Lv1 Skeleton

Chương 1: Kiếp trước




Lọt cống sau lễ tốt nghiệp trung học cơ sở là điều cuối cùng mà tôi nhớ được ở kiếp trước.

Tôi có cảm giác như đang rơi vào màn đêm bất tận nhưng cái chết thực sự lại chẳng bao giờ đến.

Rầm rầm!

Cuối cùng khi ý thức trở lại với tôi, tôi thấy nguyên một núi đầu lâu ngay trước mặt. Tôi nhìn quanh trong hoảng loạn nhưng gần nhưng chẳng cảm nhận được gì. Không, chính xác hơn thì tôi gần như không còn bất cứ cảm xúc gì nữa. Tôi kiểm tra lại cơ thể mình, tay, chân và chỉ thấy toàn xương là xương. Tôi đã biến thành một lính skeleton y hệt như trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng nào đó.

"Cái quái gì thế này?"

Tôi đưa tay chạm vào cái màn hình đang trôi nổi ngay trước mặt.



Tên: Không

Giới tính: Không

Tình trạng: Bình thường

Chủng tộc: Skeleton/Undead

Class: Soldier

Rank: H-

Level: 1/5

HP: 5/5

MP: 1/1

Tấn công: 1

Phòng thủ: 1

Nhanh nhẹn: 2

Trí tuệ: 1

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Hồi sinh Lv1] [Dạ quan Lv1[note13711]]



'Mình đã muốn đến một thế giới như thế này, nhưng tại sao mình lại phải làm một con lính skeleton lv1 chứ? Tại sao vậy hả trời!?'

Đối với một kẻ hay mơ mộng về những thế giới như trong những quyển light novel hay trong những game fantasy như tôi, thì tình huống này quả thực rất tệ hại. Mà thôi kệ đi, kể từ bây giờ cuộc sống mới của tôi với tư cách là một con skeleton vô danh đã chính thức bắt đầu.

'Tuy nhiên, ít nhất thì ở đây vẫn có hệ thống level và kỹ năng. Nếu tôi chăm chỉ cày cuốc và rèn luyện kỹ năng, thì có lẽ sẽ cải thiện được chuyện đó đúng không?' Đúng lúc tôi đang cố động viên bản thân, thì đột nhiên mấy cái đầu lâu xung quanh bắt đầu chuyển động.

Rầm rầm! Rầm rầm!

Những khúc xương và đầu sọ bất ngờ ngoi lên, cố gắng lắp ráp đúng vị trí và dần tạo thành một con skeleton.

'Chuyện gì thế này?'

Tôi cố nói thành tiếng, nhưng cái hàm xương xẩu của tôi chỉ có thể tạo ra được âm thanh lách cách vô nghĩa.

Clack! Clack!

Trong lúc đó, hàng tá con skeleton đã lắp ráp và tập hợp lại rồi chúng bắt đầu di chuyển xuống khỏi núi xương.

'Chuyện quái gì đang xảy ra thế, chúng ta sẽ đi dạo sao?'

Lũ skeleton có nhiều kiểu vẻ ngoại hình rất phong phú: đầu tiên là đầu sọ mỗi con khác, vài con thì cao, có vài con lại thấp. Vài con thì cụt một tay, vẫn còn ít thịt đang thối rữa dính vào, có con cầm dao găm trên tay và thậm chí có con còn được trang bị vũ khí, có hẳn kiếm và khiên luôn, đời thật lắm bất công.

Đột nhiên từ đằng xa, tôi nghe tiếng ai đó hét lên.

"Gilian, tao đã dặn là nhớ dẫn theo một linh mục rồi mà."

"Mày nghĩ thời nay linh mục dễ kiếm lắm à?"

"Thôi sao cũng được, dù gì lũ skeleton cũng đã ở đây rồi, mày cầm chân chúng một lúc giúp tao, hy vọng ma pháp này sẽ có hiệu quả."

'Bọn họ là mạo hiểm giả, hay chỉ là một băng trộm thông thường?'



Bức tường của hành lang mà tụi skeleton đang đi được làm từ đá cẩm thạch đen, tạo một cảm giác rất kì lạ. Cứ như chẳng có ai lui tới con đường này, nó trông rất giống một nghĩa địa ngầm dưới lòng đất với lớp bụi đóng khá dày và mạng nhện giăng rất nhiều. Trong lúc di chuyển, chúng tôi đã phải tránh mấy cái hố trên mặt sàn cũ đổ nát.

"Bịt tai lại!"

"Hỏa nguyên tố hãy đáp lại lời kêu gọi của ta! Rafflema strike!"

Một quả cầu lửa khổng lồ bay trên không trung và trúng mấy con skeleton đang đi đằng trước, tạo ra một vụ nổ làm chúng bị thổi bay. Vài mảnh gạch vụn và xương gãy văng trúng đầu tôi cho đến khi tôi bị sóng xung kích thổi bay rớt xuống một cái hố.

'Và hay thật, nó y hệt cái cống mình té chết kiếp trước.'

Tôi lọt vào một cái hố tối đen như mực, chẳng thể thấy được gì cả.

Clang!

Một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trước khi tôi mất ý thức.

[Học được Kháng sát thương rơi Lv1[note13712]]

'Mình sẽ chết thế này một lần nữa sao? Mà khoan đã, chẳng phải mình có kỹ năng hồi sinh đó ư?'

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, như thể mất hết toàn bộ sức mạnh. Cuối cùng khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang ở trong một đống xác skeleton đổ nát, hàng trăm mảnh xương gãy vụn xung quanh tôi.

'Chỉ có mỗi mình mình hồi sinh thôi ư?'


Tôi đã lấy lại ý thức được một lúc, nhưng không thấy bất kỳ skeleton nào khác có dấu hiệu sẽ hồi sinh.

Tôi chỉ đứng yên tại chỗ với cái nhìn trống rỗng.

'Mình nên làm gì bây giờ, đi ra bên ngoài phiêu lưu và khám phá thế giới chăng?'

Tôi nhìn xung quanh và nhận thấy một số trang bị vẫn còn nguyên vẹn từ mấy coi skeleton đã chết. Sau một hồi đi vòng quanh nhặt đồ, tôi đã có được một con dao găm nhỏ, một chiếc khiên và một cái mũ giáp đã bị hư hại. Cảm thấy phấn chấn hơn nhờ đống trang bị mới tìm được, tôi cảm thấy mình bắt đầu trông giống một người chơi trong một game fantasy.

'Giờ thì đi đâu tiếp đây nhỉ?'

Tôi đang rất cao hứng, tôi nghĩ tới việc lên cấp, trang bị những món đồ mạnh nhất và trở thành chiến binh vĩ đại nhất. Nhưng rồi nó chìm trong ý nghĩ, một con lính skeleton cấp 1 yếu ớt không bao giờ có thể trở thành anh hùng được.

Đi bộ một lúc lâu trong bóng tối tôi mới nhận ra mình đang ở trong một hệ thống đường hầm ngầm phức tạp với nhiều hang động rẽ nhánh. Dấu hiệu duy nhất của sự sống là lũ chuột, nhưng chúng có thể phát hiện ra tôi từ xa và rất dễ hoảng sợ.

'Mình phải giết một con quái nào đó để xác nhận xem cấp độ của mình có thể tăng lên được hay không. Nhưng liệu một con lính skeleton cấp 1 có thể bắt quái vật được hay không, có lẽ là không?'

Sau khoảng một giờ lang thang loanh quanh, tôi đã hiểu hơn về địa hình xung quanh và cấu trúc của những cái hang động gần đây. Dường như quanh đây chỉ có mấy con quái cỡ nhỏ, không quá đáng sợ, như là mấy con chuột và quái dạng lỏng như slime. Trong mấy cái game nhập vai RPG, slime thường là một con quái vật dành cho tân thủ có khả năng kháng sát thương vật lý tương đối cao và vì món vũ khí duy nhất của tôi là con dao găm nhỏ mà tôi đã nhặt được lúc nãy, nên bây giờ tôi quyết định từ bỏ việc săn slime. Lựa chọn duy nhất của tôi là đuổi theo những con chuột đó nhưng vấn đề là chúng quá nhanh nên tôi không thể đuổi kịp được.

'Nếu mình dùng bẫy bắt chúng thì kinh nghiệm có tăng không nhỉ?'

Có vẻ như đặt bẫy để dụ lũ chuột là phương án duy nhất hiện giờ. Có rất ít thực vật mọc trong cái hang này, nhưng vẫn có một chút rêu ở vài chỗ hơi khó với tới, lúc trước tôi đã từng thấy lũ chuột ăn nó vài lần rồi. Tôi đi quanh hang thu thập rêu và cẩn thận chọn một cái hang có đường cụt. Sau khi lén lút rải mớ rêu xuống đất xong, tôi ngồi dựa vào tường vờ bất động, bắt trước những con skeleton đã chết khác. Một giờ, hai giờ, lũ chuột đã bị mùi rêu thu hút và tới đây vài lần, nhưng chúng lại lưỡng lự không dám đi vào khi biết trong đó là đường cụt.

'Mấy con chuột này cảnh giác ghê vậy?'

Những con chuột này bự hơn mấy con chuột bình thường , nhưng vẫn nhỏ hơn một con chó con. Nếu vào tầm đâm dao của tôi thì giết chúng cũng không khó lắm, nhưng để làm được vậy thì cũng là cả một vấn đề rồi. Kiên nhẫn chờ đợi, tôi vẫn tiếp tục bất động giả làm một con skeleton đã chết.

'Cuối cùng cũng tới!'

Nhưng có một vấn đề, có tận bốn con tới cùng lúc. Có lẽ chúng nghĩ đi theo bầy là sẽ an toàn, chúng thận trọng tiến tới chỗ mớ rêu. Tôi lén đưa tay nắm lấy con dao.

'Mà mình không có cơ bắp thì cử động kiểu gì hay thế nhỉ?'

Dù lũ chuột đã đến gần lắm rồi, nhưng trong đầu tôi vẫn đang suy nghĩ linh tinh. Trong khi vẫn cẩn thận tiếp cận, con chuột dẫn đầu đến ngay trước mặt tôi và ngửi, có lẽ trên người tôi có mùi rêu hoặc chúng chỉ đang đảm bảo an toàn. Tôi tính bắt càng nhiều con càng tốt nên vẫn ngồi im bất động, giả chết.

Chít chít! Chít chít! 

Lũ chuột nói chuyện với nhau, sau khi xác nhận an toàn, ba con còn lại cũng lao thẳng đến chỗ đống rêu.

Rầm rầm!

Khoẳng khắc tôi chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng đã đến. Tôi dùng dao đâm con chuột gần nhất và ném cái khiên trên tay trái để đè ba con còn lại. Mặc dù tôi đã hành động rất nhanh, nhưng tốc độ phản xạ của mấy con chuột lại nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi đã bắt được một con nhưng ba con kia đã né được cái khiên của tôi.

[+11 điểm kinh nghiệm]

[Nhận được kiến thức về Loài gặm nhấm Lăng mộ[note13713]]

Lập tức, hai tin nhắn xuất hiện trước mắt tôi và tôi có thể thấy được chỉ số của ba con chuột còn lại trong góc.



Tình trạng: Bình thường


Chủng tộc: Tomb Rodent

Rank: H-

Level: 2/5

HP: 7/7

MP: 1/1

Tấn công: 1

Phòng thủ: 1

Nhanh nhẹn: 5

Trí tuệ: 1

✧Kỹ năng đặc biệt:

N/A



'Cái quái...? Cấp của mấy con chuột còn cao hơn tôi nữa kìa?'

Vì mới chỉ giết một con nên tôi vẫn chưa lên cấp và tôi cũng không chắc là cần bao nhiêu con nữa, nhưng vấn đề hiện tại làm thế nào để bắt được ba con trước mặt kia kìa. Mấy con chuột cẩn thận quan sát cử động của tôi, ngửi xung quanh để tìm đường thoát. Chừng nào tôi còn đứng chặn ở chỗ này thì chúng không thể thoát được, nhưng nếu tôi lao lên tấn công thì chúng có thể chạy qua hai bên. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra khả năng tuyệt vời nhất của một con lính skeleton, thể lực vô hạn. Tôi đã đi bộ hàng giờ liền và nhận ra mình không hề thấy đói, khát hay mệt mỏi gì cả. Nhờ đó, trong tình huống bế tắc hiện tại, tôi đã có được lợi thế tuyệt đối hơn hẳn bất kỳ sinh vật sống nào.

Vài tiếng trôi qua, mấy con chuột đã bắt đầu thấm mệt. Có lẽ là do ngay từ đầu chúng đã rất đói bụng, cộng thêm tình huống căng thẳng này, năng lượng trong cơ thể chúng đã nhanh chóng cạn kiệt. Còn ngược lại, tôi luôn ở trong trạng thái tốt nhất. Tôi không cần phải di chuyển, không cảm thấy mệt và thậm chí không cần phải đi vệ sinh.

Sau vài tiếng nữa, sức chịu đựng của lũ chuột cuối cùng cũng tới giới hạn. Chúng nhe răng, sẵn sàng liều chết với tôi. Có lẽ chúng quyết định thà quẩy trận cuối còn hơn chết vì kiệt sức. Nhưng trong vài tiếng đồng hồ vừa qua, tôi đã luôn lén nhích cơ thể mình sang một bên một chút, cố ý tạo cơ hội cho chúng. Tôi lo rằng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này chúng sẽ phát điên lên và lao tới chỗ tôi, nhưng nếu chúng phát hiện ra một lối thoát thì tôi có thể kiểm soát tình hình tốt hơn.

'Cuối cùng khoảnh khắc ta chờ đợi cũng đã đến!'

Chít chít! Chít chít! 

Con bự nhất loạng choạng tiến lên phía trước và hai con còn lại theo sát ngay sau. Tôi rất vui khi chúng đã cắn câu, tất cả bọn chúng đều nhắm vào khoảng hở nhỏ tôi đã tạo ra.

'Bắt được rồi!'

Tôi lén đâm về phía trước, con dao lướt trên mặt đất như thể tôi đang dùng chổi quét. Ba con chuột chạy nhanh theo một hàng và cả ba đều bị lưỡi dao của tôi xiên.

Một tin nhắn xuất hiện trước mắt tôi.

[+11 điểm kinh nghiệm]

[+22 điểm kinh nghiệm]


[+44 điểm kinh nghiệm]

[Cấp tăng từ 1 ➢ 4]

[Đạt được⦅Danh Hiệu: Kẻ bẫy chuột[note13714]⦆]

'Hở...? Điểm kinh nghiệm? Do mình đã giết ba con cùng lúc nên mới có khác biệt sao?'

Lần săn con chuột đầu tiên, tôi chỉ nhận được có 11 điểm kinh nghiệm, nhưng khi tôi xử cả ba con thì lại nhận được tới 77, gấp đôi dự đoán của tôi luôn!

'Giết nhiều con cùng lúc sẽ được nhiều kinh nghiệm hơn à? Phải kiểm tra trạng thái lại cái đã!'



Tên: Không

Giới tính: Không

Tình trạng: Bình thường

Chủng tộc: Skeleton/Undead

Class: Soldier

Rank: H

Level: 4/5


HP: 15/15

MP: 1/1

Sát thương: 3

Phòng thủ: 1

Nhanh nhẹn: 2

Trí tuệ: 1

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Hồi sinh Lv1] [Nhìn đêm Lv1] [Kháng sát thương rơi Lv1]

✧ Danh hiệu:

[Kẻ bẫy chuột]



Tôi muốn tiếp tục đi săn chuột để kiếm thêm điểm kinh nghiệm, nhưng chẳng có con nào tới gần nữa vì mùi tanh của máu. Tôi lau sạch con dao vào lông của một con chuột đã chết và mang rêu theo, tìm một hang động có đường cụt khác và lặp lại quá trình vừa nãy.

Lần này tôi đợi rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy con nào mắc bẫy nữa. Khi mớ rêu tôi mang theo bắt đầu héo dần, thì một sinh vật to lớn, không giống bất kỳ con chuột nào trước đó, bất ngờ xuất hiện.

'Con gì thế!? Trông hơi giống một con heo rừng, nhưng... nó ăn cái giống gì mà bự khiếp thế?'

Sinh vật to lớn đó thật ra chính là một con chuột lăng mộ, nhưng được xếp vào rank G. Nó là một con quái vật có tên sáng lên ánh vàng 'Bạo chúa Lăng mộ[note13715]'. Phải chăng nó là một con quái vật đặc biệt thường thấy trong mấy game RPG? Nhưng hiện tại, một con quái vật cấp 8 là quá mạnh đối với tôi.



Tên: Bạo chúa Lăng mộ

Tình trạng: Bình thường

Chủng tộc: Loài gặm nhấm Lăng mộ

Rank: G

Level: 8/15

HP: 44/44

MP: 10/10

Tấn công: 20

Phòng thủ: 5

Nhanh nhẹn: 10

Trí tuệ: 1

✧ Kỹ năng đặc biệt:

[Húc] [Háu ăn] [Cuồng nộ]



Linh tính mách bảo tôi rằng nếu chiến đấu thì tôi chắc chắn sẽ bị dần ra bã. Tôi tựa lưng vào tường và cố gắng đứng yên trong khi nó đang ăn. Nhưng sau khi ăn xong đống rêu, nó quay sang phía tôi với vẻ thích thú. Nó đến gần và bắt đầu đánh hơi hết khắp cơ thể tôi. Nó thậm chí còn có hứng thú với con dao găm trong tay tôi và cố mang nó đi.

'Không, không được, ta không thể để mất con dao này được!'

Nếu không có con dao thì việc đi săn sẽ khó hơn rất nhiều. Ngay khi tôi vừa mới dồn chút lực vào tay để chống cự thì con chuột Bạo Chúa phát hiện ra và lập tức giật phăng cả cánh tay tôi.

Rawwrrr!

Tiếng gầm chưa từng thấy của con chuột vang lên trong cái hang chật hẹp này. Nó phun cánh tay cầm con dao của tôi qua một bên rồi lùi lại một bước, chuẩn bị lao tới.

'Khỉ thật! Đáng lẽ mình chỉ cần từ bỏ con dao!'