Lv1 Skeleton

Chương 10: Bạo phá




"Thi bộc!"

[Thi bộc Lv1 ➢ 2]

Bùm!

Chỉ tay vào một cái xác, tôi niệm phép, lập tức những con mối gần đó liền bị thổi bay.

Phép này chỉ tiêu hao 10 mana và gây khoảng 50-60 sát thương trong bán kính năm mét. Với lượng mana tiêu hao thấp thế này thì dù có xài liên tục cũng không thành vấn đề.

Nhược điểm duy nhất là tôi không thể phục sinh những cái xác sau khi đã cho chúng phát nổ. Một là dùng chiêu hồn thuật để phục sinh xác chết, hoặc hai là dùng Thi bộc cho chúng nổ tung, tôi không thể làm cả hai thứ được.

"Thi bộc! Thi bộc!"

Tôi lại chỉ vào vài cái xác, cho chúng phát nổ, trông cứ như một màn trình diễn pháo hoa vậy.

Kueeeeeeek

Đột nhiên, bé rồng thò đầu ra gào khóc, có lẽ nó thấy bất bình vì thức ăn của nó đang bị tôi cho nổ đùng đùng như pháo hoa. Tôi nhét chú rồng nhỏ vào lại trong túi và khóa chặt.

Con Gargoyle cuối cùng đã ngã xuống trong những tiếng nổ kinh hoàng. Tương tự, phi đội mối bay của tôi cũng đã trở về với cát bụi. Chỉ còn lại mình tôi đơn độc đối đầu với đội quân mối đông nghìn nghịt, nhưng với ma pháp mới này tôi vẫn cân được bọn chúng. Màn trình diễn pháo hoa tiếp tục.

Boom! Bùm!

Lũ mối băng qua đại sảnh theo đội hình trật tự, năm con một hàng.

"Hỏa Ngục! Hỏa Ngục!"

Tôi cố tình nhắm lên trần, một ngọn lửa cuồng bạo oanh toạc đội hình lũ mối khiến chúng rụng như sung.

"Thi bộc! Thi bộc!"

[+312 điểm kinh nghiệm]

[+624 điểm kinh nghiệm]

. . .

[+2,557,152 điểm kinh nghiệm][note17975]

[Nhận được⦅Danh hiệu: Kẻ Tàn sát Kiến⦆Lv9]

[Thi bộc Lv4 ➢ 5]

[Cấp tăng từ 15 ➢ 20]

Tôi thu được kinh nghiệm ào ào. Tôi chầm chậm tiến lên từng bước một, đây lần đầu tiên, tôi thực sự đẩy lùi được bọn chúng.

Tôi bước qua lối đi hẹp, dần đi ngược lại con đường mà tôi đã chạy trốn. Vượt qua Hầm mộ, xuyên qua Hang rồng, diệt sạch mọi kẻ địch trên đường đi, tất cả bọn chúng đã biến thành kinh nghiệm của tôi.

'Dường như bọn chúng đã bớt hung hăng hơn, do danh hiệu của mình chăng?'

Chúng không còn mù quáng lao vào nữa, con nào vừa nhìn thấy tôi cũng ngần ngại không dám tiến lên, nỗi sợ hãi của chúng đã khắc sâu vào bản năng rồi. Tôi cứ mặc kệ và tiếp tục tiến tới.

"Thi bộc! Thi bộc!"

Khi chúng bắt đần rút lui dần dần, hiệu quả của Thi bộc cũng giảm đi khá nhiều.

'Có lẽ phải khiêu khích bọn nó mới được.'

Tôi lấy chú rồng con trong túi ra, giơ lên trước mặt bọn chúng.

Kueeeeeeek!

Nó kêu lên một tiếng, chắc do thấy khó chịu vì bị đánh thức. Đám mối thấy con rồng lập tức lao vào như con thiêu thân, cơn thịnh nộ đã lấn át nỗi sợ.

"Thi bộc! Thi bộc! Thi bộc!"

[+312 điểm kinh nghiệm]

[+624 điểm kinh nghiệm]

. . .

[+2,557,152 điểm kinh nghiệm]

[Nhận được ⦅Danh hiệu: Kẻ Tàn sát Kiến Lv10⦆]



[Thi bộc Lv6 ➢ 7]

[Cấp tăng từ 20 ➢ 24]

Sát thương và phạm vi đã tăng lên gấp đôi so với Lv1, vậy nên bây giờ tôi có thể quét sạch một khu vực chừng mười thước chỉ với ba phát Thi bộc.

'Có vẻ Level chưa phải giới hạn của cái danh hiệu này.'

Tôi tiếp tục tiến lên cùng bé rồng, lần này tôi cuối cùng cũng ước lượng chính xác quân số kẻ thù.

'Còn chừng ba bốn ngàn con gì đó nhỉ?'

Tôi đã giết sạch hơn nữa tổng đội quân của chúng, Thi bộc của tôi có thể dễ dàng thổi bay chục con mối trong chớp mắt. Cứ đà này tôi có thể tiêu diệt hết lũ mối còn lại trong khoảng sáu giờ tiếp theo.

Đã hơn nửa ngày trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu. Nếu vẫn còn là con người thì tôi đã chết vì kiệt sức lâu rồi, biến thành undead kể ra cũng có lợi trong những trường hợp thế này.

Ngược lại, bọn mối này đã bắt đầu kiệt sức. Pheromone của con rồng đã thu hút mọi mối tiến lên để rồi giờ đây, chúng kẹt cứng trong cái đường hầm chật hẹp này. Thể lực của bọn mối đã hao mòn đáng kể, kể cả những còn mối chưa tham chiến cũng dần thấm mệt.

Sau một lúc, tôi đã đẩy lui chúng ra khỏi đường hầm, cuối cùng cũng được thấy lại ánh mặt trời. Bây giờ chỉ còn hơn một nghìn con đang tụ tập giữa tôi và tổ mối.

Đúng lúc đó, một tiếng gầm chói tai vang lên từ cái tổ mối to nhất.

Kuoooooooooo!


'Ôi... cái quái gì thế? Con đó mà là mối à?'

Cách chỗ tôi đứng hai trăm mét, một con quái vật khổng lồ vừa phá đất chui lên, san bằng cả một ngọn đồi. Từ xa, tôi thử Thẩm định nó một cái.



Tên: Vua Hố Sâu[note17978]

Giới tính: Đực

Status: Độc nhất

Chủng tộc: Mối Thượng Cấp[note17976]

Class: Vua

Rank: E+

Level: 62/70

HP: 6733/6733

MP: 2511/2511

Tấn công: 1400

Phòng thủ: 800

Nhanh nhẹn: 132

Trí tuệ: 251

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Kháng phép Lv5] [Kháng sát thương vật lý Lv3] [Độc ăn mòn Lv5] [Địa chấn Lv3] [Hồi phục HP Lv2] [Triệu tập Quân đội Lv1] [Bay Lv2] [Sốc Điện Lv2] [Thần giao cách cảm Lv1] [Đọc tâm trí Lv1]

✧ Danh hiệu:

[Kẻ cai trị Hố Sâu[note17977]]



Tôi đã phát hoảng khi coi xong chỉ số của nó. Không cần Thẩm định tôi cũng biết nó là một con quái Độc nhất bởi cái tên nó lấp lánh ánh hoàng kim sáng chói.

Tôi nhìn về phía vị Vua của Hố sâu, bên cạnh là hàng ngàn con mối đi theo hộ tống.

'Con quái gì đây? Rồng à? Cấp độ, rồi chỉ số, còn cả kỹ năng nữa... mình chẳng có bất kỳ cơ hội thằng nào. Đã thế nó lại còn biết bay? Giỡn chắc?'

Flap! Flap! Flap! Flap!

Tiếng đôi cánh khổng lồ vang vọng khắp hang động khi nó hướng đến chỗ tôi. Tôi nhìn chằm chằm lại đường hầm và chú rồng nhỏ trên lưng.


'Té gấp nhể?'

Nhìn lại, tôi chợt nhận ra lũ mối đã chặn lối thoát cuối cùng của tôi. Đội quân thây ma của tôi cũng tan biến từ hồi nào. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành đối mặt với vị Vua Vực Thẳm sắp sửa đến đây. Nó càng đến gần, dáng vẻ của nó càng hiện lên rõ hơn. Thân người nó dài tám mét, cao ba mét, trên đầu có sừng nhô ra cùng bộ hàm to cũng phải bằng nửa người tôi. Sinh vật quái dị lai trộn giữa rồng và kiến là miêu tả chính xác nhất về nó.

'Hơ hơ... ác mộng, chắc chỉ là ác mộng thôi.'

Kuuuuuung!

Nó đáp xuống ngay trước mặt tôi, chỉ cách chưa đến sáu bước chân, đưa mắt nhìn xuống một cách oai nghi. Bọn mối vây xung quanh tôi càng lúc càng đông, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vòng tròn rộng lớn, đường kính hơn hai mươi mét.

'Cứ như mình đang bị bắt nạt ấy.'

Khi tính Thẩm định nó một lần nữa thì một giọng nói bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi.

'Hỡi sinh vật nhỏ bé, ngươi chính là kẻ đã giết thuộc hạ của ta?'

Nó vừa giao tiếp bằng thần giao cách cảm với tôi sao. Có lẽ là kỹ năng đó?

'Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi. Lính của ông tấn công tôi trước.'

'Thứ trên lưng ngươi không phải là một con rồng con sao?'

'Đúng vậy.'

'Hành vi bảo vệ kẻ thù của chúng ta không được coi là tự vệ.'

'Tôi không thích những kẻ đụng đến vật sở hữu của mình.' Tôi mạnh dạn đáp trả.

Tôi chưa từng nghĩ nuôi chú rồng này lại khổ sở đến vậy. Giờ có dâng nộp nó cũng không được nữa rồi, bởi tôi đã giết quá nhiều đồng loại của hắn.

'Tốt lắm! Cặn bã, ngươi dám thách thức sức mạnh của ta! Hôm nay, một trong hai sẽ phải bỏ mạng.'

'Lòng can đảm của ngươi rất đáng khen, ta sẽ khắc ghi nó, sinh vật bé nhỏ.'

'Để lại câu đấy đến khi ngươi đánh bại được ta ấy.'

Nó nói chuyện với một sự tự tin tuyệt đối, như thể đã cầm chắc chiến thắng. Dĩ nhiên, trong tình huống này thì sự tự tin đó là bình thường.

Nó ngẩng đầu và gào lên một tiếng gầm kinh thiên.

Rawwwwr!

Kueeeeeeek

Bé rồng của tôi cũng đáp lại bằng một tiếng hét dễ thua, có lẽ nó bị đánh thức bởi tiếng gầm kia.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!


Tên Vua cẩn thận quan sát trong khi chầm chậm đi vòng quanh tôi.

Tuy giọng điệu thì như coi thường tôi, nhưng thái độ thì khác hẳn, nó thật sự nghiêm túc đối đầu với tôi.

Lần đánh với con rồng là nhờ ăn may, tôi vô tình bị nuốt chửng và tấn công nó từ bên trong, còn có thêm mấy con sâu kết liễu nó nữa. Nhưng lần này thì tôi không may mắn như thế. Mớ kỹ năng và chỉ số của nó hoàn toàn áp đảo tôi.

Shiik Shiik

Hai ngàn con mối xung quanh liên tục nhai hàm như để cổ vũ, làm tôi thấy càng căng thẳng và kích thích hơn.

'Phần khớp nối của nó có vẻ yếu hơn những bộ phận khác.'

Tôi quan sát đối thủ và vắt óc suy nghĩ cách đối phó.

'Kháng sát thương vật lý cũng vừa vừa mà kháng phép lại cao kinh khủng, tận cấp 5. Tên này hoàn toàn khắc chế mình, đã thế nó lại còn có hồi phục HP nữa chứ, kế hoạch kéo dài trận đấu coi như bỏ rồi.'

Một thân một mình thì không bao giờ đánh lại nó được, nó là Raid Boss chính hiệu, một tổ đội thì may ra mới chơi lại.

"Hỏa cầu!"

Xìììì~

Quả cầu lửa của tôi lập tức tắt ngúm khi vừa chạm vào cơ thể nó. Nó kiêu ngạo nhìn xuống tôi, như thể chờ đợi đối thủ vùng vẫy trong tuyệt vọng.

'Không còn cách nào khác, mình phải cố gắng hơn nữa!'

Tôi vừa nghĩ ra một cách kết hợp mới.


"Hỏa Ngục!"

Tôi nhắm xuống dưới chân nó, áp suất chân không xuất hiện hút những cái xác rải rác quanh đây vào trong đó.

"Thi bộc! Thi bộc! Thi bộc..."

Bang! Boom! Ka-Boom!

Tôi cho hàng chục xác chết phát nổ, tạo nên một vụ nổ cực lớn thổi khói bụi tung bay mù mịt.

'Có tác dụng không?'

Khi bụi đất lắng xuống, một giọng nói xuất hiện trong tâm trí tôi.

'Đó là tất cả sức mạnh của ngươi? Quả là một sự sỉ nhục đối với binh lính của ta, thật đáng thất vọng.'

Tôi lờ mờ thấy hình bóng nó trong đám khói bụi, vẫn đứng vững, hoàn toàn không xây xước gì.

'Khốn kiếp, đúng là quái vật trong đám quái vật, làm sao mình đánh bại nó nổi!'

Nó hững hờ bước tới chỗ tôi với dáng vẻ kiêu ngạo. Cảm giác tức tối dấy lên trong tôi khi thấy bản thân bất lực trước kẻ thù. Lưỡi hái tử thần đã kề ngay sát cổ, không ngờ mọi chuyện lại kết thúc theo cách này.

'Mình sẽ chết thế này sao?'

Tôi nhìn vào đám mối đang vây quanh mình.

'Nếu tử nạn, bọn chúng chắc chắn sẽ nghiền nát cơ thể mình để trả thù, khi đó mình còn có thể hồi sinh được không nhỉ?'

Tôi nhìn tên Vua đang tiếp cận, cảm giác như cái chết đã gần kề, chỉ chờ đợi thời khắc cuối cùng của bản thân. Tôi cũng đã từ bỏ mọi hy vọng mà đón nhận cái chết, chỉ mong là sẽ được hồi sinh. Nhưng tiếng kêu của chú rồng nhỏ trên lưng đã thức tỉnh tôi.

Kueeeeeeek

Âm thanh đó đã kéo ý thức tôi trở lại, cho tôi một mục đích sống và quay đầu lại.

"Hỏa Cầu! Hỏa Cầu! Hỏa Cầu! Hỏa Ngục!"

Bây giờ tôi có thể diệt sạch đám mối chỉ với ba phát Hỏa cầu và một lần Hỏa ngục. Hàng đống xác chết vương vãi sau lưng tôi.

"Thi bộc! Thi bộc!"

Tôi tạo một lối thoát bằng cách cho mấy cái xác nổ tung.

Kooooooo~

Tiếng gầm của tên Vua vang lên, nó đã đuổi sát sau lưng, nhưng tôi phớt lờ nó, cắm đầu cắm cổ mà chạy.

'Ngươi nghĩ đây là một trận đấu tay đôi ư, ta chưa hề nói vậy! Ta sẽ hủy diệt toàn bộ lãnh thổ của ngươi. Đây là chiến tranh!'

Pew!

Chỗ tôi vừa đứng ban nãy đã bị một bãi axit ăn mòn.

'Đù... trúng phát đó chắc mình đi bán muối luôn quá.'

Lần đầu tiên kể từ khi tái sinh, tôi mới cận kề cái chết đến thế. Tên Vua phun rất nhiều axit nhưng bằng một sự vi diệu nào đó mà tôi có thể né được hết. Tôi mong là sẽ dụ được nó tới khu vực khí lưu huỳnh, bởi đó là vũ khí mạnh nhất tôi có hiện tại.

'Mình nên làm gì nếu ngay cả kế hoạch đó cũng thất bại?'

Một khao khát mãnh liệt dâng trào trong lòng tôi, xuất phát từ ý chí sinh tồn của tôi. Khi tên Vua đuổi kịp tôi, giọng nói đó lại một lần nữa xuất hiện.

'Sinh vật bé nhỏ, ngươi chỉ chạy được đến đây thôi. Chịu chết đi!'

Pew! Pew!

Một cục axit khổng lồ, cũng phải hơn một mét, bay thẳng về phía tôi.

'Nhất định phải sống sót!'

Tôi vội lấy ra tấm da rồng phủ khắp người nhằm chống lại đòn đó.

Xèoooo~