nói lời này, suýt chút nữa làm nàng sặc chết! Cái loại kiêu ngạo của Minh Húc, vừa cảnh cáo, vừa nhắc nhở, lại còn như đòi nợ, thật sự không nhìn ra Minh Húc thích nàng chỗ nào.

“Công chúa, người không sao chứ?” Xuân Liễu sợ hãi vội vàng thuận khí cho Triều Ca.

“Không có việc gì, về sau ngươi chớ nói lung tung mấy câu này, còn có việc nhị công chúa đã tới đây, đừng cho ai lộ ra, xem như chưa từng thấy nàng tới.”

“Vâng, công chúa “

Đêm đó, trăng sáng sao thưa, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào phòng, dát lên mặt đấtmột tầng ánh trăng. Triều Ca ngồi ở trên giường đọc sách, nhưng hôm nay nàng có chút khó chịu, sách lật vài trang, cũng không vào một chút. Nàng buông sách xuống, cầm lấy bình thuốc Minh Húc cho nàng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn mở băng vải của mình, dùng thuốc. Thuốc bôi trên vết thương lành lạnh, rất thoải mái. Qu ả nhiên là thuốc tốt. Quả thực như Minh Húc nói, dùng tới ba ngày, tổn thương trên đùi nàng có thể khỏi hẳn. Con hàng này sao lại tốt bụng đưa thuốc cho nàng nhỉ? Triều Ca có chút mơ hồ.

Nàng không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng trong óc luôn luôn đột nhiên hiện ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Minh Húc, còn có khí chất bá đạo kia. Chủ yếu nhờ nhan sắc và khí chất. Cho nên nói, tới đâu cũng vậy, đều nhìn mặt. Triều Ca càng nghĩ càng rối, càng lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn, khiến cho chính mình có chút mệt mỏi rã rời, chốc lát liền ngủ mất. Ba ngày sau, Tang Chính Khanh đến.

Sau khi Tang Chính Khanh vào cung, hoàng đế cũng không thèm bái kiến, trực tiếp tới Triều Vân Cung của Triều Ca. Một bộ thanh y, khuôn mặt tuấn tú, tươi mát, trầm tĩnh đạm bạc, Tang Chính Khanh chậm rãi đi về phía Triều Ca, mỗi một bước đều ưu nhã ung dung. Triều Ca không khỏi cảm thán, năm tháng như một con dao vậy mà thật sự không nỡ lấy đi gương mặt này của Tang Chính Khanh. Mười năm trước, dáng dấp Tang Chính Khanh ra sao, hiện tại vẫn như thế, nhìn rất đẹp.

“Sư phụ, người tới rồi!”

“Làm sao? Quỳ một ngày, mười ngày không đi được?” Tang Chính Khanh nhíu mày.

Triều Ca phất tay một cái, cho tất cả cung nữ lui ra, lập tức nhảy nhót khỏi xe lăn. “Có cần thử gần đây con có chăm chỉ luyện công một chút không?”

“Không cần, nhìn vóc người cũng biết con không có chăm chỉ luyện tập.” Triều Ca rơi lệ, sư phụ nhà nàng cũng là một kẻ độc miệng.

“Gần đây uống hơi nhiều thuốc bổ” Triều Ca cười gượng hai tiếng.

“Quả thực uống rất nhiều thuốc bổ.” Tang Chính Khanh buồn cười nhìn kẻnông cạn.

“Sư phụ, người đừng cười con nữa, con sắp bị lửa cháy đến nơi!”



“Ồ? Ta lại thấy con rất nhàn nhã.” Tang Chính Khanh nói: “Hơn nữa còn cự hôn thật đẹp, lúc này phải là lúc đang đắc ý chứ.”

“Sư phụ...”

“Nói đi, tại sao muốn cự hôn.” Tang Chính Khanh thu hồi nụ cười, nét mặt mang theo mấy phần nghiêm túc.

“Minh Húc cùng Uyển Tình đã sớm thông đồng với nhau, con sao mà gả cho Minh Húc được nữa? Còn không bằng sớm đá hắn đi, đỡ phải sau này hắn đi ngoại tình.”

“Thật sao?” Tang Chính Khanh nhíu mày: “Không có ý định nói thật với vi sư?”

Triều Ca sững sờ, sư phụ nhà nàng không phải người bình thường, liếc mắt liền thấy ẩn tình mà vô số người đều không nhìn ra. Khuôn mặt Triều Ca vốn đang ung dung lập tức ngưng trọng. Nàng thở dài một hơi nói: “Minh Húc là Chân Long Mệnh Cách, hắn sẽ một tay phá vỡ giang sơn này của Hoàng gia.”

Tang Chính Khanh nghe nói như thế, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng trong mắt không có một tia kinh ngạc. “Con đã sớm nhìn ra à.”

Triều Ca sững sờ, ý của Tang Chính Khanh là, ông ấy đã sớm biết? “Sư phụ, người đã sớm biết?”

“Tang gia sừng sững ở mảnh đất này ba ngàn năm, bản lĩnh cùng năng lực không thể tưởng tượng được.” Triều Ca thở dài một tiếng.

“Bất quá phản ứng của con, ngược lại còn ổn trọng hơn ta. Đổi thành người khác, phản ứng đầu tiên chính là giết Minh Húc, chấm dứt hậu hoạ.”

Triều Ca lắc đầu: “Bóp méo thiên mệnh, trái với thiên đạo, cải biến dòng chảy lịch sử, là phải bị trời phạt. Bất luận là con hay Lý gia, đều không gánh nổi. Đây cũng là nguyên nhân sư phụ biết rõ thiên mệnh nhưng vẫn không nói cho con nhỉ?”

Nghe lời này, ánh mắt Tang Chính Khanh nhìn Triều Ca lập tức thay đổi. “Triều Ca, thật không nghĩ tới con sẽ có sự giác ngộ đến mức này, đổi thành lúc ta ở tuổi con, mới vừa biết cái gì là thiên mệnh. Khi đó, ta hoàn toàn không thể lý giải.”

Tang Chính Khanh cảm thán: “Triều Ca, thu con làm đồ đệ, xem ra ta rất có lời.”

Triều Ca không khỏi phì một tiếng bật cười, Tang Chính Khanh hoàn toàn không biết những cái thiên mệnh trước kia ông ấy thấy, đều là nàng viết. Thứ nàng viết, nàng có thể không biết sao? Triều đại phải thay đổi, lịch sử phải diễn biến, mặc dù mệnh cách là nàng viết ra, thế nhưng thiên mệnh nàng lại không thể đổi. Nàng cũng chỉ ở dưới thiên mệnh, sáng tác mệnh cách, không thể vi phạm thiên mệnh, không thể bóp méo dòng chảy lịch sử.

“Con cự hôn rồi, kế tiếp định làm như thế nào đây?”

“Con muốn đi Bắc Cương “

Tang Chính Khanh sững sờ, ông ngưng mày nói: “Con đi Bắc Cương làm cái gì?”

“ Thế lực của cha con Hoàng gia phát triển ở Bắc Cương, con muốn thâm nhập bên trong, biết người biết ta, tùy thời mà hành động.”



“Hành động? Con muốn hành động thế nào? Không phải con nói sẽ không bóp méo thiên mệnh sao?”

“Lý gia bị lật đổ, Hoàng gia lên đỉnh cao của Ly quốc, đây là thiên mệnh, không thể bóp méo. Thế nhưng kết cục người Hạ gia, lại là mệnh cách, mệnh cách chưa chắc không thể thay đổi.” Sau đó Triều Ca cũng không nói thêm, mệnh cách là do Tư Mệnh viết, coi như thực tế phát triển có chút sai lệch, chỉ cần điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng thiên mệnh, cũng không sao cả.

“Triều Ca, những thứ này từ đâu mà con biết được?” Tang Chính Khanh chau mày, ngay cả ông ta cũng không phân rõ thiên mệnh cùng mệnh cách, Triều Ca sao lại rõ ràng như vậy.

“Sư phụ, xin cho phép con giấu giếm, thiên cơ bất khả lộ.” Triều Ca cười thần bí.

Tang Chính Khanh bị dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn làm bật cười.

Ba ngày sau khi Triều Ca kháng chỉ cự hôn, Lý Băng tuyên bố với bên ngoài là hai đầu gối Triều Ca thương thế nghiêm trọng, đưa nàng đến hành cung Tiêu Sơn ôn tuyền tĩnh dưỡng. Trên thực tế, Triều Ca theo chân Tang Chính Khanh tới Bích Ba sơn trang, cũng lấy danh nghĩa chữa chân. Chẳng qua, việc Tang Chính Khanh là sư phụ Triều Ca, không thể công bố với bên ngoài, Lý Băng mới tìm lí do thoái thác.

Mà mục đích chân chính của Triều Ca, trừ Tang Chính Khanh thì không nói cho bất luận kẻ nào khác, mới tìm cái lí do này thoái thác. Ngồi trên xe ngựa, Triều Ca nhìn hoàng cung càng ngày càng xa, trong lòng thêm một phần vướng bận. Đây không phải là lần đầu tiên nàng rời khỏi hoàng cung tới Bích Ba sơn trang, nhưng là lần đầu tiên rời xa hoàng cung, rời xa thân nhân, đi tới Bắc Cương xa xôi.

“Sao vậy? Không nỡ?” Bên trong xe ngựa, Tang Chính Khanh gạt gạt lá trà trong chén trà, đổi tư thế hỏi.

“Không nỡ cũng phải chịu, lần này đi Bắc Cương, trở về cũng là một năm sau.” Triều Ca thả màn trong xe ngựa xuống, có chút phiền muộn.

Một năm, là thời gian nàng cho mình. Bởi vì trên mệnh cách viết rõ ràng, một năm sau, mẫu hậu h Tâm Lăng của nàngbị chết cháy trong một trận đại hỏa, nàng nhất định phải trở về gấp. Mặc dù trên mệnh cách không viết rõ nguyên nhân trận đại hỏa hình thành, thế nhưng nếu không thay đổi, nó sẽ vừa khớp mọi thứ, thậm chí do chính người bên trong phát sinh. Nếu như trùng hợp, nàng sẽ cố tránh, nhưng nếu là người làm, vậy cũng đừng trách nàng thủ đoạn độc ác.

“Ta nghe nói, sau đó Minh Húc đến đưa thuốc cho con?”

“Vâng, hắn tới cảm tạ con tác thành cho bọn họ.”

Quan hệ giữa Triều Ca và Minh Húc rắc rối phức tạp, chính nàng còn không rõ, nên nàng không có ý định nói với người khác. Giữa bọn họ, càng đơn giản càng tốt. Càng dây dưa, càng nhiều chuyện xấu. Điều này lúc ở tiên giới nàng đã thấm nhuần trong đầu, nếu biết trướcnàng đã không bị kéo xuống đây.

“Triều Ca, có đôi khi conrất thông minh, nhưng có đôi khi lại rất ngu.”

“Sư phụ, người đang khen con? Hay là đang tổn thương con đây?”

“Lúc con đang nói dối, con mắt sẽ không tự giác mà giật.” Triều Ca sững sờ, có không? Nàng vội đưa tay sờ sờ con mắt của mình, chẳng lẽ đang giật thật?

“Xem kìa, giấu đầu lòi đuôi, thật khờ.” Tang Chính Khanh cười ha hả.

Triều Ca phát hiện nàng bị lừa! Mắt nàng cũng không có giật, Tang Chính Khanh gạt nàng! Mà phản ứng của nàng lại làm lộ chính mình.

Tang Chính Khanh đột nhiên thu hồi nụ cười, ông nghiêm trang nói: “Nhớ kĩ, đây là dạy con, bất luận đối phương có đoán đúng tâm tư con hay không, con đều phải bất động thanh sắc*.” “Nếu như đối phương chỉ gạt con, con sẽ không mắc mưu. Nếu như hắn thật sự phát hiện ra sơ hở, chính con lại càng phải trấn định. Con càng trấn định, đối phương càng dễ dàng hoảng sợ.” Triều Ca gật đầu, ghi nhớ lời sư phụ ở trong lòng.