Tâm trạng thất thường làm sao hầu hạ?
Thẩm Nhân Kiệt trông thấy Thẩm Đình, bất giác mở to hai mắt nhìn chăm chăm một lúc, rõ ràng anh cũng rất kinh ngạc, hôm nay cô mặc chiếc váy Bohemian liền thân hai màu có nhiều họa tiết, trông rất khác so với lúc gặp hồi cuối tuần. Ba giây sau, anh tỏ vẻ như không nhận ra rồi chuyển ánh nhìn sang hướng khác.
Thẩm Đình vừa nhìn thấy anh là cơn giận đã dâng lên, nhóc con bày đặt ra vẻ già đời với chị à, khi chị đây làm văn tám trăm chữ thì cậu vẫn còn đang học a, o, e kìa! Có điều, màu tím khó mặc thế mà sao anh ta có thể mặc đẹp vậy nhỉ? Năm đó Cao Hiểu Vi vì Thẩm Đình cười chiếc áo tím của cô mà trong một tháng gầy đi năm cân. Thẩm Đình, mày đừng nghĩ ngợi mông lung nữa, mau nghĩ cách mà lo cho bản thân mình đi. Tính tình anh ta hẹp hòi như vậy, công việc sau này hẳn sẽ nhiều phiền phức tới không đếm xuể. Nhưng cô đã làm công việc này năm, sáu năm rồi, không đầu tư tâm huyết thì cũng đã đầu tư thời gian, đâu thể cứ nói đi là đi được.
Mọi người lại một lần nữa vì tổng giám đốc mới mà tập trung trong phòng họp. Thẩm Nhân Kiệt giới thiệu qua loa về bản thân, sau đó giới thiệu sơ về cộng sự của mình: “Đây là Tạ Huyền, phó tổng giám đốc nguồn nhân lực mà tôi mượn từ tập đoàn về đây, trong nửa năm nay anh sẽ hỗ trợ công việc của tôi ở đây.
Tạ Huyền cũng tầm tuổi Thẩm Nhân Kiệt, răng trắng môi hồng ra dáng bạch diện thư sinh. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm đến phó tổng giám đốc nguồn nhân lực, chắc hẳn quan hệ giữa hai người phải mật thiết lắm. Anh ta cười như có ngọn gió xuân thổi qua: “Chúng ta đều là những người trẻ, làm thành một đội đoàn kết là tốt nhất, gọi tổng tiếc này nọ thì xa cách quá, bây giờ tấm biển quảng cáo nào rơi xuống cũng đè chết được dăm ba ông tổng.”
Thẩm Đình nghĩ: Ở đây có ai quen thân với cậu à? Luôn mồm nói cái gì không có cái gì nhất, dân nhân sự rặt một đám mặt dày mỏ nhọn ăn không ngồi rồi. Cô bây giờ đang giận cá chém thớt.
Đến lượt nhân viên tự giới thiệu, Vua Nhiều Chuyện nhí nhảnh đáng yêu là người đầu tiên xung phong lên tiếng: “Chào tổng giám đốc, chào phó tổng Tạ, em tên Vương Nghi Băng, tuy rằng em chỉ là một nhân viên lễ tân, nhưng em luôn ôm một hoài bão to lớn, em ước mơ được trở thành quán quân Hoa Hậu Hoàn Vũ.”
Thẩm Nhân Kiệt nhìn cô rồi nói: “Tôi nhớ bên ngoài nhà vệ sinh đều có gương cả.” Vua Nhiều Chuyện hớn hở vỗ tay, cười khanh khách hưởng ứng: “Tổng giám đốc, anh hài hước thật! Ở đó đèn sáng lắm, em quả thực rất thích tấm gương đó.” Rõ ràng cô nàng tưởng rằng đó là một lời khen, thật đúng làm người càng đơn giản càng tốt. Có điều trên thực tế Vua Nhiều Chuyện quả là rất xinh đẹp, cho nên không thể trách cô không phản ứng kịp. Nhưng trong mắt anh ta có đẹp nữa chắc cũng chẳng tác dụng gì.
Tốt quá, anh ta không chỉ độc miệng với mình mà với ai cũng vậy, thuộc diện kẻ thù của toàn dân rồi.
Lý Giai Minh, “anh Khoe” của phòng kế hoạch tự giới thiệu. Lý Giai Minh vốn thích khoe mẽ, khoe tiếng Anh, khoe đôi giày limited edition của Converse, thích ra vẻ hơn người, mỗi lần tra chữ lạ đều dùng Khang Hy Đại Tự Điển, đến là mệt mỏi. Tuy nhiên công việc của bộ phận kế hoạch anh ta làm rất tốt: “Tôi là Lý Giai Minh ở phòng kế hoạch, các anh có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh là…”
Thẩm Nhân Kiệt ngắt lời: “Tên chẳng qua là mã số, tôi chỉ biết có một, tôi đi học ở Mỹ còn không có tên tiếng Anh.”
Lý Giai Minh sành điệu tiu nghỉu nhận ra rằng trước mặt vị tổng giám đốc đáng ghét này, anh ta chẳng sành điệu chút nào.
Hố Đen và Thẩm Đình cũng lần lượt tự giới thiệu, rõ ràng anh ta không định nhận ra Thẩm Đình, đây cũng chính là điều mà cô mong muốn, so với bị mất mặt trước mọi người, thà rằng để giang hồ quên tiếng còn hơn.
Tạ Huyền mới là người lên tiếng: “Chị Thẩm Đình là người lớn tuổi nhất ở đây sao? Trông cứ như mới hai lăm ấy, chị thật biết dưỡng da quá, trắng mịn như sứ vậy.” Hai người này có thật là một phe không đây? Phong cách sao mà một trời một vực vậy! Chỉ nhờ một câu nói mát tai này thôi, Thẩm Đình đã xá miễn cho anh ta cái tội vốn bị cô quàng vào. Phụ nữ là loài thiên về thích giác, ai ai cũng muốn nghe lời hay cả. Kỳ thực Thẩm Đình trời sinh dáng nhỏ da trắng nên trẻ lâu, nhưng tuổi tác rành rành ra đấy cũng không thể không thừa nhận.
“Tạ Huyền, hôm nay cậu không mang kính sát tròng à, hơn nữa đồ sứ để càng lâu càng có giá trị.” Thẩm Nhân Kiệt nhìn Thẩm Đình châm chích.
Thẩm Đình thấy một luồng chân khí cuộn lên từ huyệt Đan Điền, khó khăn lắm mới ghìm lại được, cô cố nặn ra một nụ cười để phản công: “Tổng giám đốc thật hiểu biết nhiều quá, tôi thực sự vui thay cho chủ tịch hội đồng quản trị.” Ý nghí thật của câu này là: Tôi vui thay cho bố mẹ cậu.
“Nữ Thần Ưu Sầu” Mai Thu Vũ từ khi vào công ty làm biên tập đến nay luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cô luôn rất u buồn, một nỗi u buồn rất văn học. Những nỗi thương cảm ấy của cô cứ như Trường Giang, Hoàng Hà quanh năm cuồn cuộn dạt dào. Sông Hoàng Hà còn có lúc ngừng chảy, nhưng nỗi buồn thương của cô thì miên man đến vô tận: “Tôi tên Mai Thu Vũ, Thu Vũ (mưa thu) chính là chân dung của cuộc đời tôi, vẻ đẹp ngắn ngủi và sự lạc lõng vĩnh hằng, tôi muốn…”
Thẩm Nhân Kiệt chau mày ngắt lời cô: “Đừng ôm mãi tâm trạng bi kịch lúc nào cũng muốn tranh đấu với số phận như thế, dễ mắc bệnh nan y lắm.”
Sau khi Vua Nhiều Chuyện, anh Khoe, Hố Đen, Thẩm Đình, Nữ Thần Ưu Sầu và hết thảy những người sau đó bị miệng lưỡi độc địa của Thẩm Nhân Kiệt truy sát và bắn tỉa, đến lượt giám đốc Đài Loan trịnh trọng lên đài. Vua Nhiều Chuyện tưởng cứ thay gã giới thiệu như mọi khi, bởi giám đốc Đài Loan địa vị tôn quí, sao có thể làm chuyện hèn kém như tự giới thiệu chứ?
Thẩm Nhân Kiệt nhìn Vua Nhiều Chuyện: “Cô biết rõ giám đốc hơn chính bản thân anh ta sao? Tôi xưa nay thích nghe chuyện đời của người khác, cho nên rất muốn nghe giám đốc tự kể, tin chắc rằng sẽ sống động hơn.”
Giám đốc Đài Loan không chút e sợ, tỏ rõ khí thế không xem thằng nhãi ranh này ra gì: “Thực ra lý lịch của tôi rất đơn giản, hai mươi chín tuổi tôi đã làm giám đốc điều hành của Ogilvy & Mather, tôi từng đứng đầu nhóm chiến lược tranh cử của thị trưởng Đài Bắc, vân vân. Tôi làm được như vậy chỉ nhờ vào cái đầu của mình. Thứ mà xã hội ngày nay cần là bộ óc chứ không phải bàn tay, tôi sớm đã hiểu được đạo lý này. Bởi vậy nên những đồng nghiệp cũ của tôi chưa không hiểu được đạo lý này cho đến giờ vẫn chỉ là những nhân viên thiết kế quèn mà thôi. Có thể nói xã hội không công bằng sao, nên nói xã hội là thực tế nhất, năng lực đến vị trí nào thì có thể lên vị trí đó, các người có hiểu không?” Nói nghe còn hay hơn cả hát, hoàn toàn có thể sánh ngang với một đoạn khoái bản Thiên Tân.
Người muốn làm nhân viên quản lý cấp cao nếu không có năng lực thì chí ít cũng phải biết đến chiêu “nịnh trên nạt dưới”, giám đốc Đài Loan ba hoa khá nhiều triết lý tân tiến và khái niệm quốc tế. Sau đó gã kể lại quá trình làm việc của mình từ rất nhiều công ty nước ngoài đến các tạp chí danh tiếng của Đài Loan một cách sống động như thật. Bản lý lịch này mỗi nhân viên đều thuộc nằm lòng, và cũng phần nào đoán được độ chân thực của nó.
“Thật sao? Đời người thật may rủi khó lường. Anh từng làm giám đốc trong một công ty quảng cáo tầm cỡ quốc tế thuộc 4A (American Associate of Advertising Agencies, Hiệp hội Các công ty Quảng cáo Mỹ), lại đã kinh qua bao nhiêu tòa soạn danh tiếng, vậy mà sau cùng lại rời Đài Loan đến đây.” Thẩm Nhân Kiệt nhướng mắt nhìn gã, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt.
Giám đốc Đài Loan mặt không biến sắc dõng dạc nói: “Bởi vì tôi bây giờ không cần danh lợi nữa, những thứ đó tôi đều có cả rồi, chủ tịch xem trọng tôi nên tôi mới đến công ty này, mục tiêu của tôi rất đơn thuần, là muốn thay đổi công ty này. Do đó tôi luôn ra sức giúp công ty loại bỏ tính bản địa để trở nên quốc tế hơn. Đây cũng là điều mà chủ tịch mong muốn tôi có thể giúp ông.”
Trong thật có giả, trong giả có thật. Chủ tịch mỗi lần hạ cố đến công ty, quả thực khá cung kính với giám đốc Đài Loan. Bởi giám đốc Đài Loan sớm đã nhìn thấu tính cách của chủ tịch, anh càng cao ngạo, chủ tịch càng cảm thấy anh có tài; anh càng phê bình công ty, chủ tịch càng thấy công ty cần anh cứu vớt, cho nên ông cố nhịn sự trêu ngươi của giám đốc Đài Loan, chìm đắm trong ảo giác khoan dung mến tài của riêng mình. Có chủ tịch chống lưng, gã còn lo gì nữa? Còn Thẩm Nhân Kiệt đây lại giống như thiết diện phán quan, tựa hồ nhìn thấy mọi lỗ hổng trong từng lời nói dối của gã. Đám nhân viên ở hiện trường chỉ nhìn thấy hai vị đao tới kiếm đỡ, tia lửa cứ “xèn xẹt” bắn ra tứ phía.
Thẩm Nhân Kiệt hờ hững tiếp lời: “Thế xem ra giám đốc Trần còn phải tiếp tục cố gắng rồi.” Sau đó anh chuyển ánh nhìn về phía mọi người: “Kỳ thực cuộc họp hôm nay ngoài để mọi người quen biết nhau, quan trọng nhất là để thông báo cho mọi người một tin, theo tôi thấy, tạp chí chúng ta đang ở vào tình cảnh bắt buộc phải thay đổi, cần mọi người ra sức điều chỉnh lại mục tiêu và phương thức kinh doanh. Mọi người về suy nghĩ kỹ về mục tiêu và thị trường của tạp chí, ngay mai mỗi người đều phải phát biều ý kiến của riêng mình.”
“Cái gì?” Mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc đến mức nhãn cầu muốn kháng lại lực hấp dẫn, văng ra khỏi hốc mắt.
“Có vấn đề gì sao?” Thẩm Nhân Kiệt quét cái nhìn qua hiện trường.
Anh Khoe lấy dũng khí hỏi: “Tạp chí chúng ta đang làm rất tốt, tại sao phải thay đổi, nhóm đối tượng mà chúng ta nhắm tới rất rõ ràng, nếu thay đổi sẽ dễ làm mất lòng độc giả cũ. Hơn nữa hiện nay đang khủng hoảng kinh tế nên bán không chạy là hợp lẽ thôi!”
“Không ngờ các anh chị cũng có độc giả cũ cơ đấy. Tính cầu tiến của các anh chị quả thật có hạn, một tạp chí hạng hai, hạng ba trong nước mà bảo là tốt. Ngành báo tỉnh ta lạc hậu nhất khu vực duyên hải là điều ai cũng biết, mà cho dù có tốt nhất trong khu vực thì sao? Định làm thành đặc sản địa phương để bán cho khách du lịch chắc? Khủng hoảng kinh tế không phải là nguyên nhân để không thay đổi mà nên là nguyên nhân để thay đổi mới đúng! Thuyền ngược dòng nước, không tiến là lùi, không hiểu sao?”
Trong lòng Thẩm Đình coi khinh vị tổng giám đốc đang khoe thành ngữ kia: “Tôi không hiểu, vậy rốt cuộc anh định thay đổi thế nào, tổng giám đốc!”
Tổng giám đốc khẽ nhếch miệng cười: “Việc ấy nên do các anh các chị nghĩ ra, nhà văn lớn ạ.”
Hừ, có gọi tôi là mẹ cũng vậy thôi! Trong lòng Thẩm Đình đang có cẩu đầu trảm dành riêng cho anh ta rồi.
Sau khi tổng giám đốc rời khỏi, giám đốc Đài Loan khong muốn tụ tập với đám người hèn kém này nên cũng đã về văn phòng.
Những người còn lại bắt đầu bất bình: “Ông tướng nhà trời này muốn bày trò ra vẻ gì chứ, mới ngày đầu tiên đã muốn xử tạp chí chúng ta, thần kinh, đừng hòng tôi để ý đến anh ta.”
“Tình hình tạp chí chúng ta làm sao mà biến thành tạp chí mang tính toàn quốc được chứ, lại thêm một kẻ tay mơ lãnh đạo dân trong ngành.”
“Tên này có phải uống nhầm thuốc rồi không, cán bộ mới khác đến đều mời cơm tạo quan hệ trước, đâu có như thế này, tự cho mình là đúng cũng được đi, còn cắp súng đeo gươm châm chích mọi người, thứ đạo đức gì đây?”
Thẩm Đình thông qua hiện tượng để nhìn thấy bản chất: “Một cậu nhóc con, chắc là tuổi trẻ khí thịnh mất cân bằng nội tiết.” Quên mất tự giới thiệu, người trong công ty đặt cho cô biệt hiệu là “Hoàng Hậu Ác Khẩu”, nay có “Vua Ác Khẩu” Thẩm Nhân Kiệt giáng lâm, cô xem như có thể êm thấm về hưu rồi.
Những người trong phòng họp bàn tán không ngừng, thoắt chốc đã ồn ào như bầy ong vỡ tổ. Đây là sở trường của Thẩm Nhân Kiệt, khẽ lay động chiếc cánh trong một nhóm người để sau đó tạo nên một trận cuồng phong.
Trong lòng Thẩm Đình cũng thừa nhận tạp chí của họ quả thực đang ở một trạng thái dở dở ương, giống như đậu phộng trụng qua nước ấm, dễ ăn nhưng vô vị. Tuy nhiên chuyển đổi là một việc rất nguy hiểm, trong phần lớn trường hợp chỉ có thể làm tình huống xấu đi. Hướng hồ tình hình ngành tạp chí vốn đã không sáng sủa gì. Về đến chỗ ngồi, cô vẫn vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc nên thay đổi hay không, muốn cho ra ngọn ngành câu hỏi này chắc phải lần đến cả Chu Dịch. Sao Chổi à, cậu mới đến đã toàn làm khó chị thôi.
Thẩm Nhân Kiệt muốn xem hồ sơ của từng nhân viên một. Trong các công ty truyền thông, quảng cáo thì doanh trại sắt đúc, quân binh nước chảy, nhân viên quá nửa thuộc hàng trẻ tuổi nhất, tính lưu động cũng cao nhất. Vị trí lễ thân càng không phải nói, cho nên có nhiều hồ sơ sau khi chuyển giao bị thất lạc. Tòa soạn của họ do đãi ngộ tương đối tốt nên đội ngũ nhân viên khá ổn định, nhưng Vua Nhiều Chuyện cũng phải mất một giờ mới tập hợp đủ hồ sơ. Rón rén đến trình cho bạo chúa trong đền thờ.
Thẩm Nhân Kiệt lật qua vài hồ sơ, sau đó nhìn Vua Nhiều Chuyện bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đây là hồ sơ cô mất một giờ đồng hồ để chuẩn bị à?”
Vua Nhiều Chuyện e dè ngước mắt nhìn anh, người nhiều chuyện như cô cũng biết vị tổng giám đốc này không dễ chọc giận: “Hồ sơ cũng khó tìm lắm, cứ như chị Thẩm Đình, làm ở đây năm, sáu năm rồi, khi ấy em còn đi học, việc này cũng không trách em được.”
Thẩm Nhân Kiệt thấy, đầu óc của cô gái này bị truyền thông làm tổn thương quá nặng, nên vẫn đang ở trạng thái trẻ sơ sinh, anh dùng giọng dửng dưng hỏi cô: “Thế cô đưa hồ sơ xin việc lúc đó của họ cho tôi làm gì? Để họ ứng tuyển lại à? Tiểu thư à, là một phụ nữ chuyên nghiệp, ngoài bộ ngực ra cô biết còn cần cái gì nữa không? Là bộ não. Bộ não đấy, hiểu không?”
Vua Nhiều Chuyện vô cùng tức giận, vô cùng ấm ức, rõ ràng cô có cả hai thứ đấy mà.
Tạ Huyền ngồi cạnh bên thấy bực nhất là cái miệng độc địa lạnh lùng của Thẩm Nhân Kiệt, liền tìm cách cứu vãn tình thế bằng một câu bông đùa: “Có ngực đã là hiếm có lắm rồi, chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều, cậu xem có mấy ca sĩ đi thi idol còn không có cả ngực.”
Vua Nhiều Chuyện òa khóc, nước mắt tuôn rơi xối xả như trận mưa sau cơn bão, cô nức nở: “Các người sao có thể như vậy chứ, các người sao có thể như vậy chứ?” Trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ của giai cấp bị trị, cô đẩy cửa, vừa khóc vừa chạy về chỗ ngồi.”
Vừa lúc Thẩm Đình đi ngang qua, nhìn thấy cô lễ tân đang nước mắt ngắn dài vội tới an ủi, cô nức nở không nói rõ nguyên do, nhưng Thẩm Đình cũng đã đoán được vài phần. Ngay cả cô cũng từng bị anh ta chọc giận đến sôi gan, huống hồ gì là cô bé lí lắc mới bước ra xã hội này.
Trong văn phòng, Tạ Huyền cười cười khuyên Thẩm Nhân Kiệt: “Người anh em à, cậu bây giờ không còn là cậu học trò mà đã là tổng giám đốc rồi đấy, tính tình như vậy phật lòng bao nhiêu người rồi mà vẫn không sửa, cậu nhất định phải để người quen làm phản, người thân xa lánh mới thôi?”
Thẩm Nhân Kiệt cười nhạt, nói: “Sửa thành giống như cậu ấy à?”
Có thể trở thành bạn tốt với anh ta, đương nhiên Tạ Huyền đã có sẵn thuốc giải độc, anh nói qua kẽ răng: “Cậu có ý gì hả, tôi ít nhất cũng được hâm mộ hơn cậu!”
“Đúng vậy, được những cô gái trẻ ngu xuẩn, hời hợt, phù phiếm hâm mộ.”
“Gì vậy? Tên nhóc này ăn nói kiểu gì thế.”
“Tại sao các người không nói thật, con người vốn có nhiều khuyết điểm, chân tướng quả thực là như vậy, tại sao các người không chỉ tự mình trốn tránh, mà còn bắt tôi giúp các người che dấu, dùng lời nói dối để ca vang ngợi ca các người!”
“Nói vậy cũng không phải, trước kia khi phải đối diện với sự thật tàn khốc, chẳng phải cậu cũng đã chạy trốn đấy thôi…” Tạ Huyền có hơi tức giận nên đã thẳng thừng vặc lại.
Thế là đến lượt Thẩm Nhân Kiệt lặng im, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Một tiếng đồng hồ sau, tổng giám đốc trong đền thờ cho gọi đích danh Thẩm Đình, cô ngao ngán nghĩ đến việc sau này mỗi ngày đi làm đều phải nhìn mặt anh ta, nghe tiếng anh ta. Anh ta quen dùng giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm dễ nghe của mình để nói ra vô số những lời cay độc khiến người ta không thể nào bác bỏ, khả năng quan sát tinh nhạy đã khiến cho miệng lưỡi của anh ta có sức sát thương cực lớn, mỗi câu đều làm trái tim người ta rướm máu. Trời ơi, về sau mục đích đi làm của cô chính là để được ra về.
Thẩm Nhân Kiệt đang chăm chú suy nghĩ một việc gì, nhìn thấy Thẩm Đình bước vào đứng đó liền hỏi: “Nhà văn lớn, chị là nhân viên có thâm niên nhất trong tạp chí chúng ta, tôi muốn biết chị có ý kiến gì đối với yêu cầu của tôi.”
Thẩm Đình thấy bực bội khác thường, tên Sao Chổi này chắc chắn biết lâu nay cô luôn nỗ lực muốn ra sách và chưa được, đành nằm mãi ở tạp chí này nên mới đặc biệt giễu cợt cô như vậy. Cô khéo léo từ chối trả lời: “Báo cáo tổng giám đốc, tôi không dám có ý kiến.”
“Nhà văn lớn, chị là người lớn không cần phải e dè.” Thẩm Nhân Kiệt nói với cô, bụng nghĩ: còn có việc mà cô ta không dám làm sao.
Trước khi vào đây, Thẩm Đình vì những việc kia mà lửa đã bốc lên tận đầu, nay thêm một câu mỉa mai này đúng là càng thêm dầu vào lửa. Anh đang ngồi còn cô đang đứng, cứ như một ngọn núi lửa đang tuôn trào trước mặt anh, cô đập tay mạnh lên bàn nói: “Bà đây nhịn cậu đủ rồi, thằng nhóc mới tốt nghiệp miệng còn hôi sữa như cậu dựa vào cái gì mà vênh váo vậy. Cậu hiểu về nhóm tiêu thụ tạp chí không, biết làm sao để vận hành một tạp chí không? Mới đến đã đòi thay này đổi nọ, cậu nghĩ đây cũng như cậu đi cắt tóc à, cắt hư thì còn có lần sau.”
Thẩm Nhân Kiệt không hề nao núng: “Chị yên tâm, tôi đều hiểu cả, hơn nữa còn có các người mà.”
Tạ Huyền không biết lịch sử ân oán giữa hai người, nên khá ngỡ ngàng với biểu hiện dữ dằn của Thẩm Đình. Những người bên ngoài thấy chị Thẩm Đình, người dày dạn nhất tòa soạn dám đập bàn trong văn phòng của tổng giám đốc thì không khỏi thấy khinh hãi.
Thẩm Đình thấy như mình vừa đấm vào tường mà lại không có phản lực. Cô chợt trấn tĩnh lại, xét cho cùng anh ta bây giờ không còn là người qua đường nữa mà là tổng giám đốc của cô, cho dù có chuẩn bị nghỉ việc chăng nữa thì cũng phải lý trí, phải tìm được chỗ mới trước đã. Kỳ thực Thẩm Đình hiểu việc sinh tồn trong môi trường làm việc là rất phức tạp, nhưng nguyên lý của nó lại rất đơn giản: người trả tiền là ông lớn. Đáng tiếc là cô thấm nhuần mọi lý lẽ, nhưng bao lâu rồi vẫn không học được cách che giấu cảm xúc của mình: “Được, cậu đã có lòng tin như vậy thì tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng, ngày mai sẽ trả lời cho tổng giám đốc.”
Không đợi Thẩm Nhân Kiệt nói gì nữa, cô tự mình đẩy cửa, hiên ngang bước ra ngoài.
Tạ Huyền gật gật đầu cười, nói với Thẩm Nhân Kiệt: “Chà, nàng liệt nữ này có khí thế quá, tớ thích rồi đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt nhìn Tạ Huyền, rồi lại nhìn Thẩm Đình ở bên ngoài, không nói gì thêm.
Thẩm Đình về đến chỗ ngồi, chợt thấy nhụt chí, cứ xem độ lượng của anh ta thì chắc mình sắp bị sa thải rồi. Bà đây lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị tên sao chổi này đuổi việc, đúng là thân bại danh liệt. Thôi đi, một ông giám đốc Đài Loan lại thêm một tên sao chổi, ở lại nữa chắc cũng sớm tử vì đạo. Sauk hi nảy ra ý tưởng mau chóng tìm ông chủ mới, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý lành làm gáo vỡ làm muôi, người biết nghĩ thoáng một chút sẽ dễ sống vui hơn.
Cuối cùng mọi người cũng chịu đựng được đến giờ về, ngày mai xem ra sẽ còn bị đày đọa khổ sở hơn, đám người u uất ưu phiền trông như cây cỏ trước trận mưa giông, ai nấy ủ rũ bước ra về, trừ Thẩm Đình.
Bây giờ là cao điểm tan tầm, thang máy chen chúc như lồng hấp, chỉ đủ chỗ đặt chân, người thì giống như hơi nước nóng nghìn nghịt trong cái lồng hấp ấy. Tuy nhiên, chút chuyện giành thang máy chưa bao giờ làm khó được Thẩm Đình, bằng kỹ thuật còn điêu luyện hơn cả tuyển thủ bóng đá quốc gia, cô quăng mình vào chiếc thang máy đi lên. Thang máy xuống đến tầng của công ty lại dừng lại, cửa vừa mở đã thấy Thẩm Nhân Kiệt nhíu mày nhìn vào bên trong. Thẩm Đình cười, dương dương đắc ý vẫy tay chào anh, miệng lầm bầm rất nhỏ: sao chổi, vua ác miệng, đồ khốn, đồ chết bằm. Thẩm Nhân Kiệt thấy Thẩm Đình tự dưng lại chào hỏi anh, mọi người đều đang nhìn nên anh cũng gật đầu với cô một cái. Thẩm Đình tinh quái nghĩ bụng: lần này là cậu tự thừa nhận đấy nhé.
Xuống đến nơi Thẩm Đình hòa cùng dòng người ùn ùn kéo ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai gọi tên mình. Cô quay lại nhìn thì thất Hoàng Khải Nam ở ngay phía sau. Anh thấy cô quay đầu lại liền dịu dàng trách: “Em đi mà chẳng nhìn ngó gì cả, mắt mũi chẳng để ý gì, chạy lung tung tứ phía, sắp ba mươi rồi và vẫn vậy.”
Thẩm Đình hận không thể lấy gậy tẩn cho ông anh này một trận, chẳng hiểu vì sao dạo gần đây anh thích nhắc đến tuổi của cô, lần này còn oang oang ngay giữa bàn dân thiên hạ, khiến cho cả người đi đường cũng biết. Chi bằng anh trực tiếp vẽ vòng sinh trưởng lên người tôi luôn cho rồi.
Cô chạy đến trước mặt anh: “Ông anh à, ba mươi là con số may mắn của anh hay sao thế, nếu phải thì đi mua vé số đi. Anh nói to thế, ở đây em cũng có số có má đấy, anh bảo sau này em phải làm sao?”
Anh khoác vai cô: “Anh có lòng tốt đến giúp em dọn nhà, có điều nếu em muốn tiếp tục ở chỗ anh thì…”
“Anh đừng có mà tưởng bở, em muốn ở nhà đẹp.”
Hoàng Khải Nam cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, đẩy cô lên xe của mình, lên xe xong lại giúp cô thắt dây an toàn.
Thẩm Nhân Kiệt xuống lầu vừa khéo nhìn thấy cảnh này, suy đoán của anh quả không sai, cô có một chiếc “lốp xe dự phòng”. Nhưng tính cách cô ta xem ra lại là một liệt nữ chính hiệu? Thật khó mà liên hệ được tính cách và hành vi của cô ta, đúng là quái thai.
Trên xe, Thẩm Đình kể với Hoàng Khải Nam việc gã trai mai mối biến thái kia đã trở thành tổng giám đốc của cô như thế nào, bây giờ cô và tên quái thai đó quả thực ân oán trùng trùng. Vừa lẩm bẩm vừa cúi mặt gọi điện thoại cho Cao Hiểu Vi, cô không nhìn thoáng tối sầm trên sắc mặt Hoàng Khải Nam: “Cao tiểu thư, chị cô chuẩn bị dọn nhà, cô không đến giúp một tay sao?”
Trong điện thoại là giọng nói vô cùng cực kỳ xin lỗi của Cao Hiểu Vi: “Sáng nay tớ dùng bài Tarot bói về việc xuất hành ngày hôm nay, quẻ nói tớ hôm nay không nên manh động.”
Thẩm Đình cảm thấy mình hoàn toàn chịu thua trước cô nàng dở hơi này: “Quẻ hôm qua không phải cũng nói thế à?”
Cao Hiểu Vi cười “hê hê” mấy tiếng nói: “À… Tớ vốn nghĩ cậu chuyển nhà hôm qua cơ.”
“Cô đi chết đi, chúc cô gặp vận rủi ba ngày liền.” Đúng là kết bạn không cẩn thận, Thẩm Đình bực bội cúp máy.
Về đến chung cư, Thẩm Đình nhìn một bàn toàn đồ ăn ngon do anh nấu, xoa xoa tay: “Bữa tối cuối cùng thật thịnh soạn, đồng chí Hoàng Khải Nam, có phải anh đã cho độc vào đồ ăn, để vĩnh viễn được thoát khỏi cô em ế ẩm phiền phức này không vậy.”
Hoàng Khải Nam phật ý: “Em thật là vô lương tâm.”
Thẩm Đình lại tự nghĩ: “Cũng phải, nếu như muốn lấy mạng đổi mạng, mình lại không được quan trọng như thế.” Ăn được một lúc, cô lại hỏi: “Ông anh à, anh cũng ngót nghét ba mốt rồi, sao vẫn chưa lấy vợ?”
“Thì đợi em đấy, chẳng phải mình đã hẹn rồi sao?”
Thẩm Đình lườm anh một cái: “Anh đừng hòng đẩy trách nhiệm lớn như thế lên đầu em, cô chú sẽ chẳng tin anh đâu, em mất danh dự là chuyện nhỏ, anh không có con nối dõi là chuyện lớn đấy.”
Hoàng Khải Nam lấy đũa gõ lên chén của cô: “Được rồi, ăn cơm không được nói chuyện.”
Sau bữa cơm, Hoàng Khải Nam và Thẩm Đình cùng nhau đến căn hộ cao cấp nơi cô sẽ ở tạm, anh giúp cô chuyển đồ đạc lên. Thẩm Đình cho rằng mình tuy là gái già, nhưng xét cho cùng cũng là phụ nữ, vì vậy không nên tự xắn tay ra làm, chỉ nhận nhiệm nhìn anh giúp cô chuyển đồ. Nhừng trong lòng cô không khỏi chua xót: Ở tuổi này rồi, trừ anh mình ra, còn có mấy người sẵn lòng giúp đỡ cô, dốc sức vì cô?
Hai người cùng nhau sắp đặt phòng ốc gọn ghẽ xong, Thẩm Đình xuống dưới lầu mua nước uống, sau đó thoải mái nằm duỗi trên sô pha uống nước quả: “Xem ra em nhất định phải câu được một anh xã rùa vàng, làm một quý phu nhân ung dung trang nhã, ngày ngày đi dạo shop LV, Tiffany… rồi thì nuôi một con chó, đi du lịch khắp nơi, quên đi nửa cuộc đời u tối của em.
Hoàng Khải Nam đã quen nghe cô kêu gào muốn “câu anh xã rùa vàng”, đều là bụng một đằng lời một nẻo, cho dù thật sự có đại gia chào mời đi chăng nữa, chắc cô cũng sợ hãi mà chạy mất dép: “Anh đi đây, em cũng sớm nghỉ ngơi đi, việc tìm nhà anh sẽ để ý giúp em.”
Thẩm Đình cười hi hi nói: “Thế tiện thể anh để ý tìm giúp công việc cho em luôn.”
“Sao lại muốn đổi việc, em làm ở đấy năm, sáu năm rồi, nên suy nghĩ kỹ lại đi.” Hoàng Khải Nam kinh ngạc khuyên cô.
“Vấn đề đâu chỉ ở em, em nghĩ tên sao chổi ấy cũng muốn đuổi em lắm rồi, em nghĩ nên vẫn nên chuẩn bị trước, ít nhất còn có thể đường hoàng ra đi, để lại ấn tượng đẹp đẽ, còn hơn lê lết rút lui, khó coi lắm.
“Anh ta ghê gớm đến thế sao?” Hoàng Khải Nam thật sự không tin có ngường độc ác đến mức ấy.
Nói đến việc này, Thẩm Đình có vô vàn chứng cứ: “Thật mà, tên sao chổi ấy quả đúng…” cô vừa nói vừa rủa vừa mở cửa, sau đó đụng ngay phải một người đàn ông, ngước đầu lên nhìn thì than ôi, Sao Chổi đang đứng ở nơi gần cô nhất, không sai, không phải tượng sáp, mà là người thật, lấy cảm giác đụng phải của cô làm đảm bảo.
Thượng Đế mến yêu, con hận ngài, mãi mãi.
“Là chị, chị ở đây làm gì?” Thẩm Nhân Kiệt nhìn đôi nam nữ này, hỏi.
“Thế còn cậu?” Thẩm Đình dùng tí trí tuệ cuối cùng còn lại hỏi ngược.
“Tôi sống ở đây.” Anh ta chỉ căn hộ ở đối diện Thẩm Đình, anh mới về nước, mới dọn về đây không lâu.
“Còn chị, chị thì sao?” Thẩm Nhân Kiệt không buông tha.
“Tôi cũng sống ở đây, không được à!”
Nghe xong câu nói này, anh cơ hồ dùng ánh mắt vừa khinh khi vừa thông cảm nhìn nhìn Hoàng Khải Nam, Hoàng Khải Nam không hiểu gì, trong lòng nghĩ người này quả thực là quái thai.
Thẩm Đình mặc kệ anh ta, đích thân tiễn Hoàng Khải Nam xuống lầu, Hoàng Khải Nam nhớ lại ánh nhìn kỳ dị dị kia: “Đấy là tổng giám đốc của em à? Trẻ quá, chắc còn trẻ hơn em.”
“Người trẻ nhưng tâm địa ác, đúng là con quỷ đáng ghét.” Thẩm Đình bực tức nói.
Lại có thứ duyên phận kỳ lạ thế này, đến Hoàng Khải Nam cũng cảm thấy bất an và khó hiểu, tuy nhiên người này tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, hoàn toàn không phải mẫu đàn ông của Thầm Đình.
Tiễn Hoàng Khải Nam xong, cô trở lại trên lầu, chợt nhìn thấy anh ta vẫn đang đứng dựa ở cửa cầu thang, xem ra vẫn còn muốn cãi nhau tiếp.
“Đó là lốp xe dự phòng của chị à?” Anh hỏi vu vơ, phảng phất mùi sinh sự.
“Liên quan gì đến cậu?” Thẩm Đình nghĩ đến màn coi mắt cả đời khó quên ấy, bắt đầu nổi giận.
“Có điều chị cũng mau mắn thật, còn có người bao cơ đấy.” Anh hơi khẽ nhếch mép, tạo nên một nụ cười rất nhạt, rất khinh khi, rất miệt thị, giống như khi vai nam chính Bill nhìn Eve trong bộ phim kinh điển All about Eve.
Nghe xong lời của tên khốn này, Thẩm Đình tức đến mức cổ họng phát đau: “Cậu mới là có người bao, cả nhà cậu đều có người bao hết.” Không muốn cãi vã tiếp, không muốn ở thêm giây nào với tên thần kinh này nữa. Đằng nào cũng không bao giờ chiếm được thế thượng phong, cô quay người mở cửa.
“Không có người bao, tiền lương của chị đủ đến sống ở đây sao?” Anh nhìn lưng cô, thong thả nói.
“Bà đây ở đây thì có gì lạ, tử vi còn bảo tôi là quý phi đầu thai cơ mà.” Cô quay đầu dữ dằn bác lại.
“Chị chắc chắn quẻ nói chị là quý phi chứ, hay là ghế của quý phi? Thẩm Nhân Kiệt nhướng mày ném ra câu hỏi độc địa với vẻ rất nghiêm túc.
“Cậu đi chết đi.” Thẩm Đình đóng sầm cửa, bỏ lại khuôn mặt đáng ghét của anh ở bên ngoài.
Thẩm Đình lo không khéo đi làm cùng một lúc với anh ta, nên sáng hôm sau mới tinh mơ đã thức dậy, không ngờ mới mở cửa đã thấy cánh cửa đối diện mở cùng lúc, chẳng rõ anh ta phát bệnh gì mà cũng đi làm sớm như thế.
Thẩm Đình không muốn để ý đến anh ta, một mình đi nhanh xuống lầu, người đi phía sau cô cũng không nói thêm một lời dư thừa nào.
Cô đang đứng chờ xe ở trạm xe buýt thì nhìn thấy xe anh ta bon bon chạy tới, đáng ghét hơn nữa là anh ta lại dừng xe ngay phía trước, hạ kính xe xuống hỏi: “Chẳng phải chị cũng có xe à? Sao lại phải đi xe buýt?”
“Chị đây ủng hộ cho sự nghiệp bảo vệ môi trường thế giới, cậu có biết tuyết trên đỉnh Kilimanjaro đều bị hiệu ứng nhà kính làm tan hết rồi không?” Cô hững hờ nói.
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, rõ ràng không chịu tin những lời lòe bịp đó, Thẩm Đình nhìn anh một giây cũng thấy chướng mắt nên bèn nói: “Được rồi, kẻ làm công ăn lương kiếm đồng nào xào đồng đó như chị phải tiết kiệm chi tiêu, không có tiền ngày ngày đổ xăng đi xe, câu trả lời này cậu đã vừa lòng chưa, hả thiếu gia?”
Hiển nhiên, anh xem xét mức độ thật giả trong lời nói của cô, sau cùng còn giả vờ ra vẻ ga-lăng: “Có muốn quá giang không?”
“Không dám.” Thẩm Đình hững hờ.
“Thế thì thôi.” Anh nâng kính xe lên, lái đi thẳng.
Thẩm Đình ở phía sau thầm rủa: “Chết máy, chết máy đi.”
Còn Thẩm Nhân Kiệt ở trên xe thì càng lúc càng không hiểu được cô. Cô có người bao sao vẫn lái chiếc QQ rách nát, lại còn không có tiền đổ xăng? Cô ta không có tiền đổ xăng sao vẫn mua đôi giày Miumiu mà không chớp mắt? Hơn nữa, quan trọng nhất là tính cách như cô ta cũng có người chịu bao sao? Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả? Thẩm Nhân Kiệt xưa nay nhìn người rất chính xác, hai mươi mấy năm nay chỉ mới nhìn lầm có một lần, nhưng chỉ một lần thôi đã suýt hủy hoại cả cuộc đời anh. Do đó, anh trở nên đề phòng hơn, không bao giờ e ngại xét đoán người khác dưới góc độ xấu nhất. Thế nhưng Thẩm Đình lại khiến anh không biết đâu mà lần.
Đầy bụng bực tức, Thẩm Đình phát hiện hôm qua mình rất không vui, hôm nay cũng rất không vui. Đúc kết lại thành một kết luận: Hễ đi làm là cô sẽ không vui. Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Nhân Kiệt bảo Vua Nhiều Chuyện thông báo cho mọi người đi họp.
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Cuộc họp hôm nay là để mọi người thảo luận về vấn đề hôm qua, mọi người hãy phát biểu ý kiến của mình.”
Phía dưới là một bức màn trầm mặc, giống như khi người ta bí mật xử quyết phạm nhân trong khu rừng bí mật, giữa đêm khuya không có cả ánh trăng.
Thẩm Nhân Kiệt xoay xoay cây viết trong tay, đợi một phút, vẫn không có người lên tiếng: “Sao thế? Ngồi thiền tập thể à? Chúng ta cũng đâu phải là xí nghiệp quốc doanh hay cơ quan nhà nước. Thế thì chỉ còn cách từng người nói một.”
Người đầu tiên là anh Khoe, xưa nay nói gì làm gì anh cũng luôn là người xung phong dẫn đầu: “Tôi không hiểu tại sao phải cải tiến tạp chí, chỉ bởi Obama nói ‘change’, cả thế giới đều hùa theo nói ‘change’, mà chúng ta cũng phải ‘change’ theo? Hơn nữa thay đổi là do có yêu cầu bắt buộc, như nước Mỹ do rơi vào khủng hoảng kinh tế trầm trọng mới không thể không ‘change’, chính như bản thân Obama nói ‘we need’. Tình hình của chúng ta hoàn toàn chưa đến mức phải ‘need change’.”
Thẩm Nhân Kiệt điềm tĩnh nói: “Anh thấy tạp chí chúng ta không cần cải tiến.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Nhân Kiệt thong thả nói: “Vậy thì tôi chỉ còn biết đề nghị đổi giấy in sang loại mềm một tí.”
Mọi người nghe thấy đề nghị này đều ngơ ngác. “Tại sao?” Vua Nhiều Chuyện vừa ngây thơ vừa tò mò hỏi, điển hình cho câu liền sẹo quên đau.
“Như vậy thì chí ít khi người ta mang nó vào nhà vệ sinh còn hữu dụng đôi chút, cũng coi là cống hiến lớn nhất của tạp chí.” Mọi người ở đó đều phẫn nộ bất bình. Ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Nhân Kiệt chuyển đến Hố Đen.
Hố Đen suy nghĩ hồi lâu, tầm khoảng thời gian hình thành một hố đen: “Đối với chúng ta mà nói, thay đổi… thay đổi…” Anh bị nói lắp nhẹ. Rất nhiều người làm thiết kế mỹ thuật rất có ý tưởng sáng tạo, nhưng khi cần diễn đạt ý kiến thì cứ lắp ba lắp bắp, thật là trời tị người tài, “thay đổi thực ra cũng không khác bao nhiêu. Có thể thay đổi đến đâu… thay đổi đến đâu chứ?”
Thẩm Nhân Kiệt gật gật đầu: “Thật làm khó anh rồi.”
Vua Nhiều Chuyện và Nữ Thần Ưu Sầu cũng hàm súc và uyển chuyển thể hiện quyết tâm không muốn thay đổi, mọi người đồng tâm hiệp lực, không ai ủng hộ Thẩm Nhân Kiệt. Chỉ còn lại Thẩm Đình và giám đốc Đài Loan chưa phát biểu. Thẩm Đình không muốn nói, còn giám đốc Đài Loan tự nghĩ mình thân phận cao quý, lặng lẽ đợi làm người chốt hạ.
Ánh mắt Thẩm Nhân Kiệt càng lúc càng lạnh, như ánh trăng sau cơn bão tuyết. Ngón tay trỏ ấn hờ trên đôi môi mỏng, người xưa cho rằng môi mỏng là vô tình. Anh nói rành rọt từng chữ một: “Cả hai chục người các người đều không muốn thay đổi, tôi biết vì sao. Căn bản bởi vì các người nhu nhược, các người sợ hãi. Bởi vì thay đổi có nghĩa là mạo hiểm, có nghĩa là nỗ lực, có nghĩa là thử thách! Các người thà tiếp tục thế này, giống như một đầm nước tù đọng, để rồi chết đi một cách tầm thường không ai hay biết. Tôi đã xem qua hồ sơ của các người, bất kể trong sự nghiệp hay đời sống, các người đều là một bầy bại tướng triệt để, một biên tập mỹ thuật không thể trở thành nhà nghiên cứu khoa học, một nhân viên kế hoạch không thể trở thành nhà ngoại giao, một phóng viên biên tập không thể trở thành nhà văn, một cô lễ tân không thể trở thành hoa hậu… Tôi biết các người đều nghĩ đây là những mơ ước trẻ con ngốc nghếch, vốn là không thể làm được, nên mãi mãi vẫn không bắt tay thực hiện. Bây giờ chỉ cần một công việc kiếm ít tiền còm nuôi sống bản thân và gia đình là đủ, chính trong lòng các người đã thừa nhận các người là những kẻ thất bại triệt để. Nhưng công ty của tôi việc gì phải trở thành chỗ dung thân của một đống kẻ thất bại!”
Mọi người ở đó đều kinh ngạc, những mơ ước xa xôi đó, trừ cô lễ tân vẫn còn ba hoa, những người khác từ lâu đã không còn nghĩ đến. Lăn lộn trong xã hội vài năm, mơ ước vĩ đại của mọi người sớm đã tan biến như bong bóng xà phòng. Ấy thế mà anh ta lại cứ vin vào những lời đao to búa lớn thời học sinh ấy. Đối mặt với những lời chỉ trích tàn nhẫn và sắc bén từ một người đồng trang lứa, những người ở đó có người phẫn nộ, có người khó chịu, có người thì vẫn trơ trơ như gỗ đá.
Tạ Huyền vội vã đi cứu vãn tình thế: “Ha ha, làm gì có chuyện ước mơ nào cũng thành hiện thực, có ước mơ đã là quý lắm rồi. Biên tập mỹ thuật muốn làm nhà khoa học, nhân viên kế hoạch muốn làm nhà ngoại giao, biên tập muốn làm nhà văn, và nhân viên lễ tân muốn làm hoa hậu… mọi người đều rất tốt, sau này đừng bỏ cuộc, cứ cố gắng nhiều lên là được rồi. Thẩm Đình và giám đốc cũng phát biểu ý kiến của mình đi.”
Anh ta lúc nào cũng có thể tìm đúng vết thương, rồi rắc lên một nắm muối. Những lời này như một chưởng tàn độc đánh vào tim Thẩm Đình, cô giống như người đang bước lê bước rã rời trên con đường mùa hè nóng như đổ lửa bỗng bị một trận tuyết lạnh đóng băng. Cô cũng từng có một ước mơ tươi sáng, vì ước mơ này cô đã nỗ lực vượt qua mọi gian nan. Từ hồi tiểu học, chưa có một ngày nào cô ngủ quá năm giờ rưỡi sáng, thức dậy là vùi đầu vào học. Mùa đông lạnh giá, sợ mình không cẩn thận ngue quên, cô chạy ra sân đọc to bài khóa để luyện nghe, để cho sương giá buổi sớm mai giúp cô tỉnh táo. Năm nào cô cũng đạt danh hiệu học sinh ba tốt cấp tỉnh. Ai ai cũng nói cô là một cô gái ưu tú, là người có tiền đồ. Vì thế nên cô cho rằng nỗ lực gần như tàn nhẫn với bản thân của cô sẽ được báo đáp, cô sẽ sống một cuộc sống lý tưởng, nhưng xã hội sao có thể như thế? Cái mà họ cần không phải là năng lực mà là thế lực, học lực còn lâu mới quan trọng bằng quan hệ, có làm gì đi nữa cũng uổng công mà thôi. Đến nay lòng cô đã nguội lạnh, trở thành một hạt cát trong cái biển người ở thành phố này, gió thổi đi đâu thì cô sẽ bay theo đó, phiêu dạt không ngừng, không có ngày mai, không có mơ ước, không có cả chính mình. Hoặc giả nơi mà cô có thể tìm thấy sự an tâm cho riêng mình có lẽ phải là nấm mồ. Cô biết một người phụ nữ sắp ba mươi mà chảy nước mắt trước bàn dân thiên hạ là đáng xấu hổ. Cô bặm môi đưa ra mọt quyết định rất khó khăn: “Tôi tán đồng cách nói của anh, nhưng tôi không thể chấp nhận sự chỉ trích của anh, kỳ thực mọi người đều đã rất cố gắng…”
Thẩm Nhân Kiệt nhìn cô, lạnh lùng đáp lời: “Những kẻ thất bại không có tư cách nói mình đã khổ cực cay đắng như thế nào, chẳng ai muốn nghe đâu. Xưa nay người ta chỉ thích chia sẻ những kinh nghiệm gian khổ đã qua của người thành công thôi, chị không hiểu sao?”
Thẩm Đình im lặng, nếu như JK. Rowling không thành công thì ai thèm nghe câu chuyện một người mẹ đơn thân sống bằng trợ cấp chính phủ kể về quá khứ bi kịch của mình?
Sau cùng Thẩm Đình nói ngắn gọn: “Tôi tán đồng ý kiến của anh, đôi đã nghĩ đến một vài phương án cải tiến đợi chút nữa có thể cùng mọi người thảo luận tính khả thi.” Cái mà cô tán đồng là quan điểm của anh ta chứ không phải anh ta, cô luôn phân định rõ vấn đề này.
Ai nấy trong văn phòng đều ngỡ ngàng, mọi nhân viên đều cho rằng chị Thẩm Đình đã phản bội họ quay ngoắt sang nịnh bợ tổng giám đốc, trong lòng trỗi lên sự bài xích và phẫn nộ mãnh liệt. Thẩm Nhân Kiệt cũng không ngờ người luôn đối đầu với anh lại lên tiếng ủng hộ anh trong thời khắc này. Rốt cuộc cô ta nghĩ gì?
Cuối cùng đã đến lượt diễn viên chính lên sân khấu, giám đốc Đài Loan đức cao vọng trọng nói: “Tạp chí chúng ta vì sao lại kém cỏi như thế? Bởi vì trên căn bản quan niệm công ty quá ‘out’, do đó không bắt kịp Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu là chuyện bình thường. Cách làm của chúng ta vẫn đang dừng lại ở Đài Loan những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước. Thời đại đang thay đổi chúng ta không thể không thay đổi, hiểu không?
Thẩm Nhân Kiệt thờ ơ hỏi: “Vậy thì sao?”
“Đã phải bắt tay vào làm, với tạp chí mang tính khu vực như chúng ta trước tiên là phải mở rộng thị trường, trở thành tạp chí mang tính toàn quốc. Như vậy mức độ nổi tiếng và lợi nhuận cũng tăng lên. Hơn nữa định vị của tạp chí chúng ta quá mơ hồ, cùng lúc với bản địa hóa ta cần phải làm cho tạp chí mang tầm quốc tế hơn. Anh hiểu không? Cứ xem tạp chí CityMagazine của Hồng Kông và BEAUTY của Đài Loan, v.v. là biết năng lực nắm bắt thị trường và đội ngũ nhân viên thực hiện của chúng ta thua kém họ đến thế nào.” Lại là chiêu ve sầu thoát xác, trách nhiệm luôn luôn thuộc về người khác, công lao luôn là của bản thân, công ty nào cũng có kiểu lãnh đạo cấp cao như vậy.
“Được, cám ơn giám đốc đã vẽ cho chúng ta một bức tranh tươi đẹp.” Thẩm Nhân Kiệt nói, anh không cần những thứ bánh vẽ này.
Nhưng Thẩm Đình là người không vòng vo tam quốc, bất kể là đối với ai. Đây chính là nguyên nhân khiến cô vĩnh viễn không thể thành công: “Giám đốc Trần, ông nói thế có vẻ không được hay lắm. Ông là giám đốc chứ chúng tôi thì không, chúng tôi có lý do để không hiểu. Lương ông một ngày vài ngàn, còn chúng tôi một tháng vài ngàn, năng lực đương nhiên là có khác biệt, vì thế những chỗ thấy chúng tôi làm chưa đến nơi đến chốn ông hoàn toàn có thể uốn nắn mà.”
Giám đốc Đài Loan hận thấu xương loại người không biết nể mặt như Thẩm Đình, lão đã nhiều lần ở sau lưng đề nghị sa thải cô mà không được: “OK! Thế các người đến công ty là để học à? Công ty có nghĩa vụ gì mà mỗi tháng bỏ tiền mời các người đến học, đây là tổ chưc từ thiện sao?”
Thẩm Đình dù sao cũng không muốn ở lâu, không cần phải kiêng nể lão làm gì, cô là một người không giỏi để lại đường lùi cho bản thân.
Cô đang định nói cho ra ngô ra khoai thì Thẩm Nhân Kiệt ngăn lại: “Nhà văn lớn, hãy trình bày ý kiến của cô đi.”
Thẩm Đình sắp xếp lại suy nghĩ và quan điểm trong đầu: “Đối tượng chủ yếu của tạp chí chúng ta là tầng lớp nữ nhân viên văn phòng, nhưng trên thị trường có quá nhiều tạp chí nhắm đến đối tượng này, tạp chí chúng ta lại không có điểm gì đặc sắc nên bị nhấn chìm nghĩ cũng không có gì lạ. Kỳ thực chúng tôi đã từng nghĩ đến việc làm một phụ san, chính san theo tông màu hồng phấn, phụ san theo tông màu lam nhạt. Nội dung phụ san hướng vào nam giới, chủ yếu viết về những tâm sự mà nữ nhân viên văn phòng muốn bày tỏ với bạn trai của mình, muốn bạn trai hiểu về quan điểm của mình, v.v… Chính san và phụ san kết hợp với nhau, giới nữ nhân viên văn phòng sẽ vui lòng mua, hơn nữa sẽ chủ động giới thiệu cho bạn trai xem, dần dần cùng lúc mở rộng nhóm tiêu dùng tiềm năng. Hơn nữa website của chúng ta cũng cần được đổi mới, trên trang chủ chúng ta cũng nên xem xét làm…”
Thẩm Nhân Kiệt giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng rất ngạc nhiên trước ý tưởng vừa sáng tạo vừa bám sát thị trường của cô, anh gật đầu nói: “Ngoài ra tôi nghĩ chúng ta có thể xem xét thực hiện phim tương tác.”
“Phim tương tác à.” Thẩm Đình gần như nói ra từ đấy cùng một lúc với Thẩm Nhân Kiệt, hai người đều vô cùng kinh ngạc, ở một điểm xa như vậy mà họ lại có thể suy nghĩ giống hệt nhau.
Tuy nhiên, Thẩm Đình hoàn hồn lại rất nhanh, việc cô ăn ý với Sao Chổi đã cho thấy vận may đã xuống đến mức độ nhất định, cần mời một đạo sĩ đến trừ ám khí.
Các nhân viên khác đâu cho rằng đây chỉ là sự tình cờ, rõ ràng là hai người đã dàn xếp sẵn từ trước!
“Phương án cụ thể để sau hãy bàn.” Thẩm Nhân Kiệt quay đầu hỏi: “Các vị vẫn giữ ý kiến không thay đổi phải không?”
Mọi người lặng im, dù sao chúng tôi có ý kiến gì chăng nữa anh cũng nhất quyết cải tổ, hơn nữa còn liên minh trước với chị Thẩm Đình. Có một số ít người thay đổi ý kiến cũng chưa biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc sau, Thẩm Nhân Kiệt mặt lộ vẻ bất cần, nhún vai một cách rất cao ngạo: “Tốt, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi muốn tuyên bố hai việc. Việc thứ nhất, tôi vẫn chưa có trợ lý, nhà văn Thẩm sẽ tạm thời kiêm chức vụ này.”
Mọi mọi người đều hướng về phía Thẩm Đình với ánh mắt kỳ dị pha lẫn giữa kinh ngạc và vẻ “biết ngay mà”. Thẩm Đình lập tức biết rằng mình đã bị tập thể khai trừ, trời ơi, rốt cuộc cậu muốn hại tôi đến mức nào mới đủ đây, cô lên tiếng: “Không được, tôi chưa đồng ý.”
“Việc này đợi lát nữa chúng ta bàn riêng. Còn một việc nữa, tôi muốn giải tán tòa soạn này.”
“Cái gì?” mọi người bất giác cất tiếng hỏi bằng âm thanh có tần số cao nhất, đây rõ ràng là sét đánh giữa trời quang, rốt cuộc thế này là thế nào? Đến giám đốc cao quý cũng kinh ngạc đến há hốc mồm ra, quên cả làm bộ làm tịch.
“Bởi vì tôi nhận ra mọi người đều không có chút nhiệt tình nào với tạp chí, tôi vừa hay cũng muốn giải thể công ty này. Tôi thực sự không có hứng thú với chuyện làm ăn không lợi nhuận, mà mọi người cũng sẽ được giải thoát. Như vậy đối với hai bên đều tốt cả, đây chính là việc đôi bên cùng có lợi trong truyền thuyết.”
“Đôi bên cùng có lợi cái con khỉ, toà soạn nói đóng là đóng sao, vậy mà cậu còn muốn tôi làm trợ lý!” Thẩm Đình là người đầu tiên nhảy dựng lên. Trên thực tế từ lần đầu tiên biết anh là tổng giám đốc mà vẫn nổi giận với anh, quan niệm đẳng cấp trong cô đã bị phá vỡ, với anh cô trở nên khá tùy tiện.
“Đóng cửa công ty không có nghĩa là tôi không cần trợ lý. Nhưng mà các vị khác thì phải tự lo liệu thôi.”
Vậy là trừ Thẩm Đình ra, tất cả những người khác đều bị sa thải? Khoan hãy nói việc mọi người đều có cảm tình đối với tòa soạn này, mà trước hết hiện tại đang khủng hoảng kinh tế, thời buổi khó khăn, mỗi lỗ đất chỉ vừa một củ cải, muốn tìm được một công việc như thế này gian nan đến mức nào mọi người không phải không biết. Vậy mà ông tướng nhà trời này nói công ty giải thể là giải thể, chút thời gian chuẩn bị cũng không có, còn muốn cho người ta sống nữa không đây?
“Được rồi, họp đến đây thôi, giám đốc Trần, tôi có chuyện muốn nói với ông.” Thẩm Nhân Kiệt trở về văn phòng, sắc mặt khó đoán, giám đốc Đài Loan tuy bị một người trẻ như vậy sai đi phái lại trong lòng rất bực bội, nhưng vẫn phải đi qua.
Những người còn lại không ai muốn rời khỏi vị trí, Vua Nhiều Chuyện hoảng sợ nói: “Ý của anh ta ban nãy là nói chúng ta chuẩn bị nghỉ việc phải không?”
“Tôi lâu nay luôn lo sợ năm 2012 trái đất tận thế, không ngờ ngày tận thế của tôi lại đến trước.” Hố Đen hai mắt vô hồn.
Nữ Thần Ưu Sầu vẫn như xưa, chìm đắm trong nỗi cảm thương: “Đây là kiếp nạn của tôi, kiếp này tôi như con nhạn lạc bầy, chỉ có số phận tan tác chia ly đang chờ đợi tôi phía trước.”
Mọi người đều kinh hoảng chưa biết làm thế nào, ai nấy đều to nhỏ phàn nàn, tạo thành tiếng “u u” như bầy ong vỡ tổ.
Đột nhiên anh Khoe quay mặt lại nói với Thẩm Đình: “Chị Thẩm Đình, anh ta tốt với chị nhất, chỉ giữ lại một mình chị. Chị giúp chúng tôi nói với anh ta một tiếng, kỳ thực chị cũng biết mọi người đều rất có tình cảm với tạp chí, chỉ là tạm thời khó lòng chấp nhận việc cải cách mà thôi. Chị cũng không muốn tòa soạn của chúng ta tiêu tan như vậy chứ. Chị hỏi xem có còn cơ hội để xoay chuyển hay không, OK?
Mọi người đều dồn mắt vào cô, Thẩm Đình gần như muốn thổ huyết bất tỉnh ngay tại chỗ: tên khốn đó tốt với tôi? Giành đôi giày Miumiu của tôi, nói chị đây là phường lường ăn gạt uống có kẻ bao, bây giờ lại biến tôi thành kẻ thù toàn dân, anh ta tốt với tôi đến độ tôi muốn khóc không ra nước mắt! Nhưng mà những lời đó có nói ra họ cũng không tin, họ sẽ chỉ nghĩ rằng cô ích kỷ, bản thân hạ cánh an toàn rồi thì mặc kệ mọi người sống chết.
Thẩm Đình nhún vai: “Tôi thưc sự không thân với anh ta, chỉ có thể thử xem sao thôi.”
Mọi người vẫn đang bàn bạc chi tiết thì thấy giám đốc Đài Loan đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, lớn tiếng gọi oang oang, khí thế ngạo mạn: “Lễ tân Vương, gọi giúp tôi công ty vận chuyển, tôi muốn dọn dẹp lại văn phòng.”
Vua Nhiều Chuyện tò mò hỏi: “Ông muốn làm gì ạ?”
Giám đốc Đài Loan chớp lời trước: “Họ đã không đáp ứng được yêu cầu của tôi, thế thì ở lại thứ công ty không có tiền đồ này phỏng có ích gì, chẳng lẽ ở đây lao động công ích à, tôi chẳng được cao thượng như công dân xã hội chủ nghĩa các người.
Mọi người đều biết rõ đức hạnh lâu nay của lão. Lão vừa vào văn phòng, Vua Nhiều Chuyện liền háo hức hỏi: “Đến lúc này rồi mà ông ấy vẫn đòi tăng lương?”
Anh Khoe ra vẻ quan võ biết tỏ quan văn: “Trời ạ, nói vậy mà cô cũng tin, thật là… Lão ta nhất định là bị…” anh làm động tác bị cắt cổ, “có điều không ngờ tổng giám đốc lại ‘fire’ lão ta sớm như vậy…”
Nữ Thần Ưu Sầu cố nén bi lụy, nói như khi Đại Ngọc chôn hoa: “Tổng giám đốc quả là bàn tay sắt, mới hai mươi phút đã sa thải ông ta, đến lượt tôi chắc chẳng cần đến năm phút, thôi… Lòng ta nguyện mọc thêm đôi cánh, theo cánh hoa bay tới cùng trời. Trong trắng đến, thanh khiết rời. Chỉ mong đừng để vấy lầm bùn nhơ.” Chỉ có thơ cổ mới có thể diễn tả được nỗi bi thương khó thốt nên lời của cô đối với cuộc đời.
Đến người khó đối phó như giám đốc Đài Loan mà cũng bị ra đi nhanh đến thế, mọi người thấy tình cảnh càng lúc càng tuyệt vọng. Trong hai mươi phút vừa qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi, trong văn phòng, phó tổng giám đốc nhân lực Tạ Huyền nói với giám đốc Đài Loan: “Chào giám đốc Trần, ông cũng biết Tổng giám đốc Thẩm muốn đóng cửa tòa soạn, tuy rằng ông đã làm việc tại công ty chúng tôi được vài năm…”
“Là bốn năm chín tháng.” Giám đốc Đài Loan trợn mắt nói.
“Đúng vậy, tòa soạn được trở nên như ngày nay không thể không có công lao của ông. Nhưng với tình hình hiện thời, chúng tôi buộc bàn với ông về việc chấm dứt hợp đồng.”
“Chấm dứt hợp đồng? Dựa vào cái gì, các người không biết khi tôi ký hợp đồng với chủ tịch, có ghi rõ một điều, trừ phi chính tôi chủ động đề nghị chấm dứt hợp đồng, nếu không công ty không được đơn phương quyết định. Anh có hiểu không!” Việc kết thúc lời nói bằng câu cửa miệng cho thấy giám đốc Đài Loan rõ ràng rất phẫn nộ, vấn đề rất nghiêm trọng.
Tạ Huyền cười đấu dịu: “Việc này tôi đương nhiên biết, nhưng hiện tại tình hình đã khác nên phương thức giải quyết cũng phải khác.”
“Giống hay khác là chuyện của các người, không liên quan tới tôi. Nếu các người làm như vậy, tôi chỉ còn cách ra tòa kiện các người vi phạm hợp đồng.” Tổng giám Đài Loan lớn tiếng hùng hổ nói.
“Nhưng mà, mấy năm nay ông ở chỗ chúng tôi đã kiếm được hơn triệu tệ, nghĩ cũng đủ rồi chứ.” Thẩm Nhân Kiệt chầm chậm tiếp lời.
“Giám đốc Đài Loan lông mày dựng ngược, đập bàn thật lực: “Ý anh là gì, đó là cái giá các người mời tôi về, không có tôi tạp chí có được như ngày hôm nay không, những thứ này đều do tôi gian khổ cực nhọc làm nên, các người lấy tư cách gì mà ăn nói với tôi như vậy?” Đỉnh cao của nghệ thuật lừa đảo không phải là lừa được tất cả mọi người, mà là lừa được cả chính mình.
“Hơn nữa, ông không hề có đạo đức nghề nghiệp, thường xuyên bán tài nguyên của chúng ta cho người khác với giá rẻ mạt, việc này cả công ty đều biết.” Thẩm Nhân Kiệt nói năng chắc chắn không được khách khí như Tạ Huyền.
Tạ Huyền tiếp tục mỉm cười cầu hòa: “Kỳ thực đôi co những việc này chẳng hay ho gì, mọi người cùng nhau bàn bạc việc chấm dứt hợp đồng mới là việc vần làm trước mắt!”
Giám đốc Đài Loan trợn trừng mắt, lớn tiếng chửi bới mấy câu, tỏ vẻ bất hợp tác.
Thẩm Nhân Kiệt lại nói: “Nghe nói mấy năm nay ông chưa về Đài Loan, lần trước đến Kim Môn còn suýt nữa bị bắt lại. Ông vì mắc nợ cổ phiếu ở Đài Loan nên mới chạy đến Đại Lục.”
Giám đốc Đài Loan bị lật tẩy thì kinh ngạc đến điếng người, đưa mắt nhìn gã trai trẻ này một lần nữa.
Tạ Huyền cười ha ha nói: “Tình thế hai bên đều rõ ràng cả rồi, mọi người nên bàn bạc cho ổn thỏa, đừng để mất hòa khí.”
Hai mươi phút sau, giám đốc Đài Loan bắt tay hữu nghị với Tạ Huyền, Thẩm Nhân Kiệt, đôi bên hy vọng có cơ hội hợp tác lần sau, sau đó rời khỏi văn phòng.
Thẩm Nhân Kiệt hỏi Tạ Huyền: “Cậu điều tra lý lịch làm việc của ông ta ở Đài Loan, kết quả thực tế ra sao?”
Tạ Huyền “xì” một tiếng: “Cậu đã quyết định sa thải ông ấy, mà còn bắt tôi đi làm chuyện vô bổ này.”
“Ông ta thật từng làm giám đốc cho Ogilvy & Mather Đài Loan? Rốt cuộc là từ đó đi ra, hay cút ra?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi.
“Chỉ vào làm được ba tháng, xem ra là cút ra rồi. Có điều tên lừa đảo này cũng thật ghê gớm, bao nhiêu năm nay bác trai vẫn nghĩ ông ta là nhân tài mang tầm quốc tế.” Tạ Huyền cảm thán.
Thẩm Nhân Kiệt điềm tĩnh nói: “Bố tôi ban đầu là không biết, sau đến khi biết đôi chút thì lại không để ý những việc này nữa, hơn nữa ông từ đầu đã có thiện cảm với gã giám đốc Đài Loan này, nên đương nhiên sẽ không đi điều ra lý lịch. Tuy nhiên nói đến cùng, là do bố tôi chỉ có trình độ tiểu học mà cứ nằng nặc học đòi dân trí thức mở tòa soạn nên mới bị lão ta lừa.”
“Chậc, ngay cả bố mình mà cậu cũng không nương tay. Tớ phục cậu rồi đấy.” Tạ Huyền nhún vai hết cách.
Giám đốc Đài Loan mới đi khỏi được một lúc, Thẩm Đình đã hùng hổ đi vào chuẩn bị đập bàn anh ta lần nữa.
Tạ Huyền cười hi hi cất lời chào cô: “Này liệt nữ, cô lại sao rồi?” Thẩm Đình cực kỳ không ưa bộ điệu hi hi ha ha đó của Tạ Huyền, tục ngữ nói, đao tới dễ đỡ, tên lén khó phòng.
Thẩm Đình hỏi Thẩm Nhân Kiệt, có vẻ như tiết mục hôm qua sắp tái diễn: “Cái đồ… sao chổi nhà cậu làm sao mà muốn đóng tòa soạn là đóng, không cho người ta chút thời gian nào thế hả. Cậu lấy tư cách gì mà cười nhạo ước mơ của người khác, cậu có biết thực ra cuộc sống của mỗi người đều có những điều không như ý không? Phải cười cợt người khác thì tâm lý biến thái của cậu mới thấy thỏa mãn sao?”
Thẩm Nhân Kiệt ngước mắt nhìn cô: “Thế thì sao?” Sau này cô biết đó là câu cửa miệng của anh, điệu bộ này rõ ràng là muốn khiêu khích, đồng thời không mất đi vẻ khinh khi, hai thứ cộng hưởng với nhau gợi lên ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Đình.
“Thế thì sao á? Tòa soạn chúng ta đã hoạt động ngần ấy năm, mọi người đều có rất nhiều tình cảm với tạp chí, mọi người đối với tạp chí dù chưa có công lao cũng đã có khó nhọc, sao cậu có thể…”
“Không có công lao cũng có khó nhọc, không có khó nhọc thì cũng có mệt nhọc đúng không? Nhà văn lớn à, đối với tôi mà nói, làm cực khổ thế nào cũng vô ích, quan trọng là phải làm cho hiệu quả kìa.”
Thẩm Đình nhất thời không tìm ra được lời phản bác. Có một định luật rằng, khi phụ nữ cảm thấy mình có lý nhưng không nói ra được cái lý ấy thì họ sẽ càng hay vơ bừa: “Còn nữa, cậu chưa bàn với tôi trước sao lại tùy tiện thay đổi chức vụ của tôi?”
“Bây giờ tôi bàn với chị đây.”
“Cậu là thứ ngu xuẩn giết người xong mới tạ lỗi với xác chết à? Tại sao cậu cứ muốn biến tôi thành bia đỡ đạn thế hả? Tôi đã phạm tội tày trời gì với cậu hay sao mà cậu lại đối với tôi như thế?”
Tạ Huyền lần đầu tiên thấy có người chỉ thẳng vào mặt Thẩm Nhân Kiệt mà mắng anh là đồ biến thái, đồ ngu, đồ sao chổi liên hồi, sắp sửa nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng.
“Tôi chỉ nghĩ nếu chỉ có mình tôi làm bia đỡ đạn thì hơi cô đơn, thế nên tôi mới nghĩ đến cô.” Thẩm Nhân Kiệt mỉm cười để lộ lúm đồng tiền.
Thẩm Đình giận đến mức muốn vơ hết giấy tờ trên bàn mà ném vào bản mặt cười cười cười đáng ghét kia. Cô đứng đó, hai người cứ nhìn nhau như thế, lồng ngực thở mạnh của cô cứ phập phồng lên xuống như thủy triều, khó khăn lắm cô mới ghìm được lửa giận.
Tạ Huyền nhân cơ hội này lên tiếng: “Liệt nữ, đừng nổi giận!” Anh rót ly trà mời cô rồi nói” “Chị là người rất có tài nhưng chưa được nhìn nhận và phát huy. Tôi đã bàn với Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi sẽ tăng lương cho chị mười phần trăm.”
Cô nhất thời không kịp phản ứng nên không đáp lời.
Tạ Huyền lại nói: “Một nhân viên có tài năng như chị làm việc ở tòa soạn cũng đã nhiều năm, nửa năm nay tòa soạn không có chủ biên, trên thực tế chính chị đã đảm đương công việc đó. Nhưng vì nguyên nhân tính cách nên chị luôn không được lòng cấp trên, người như giám đốc Trần thì không thể thích chị được. Do tinh thần trách nhiệm và tình cảm đối với tạp chí, nên cho dù không nhận được bất cứ lợi ích gì nhưng chị vẫn kiên trì làm những công việc mà chỉ có chủ biên mới phải làm. Chúng tôi rất đề cao những người như chị, huống hồ tạp chí vốn phải là nơi cho phép va chạm giữa nhiều luồng tư duy khác nhau.” Lời nói đã chạm đúng vào nỗi lòng của Thẩm Đình, cảm giác ngậm ngùi khi có người thấu hiểu những nỗi ấm ức mà mình phải gánh chịu chợt trào dâng trong lòng cô. Tiếp tục nổi nóng ngoài chứng tỏ mình là một bà chằn ra thì chẳng được ích gì.
Tuy rằng cô rất muốn bắt chước nữ nhân vật chính trong phim Hàn Quốc, quẳng cả nắm tiền vào mặt họ, hiên ngang bất khuất như một vị anh hùng dân tộc, nhưng sống được hai mươi chín năm, cô hiểu rõ bản thân là người mê tiền. Lấy tiền ném vào mặt người ta thì chỉ có chính mình bị thiệt, rõ khỉ, số ấy bằng cả nửa tháng tiền nhà của cô. Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, kẻ bỏ tiền ra là ông lớn. Huống hồ anh ta đã cho cô đủ thể diện rồi. Huống hồ bây giờ cô còn có việc muốn cậy nhờ người ta. Huống hồ cô cũng mệt rồi. Dẫu muốn ra đi nhưng cô cũng không thể bỏ mặc những cộng sự đã làm việc với cô bao nhiêu năm như thế được. Ở vị trí của nhóm người yếu thế, cô có hàng ngàn lý do để kêu gọi bản thân thỏa hiệp. Cô xuống giọng một cách không cam lòng: “Vậy thì để tôi suy nghĩ đã, còn về việc đóng cửa tạp chí cũng mong cậu suy nghĩ lại, được chứ?”
“Được, vậy tối nay chúng ta sẽ cho đối phương đáp án.” Thẩm Nhân Kiệt quả quyết nói.
Giờ ra về, mọi người trong văn phòng đều đi đến chỗ Thẩm Đình, nhìn cô hồi lâu bằng ánh mắt bi ai rồi khẽ thở dài: “Chị Thẩm Đình, trông cậy chị cả đấy.” Thẩm Đình cảm thấy giống như bọn họ đang lần lượt đặt một nhành hoa hồng trắng lên trên linh cữu trong một buổi lễ truy điệu.
Đợi đến lúc Thẩm Nhân Kiệt ra khỏi văn phòng thì trong công ty chỉ còn hai người họ. Thẩm Nhân Kiệt đang khóa cửa văn phòng thì thấy Thẩm Đình sải bước đến trước mặt: “Này, tôi quyết định làm trợ lý cho cậu, thế còn cậu?”
“Tôi không muốn giữ lại tòa soạn lắm.” Thẩm Nhân Kiệt trả lời.
Thẩm Đình tuy chỉ ôm một hy vọng mong manh nhưng dẫu sao vẫn là có hy vọng, thế mà trong chốc lát đã bị tiêu tan. Lửa giận từ đan điền lại bừng lên trong mắt, như sắp biến thành hai lưỡi tầm sét đánh chết anh ta: “Được thôi, thế tôi cũng không muốn làm trợ lý của cậu nữa.”
“Ba giây trước chị mới đồng ý xong, chị muốn nuốt lời à?”
“Tôi thích nuốt lời đấy, thì sao nào?” Cô không nhận ra câu cửa miệng của mình cũng khá giống của anh.
“Tôi chưa nói hết, tuy rằng không muốn giữ, nhưng mọi người đã đóng góp nhiều cho công ty, cho nên tôi quyết định cho mọi người một cơ hội.”
“Cơ hội gì?” Cô kích động hỏi.
“Sao chị nói chuyện tùy tiện vậy, tôi là ông chủ của chị đấy.” Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng trừng mắt với cô.
Ra vẻ vênh váo, Thẩm Đình nghĩ. Kể từ sau lần đầu tiên chửi được những lời muốn xả ra, cảm thấy quả thực rất sướng miệng, về sau lời nói cứ thế tự tuôn ra rất tự nhiên, không còn phải khắc phục chút trở ngại tâm lý nào: “Bớt nhiều lời, rốt cuộc là cơ hội gì?”
“Tôi muốn chuyển chủ lực sang làm tạp chí điện tử, còn tạp chí in từ số này bắt đầu trở thành công cụ hỗ trợ để dẫn dắt người tiêu dùng. Hơn nữa còn một điều kiện, lợi nhuận phải vượt số trước mười lăm phần trăm.”
Cô suy nghĩ về điều kiện hà khắc của anh, đột nhiên vỡ lẽ, kỳ thực tên này nói không chừng chưa thể làm thật mà đóng cửa tòa soạn ngay, anh ta cần chút thời gian hòa hoãn để xử lý các vấn đề pháp lý, vấn đề nhân lực, và vấn đề tìm một tạp chí mới, dù sao thì thời gian cho đến số tạp chí sau cũng chỉ còn mười lăm ngày. Trước mắt tạp chí điện tử trong nước đều chưa tìm được mô hình kinh thu lợi tốt, ngay đến quảng cáo cũng khó tìm chứ đừng nói đến kiếm tiền! Anh ta đưa ra con số trên trời này chẳng qua là cho mình chút thời gian và để dễ ăn nói với mọi người thôi. Mình không may đã trúng phải kế của anh ta. Mỗi người trong công ty đều biết nhờ cô mà anh ta mới cho tòa soạn một cơ hội, lần này quan hệ giữa hai người không thể tách bạch ra, nhất định lại vinh quang giữ vững danh hiệu kẻ thù toàn dân thôi: “Đồ nham hiểm, cậu vốn đã muốn làm như vậy rồi.”
Thẩm Đình bước trước vào thang máy, không đợi anh vào đã nhấn nút đóng cửa, Thẩm Nhân Kiệt kêu lên: “Ấy…” muốn chen người vào, Thẩm Đình lấy hết sức đẩy anh ra, cửa thang máy đóng xịch lại, không gian không có anh ta thật yên bình.
Ở trạm xe buýt, liên tục hai chiếc xe đi qua đều đã chật ních người. Lúc ấy chiếc xe của Sao Chổi lại dừng lại như muốn cười trên sự xui xẻo của người khác: “Muốn quá giang không, dù sao tôi cũng không sợ tốn xăng.”
“Hiếm hoi thế, đây không cần.” Thẩm Đình không nhìn anh.
“Chị sợ lát nữa bị bồ chị nhìn thấy à?” Thẩm Nhân Kiệt tiếp tục trêu ngươi.
“Cậu đi chết đi cho tôi nhờ!” Thẩm Đình đá thật mạnh vào xe anh, anh đột nhiên nổ máy chạy vụt đi, hai chân Thẩm Đình mất trọng tâm, suýt nữa té xuống đường.
“Chết tiệt, anh ta đúng là khắc tinh của mình.” Sau đó Thẩm Đình vẫy một chiếc taxi.
Tài xế taxi chẳng rõ là người ở đâu mà giọng nói khó nghe, một số chữ cứ díu cả vào nhau như tiếng Anh: “Cô ơi, điểm đến là đâu thế?”
Thẩm Đình vẫn đang đắm chìm trong cơn tức giận đối với Thẩm Nhân Kiệt, không ngờ bác tài xế tự dưng rảnh rỗi cũng chọc giận cô: “Chú mới đi đến nghĩa địa ấy, nhà chú mới ở nghĩa địa, chú à sao mà chú thất đức thế!”
Bác tài thở dài chậm giọng nhấn từng chữ một: “Tôi nói là điểm đến, không phải nghĩa địa.”
Thẩm Đình cảm giác mặt mình đang đỏ lên, gắng lấy giọng dịu dàng xin lỗi: “Xin lỗi chú, cháu nghe không được tốt lắm.” Ngồi trên chiếc xe bon bon, cô hướng mắt nhìn về phía chân trời, mặt trời đã lặn xuống dưới những tòa cao ốc, ráng chiều đỏ rực chói lóa khảm lên khoảng không giữa các tòa nhà, cảnh tượng vĩ đại của thời đại mới, cánh rừng xanh tươi từng là nơi những cánh én nghỉ chân nay đã biến thành rừng gang thép xám lạnh, mà những cánh én không nhà ấy đã bay về đâu? Những đám mây phản chiếu vài tia nắng cuối cùng còn sót lại, phảng phất nét đẹp thê lương của buổi hoàng hôn. “Đây có lẽ là vẻ đẹp mà những phụ nữ sắp ba mươi như mình mới cảm nhận được. Không tiền, không tình, không sự nghiệp, nhưng ít nhất mình cũng như bao người khác, còn có được bức tranh phong cảnh này, thế giới nào có vì sự nghèo túng của mình mà tiếc rẻ không phô bày với mình vẻ diễm lệ của nó. Vả chăng vì muốn mình vừa ngậm ngùi vừa chiêm ngưỡng.” Thẩm Đình lặng lẽ tự nhạo mình.