Luyện Yêu

Chương 10: Nước mắt chưa chắc làm cho tình cảm trong sáng hơn




Thẩm Đình y hẹn đi dạo phố sắm đồ cưới với bạn mình, đó là sự xa xỉ cả đời chỉ có một lần, Cao Hiểu Vi ôm quyết tâm “Không có thứ tốt nhất, chỉ có thứ tốt hơn”, kéo Thẩm Đình đi hết cả thành phố, lớn thì tivi tủ lạnh, nhỏ thì thìa đũa, mua một mà đi so sánh giá tới ba bốn chỗ, dung lượng công năng tiêu phí điện năng của tủ lạnh như thế nào là lý tưởng nhất, đũa nên dài bao nhiêu, nặng bao nhiêu thì hợp hơn, thứ mà họ đang kén chọn là đũa ư? Không, là nhân sinh.

Thẩm Đình đành hỏi: “Bây giờ cái cậu muốn mua quan trọng nhất là gì?”.

Cao Hiểu Vi đáp: “Không có quan trọng nhất, mà quan trọng như nhau.”

Thẩm Đình chất vấn: “Đũa quan trọng lắm à? Thìa quan trọng lắm à? Dao quan trọng lắm à?”

Cao Hiểu Vi nói với vẻ chắc chắn lạ thường và cũng trầm tĩnh lạ thường: “Đều quan trọng vô cùng.”

Thẩm Đình vỗ trán, kêu trời: “Trời ơi, sao cậu không nuốt dao đi.”

Cao Hiểu Vi lắc lắc cô, cười duyên dáng: “Cũng chỉ có một lần thôi mà, cậu có thể diễn tập quân sự nữa còn gì.”

Thẩm Đình mệt đến nổi sắp không nói được gì, chỉ có gượng gạo bảo: “Nếu có kết hôn thì tớ sẽ mua một cái giường, chọn cái nào thoải mái nhất, nằm lên thì không muốn dậy nữa, để khỏi phải làm việc đã mệt, nhìn thấy cậu càng mệt hơn.”

Cao Hiểu Vi mới sực nhớ ra: “Đúng rồi, giường cưới của tớ cũng chưa mua mà.”

Thẩm Đình lại thảng thốt với trí tuệ của bạn mình: “Giường cưới chưa mua mà cậu với tớ lại mất cả ngày để đi chọn một đôi đũa.”

Cao Hiểu Vi vội vàng đưa cho cô một chai trà thanh nhiệt để hạ hỏa: “Tớ và Đại Dũng chọn cả mấy ngày rồi mà cũng chưa thích được cái nào, anh ấy bảo để tự tớ quyết định. Nên cậu nhất định phải giúp tớ.”

“Tớ giúp cậu, rồi ai giúp tớ?” Thẩm Đình hỏi trời, trời không đáp.

Hai người đang gườm gườm nhìn nhau thì Thẩm Đình bất cẩn đâm sầm vào một người vừa bước ra từ góc phố, đang định xin lỗi thì người đó đã lên tiếng: “Là chị à, Thẩm Đình.” Giọng nói trong trẻo đáng yêu, giống như tiếng chim vàng anh líu lo.

Cao Hiểu Vi không kìm được, thì thào vào tai cô: “Ai thế? Đẹp quá.”

Thẩm Đình vừa có phần kinh ngạc lại vừa thấy hơi sợ hãi, không ngờ ở đây mà cũng gặp cô ta, trùng hợp đến mức đáng sợ. Lúc không cho bạn gặp, thì cùng một thành phố, cả đời cũng không để bạn gặp; nếu muốn bạn gặp, thì một ngày cũng bắt gặp bạn những ba lần. Thẩm Đình hỏi: “Tống Uẩn, cô đi đâu vậy?”.

Tống Uẩn đáp lại rất lịch sự: “Tôi vừa đi lễ nhà thờ về.” Thẩm Đình thấy trên tay cô ta là quyển “Kinh Thánh” dày cộp, chẳng trách lúc nãy đâm sầm vào nhau, vai cô lại đau đến thế, thì ra là bị Thượng Đế đâm vào, đúng là đáng đời.

Cao Hiểu Vi cũng chen vào: “Thì ra cô cũng là tín đồ Kitô giáo.”

Tống Uẩn gật đầu, gương mặt tỏ vẻ chân thành, ánh mắt lấp lánh ánh sùng bái: “Chuyện gì cũng nên bao dung, chuyện gì cũng nên tin tưởng, chuyện gì cũng nên hy vọng, chuyện gì cũng nên nhẫn nại. Tình yêu mãi mãi không bao giờ cạn là châm ngôn nhân sinh của tôi.”

Cao Hiểu Vi thở dài khen ngợi: “Cô đúng là trong ngoài đều ưu tú như nhau.”

Tống Uẩn mím môi cười: “Quá khen rồi, hai chị đang đi đâu thế?”

Thẩm Đình đáp: :Chúng tôi đang định đi mua giường cưới.”

“Giường cưới? Ai sắp kết hôn à?” Tống Uẩn hỏi.

Thẩm Đình lẩm bẩm: “Chính là cô nàng này, chẳng còn mấy ngày nữa mà giường còn chưa mua, không biết phải “chung giường chung gối” thế nào nữa.”

Cao Hiểu Vi nhất thời cuống lên, rất muốn dùng ngay con dao mới mua, Tống Uẩn lại cười rồi nói: “Tôi biết có một cửa hàng bán giường rất tuyệt, cũng không xa đây, hay là tôi đưa hai chị đi xem.”

Cao Hiểu Vi gấp gáp: “Vậy có ổn không? Có làm phiền cô không? Vậy cô đi trước dẫn đường đi.” Thẩm Đình còn thấy ngượng thay cho cô nàng.

Tuy là cuối thu nhưng ánh nắng hai giờ chiều vẫn có phần nóng bức, Tống Uẩn chỉ trang điểm nhẹ, cũng không mang theo dù như những người khác, lúc trò chuyện với Cao Hiểu Vi và Thẩm Đình cũng rất chừng mực, trong tích tắc thật không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm gì. Cao Hiểu Vi ngờ vực cô gái hoàn hảo mà không biết Thẩm Đình đã làm quen được ở đâu, kiểu gì cũng thấy thua kém cô ta. Tống Uẩn quả nhiên đã dẫn họ đến một cửa hàng không dễ tìm thấy nhưng lại rất tuyệt vời.

Cao Hiểu Vi vừa nhìn thấy những chiếc giường cưới đó thì lập tức sung sướng lao đến, như thể cô nàng không phải gả cho người, mà là gả cho giường vậy.

Thẩm Đình nói: “Không phải cậu định lấy thân ra thử giường, trèo lên đó ngủ hai tiếng đồng hồ trước đấy chứ?”

Cao Hiểu Vi nói vẻ đứng đắn: “Tất nhiên, một phần ba thời gian trong cuộc đời con người là tiêu tốn trên giường rồi, làm sao mà qua loa cho có được?”

Thẩm Đình vạch mặt: : Tớ nhớ chiếc giường cậu đang ngủ bây giờ là di vật của Thời Đại Nhảy Vọt, cậu cũng có thiếu tau thiếu chân gì đâu.”

“Tinh thần tớ chịu tổn thất, nhưng tớ che giấu giỏi! Bây giờ tớ phải chọn thì tất nhiên phải chọn cho kỹ rồi, tớ muốn mua chăn lụa tốt, gối đầu hoa oải hương cao chín centimet, và cả chiếc giường cưới bằng gỗ đỏ nữa, Thẩm Đình cảm thấy quá mất mặt, thật chỉ muốn có người nào đó cũng đem cô nàng đi bán phứt cho rồi, hoặc mua một tặng một – mua một chiếc giường tặng một Cao Hiểu Vi.

Tống Uẩn cười dễ dãi: “Bạn chị thật trong sáng.”

Thẩm Đình lắc đầu: “Đừng bao giờ khen nó, nếu không nó sẽ càng khoa trương hơn.”

Tống Uẩn cười thành tiếng, Cao Hiểu Vi bên kia hét lên: “Cẩn thận đó, đừng hòng âm mưu nói xấu tớ.”

Nhân viên phục vụ trong cửa hàng xem ra rất dày dạn kinh nghiệm, sức miễn nhiễm với những người đẳng cấp điên cuồng như vậy cực kỳ cao, ngữ điệu luôn giừ ở “Tone” vui vẻ. tự khen ngợi sản phẩm của mình giống một bà cô già đang ra sức làm mai mối ai vậy. Cao Hiểu Vi cũng rất thích thú với mọi thứ trong cửa hàng, về sau khó khăn lắm mới chọn được. Thanh toán tiền xong, cô nàng hỏi Tống Uẩn: “Sao cô lại biết cửa hàng này, tôi đã tìm hết một lượt thành phố, thời gian lại gấp, cuống chết đi được mà cũng không tìm ra.”

Tống Uẩn trầm ngâm như đang chìm vào nỗi đau thương vô cùng lớn, sau đó mới cố gượng cười: “Tôi cũng từng định kết hôn, đã bắt đầu chọn giường cưới rồi, tốn rất nhiều thời gian để chọn lựa, có điều sau cùng… vẫn không kết hôn được.”

Thẩm Đình lại thấy cô ta đề cập đến chuyện cũ như thế thì nhất thời ngẩn người, không biết phải hỏi gì.

Cao Hiểu Vi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không kết hôn được?”

Tống Uẩn lắc đầu, khóe môi nhếch lên, cười nói: “Ai mà biết được? Có lẽ số tôi không tốt, thực ra rất nhiều việc cho dù là người trong cuộc cũng chưa chắc thấy rõ, chị nói có đúng không?” Trong đôi mắt lại phảng phất buồn thương.

Người trong cuộc là ai? Thẩm Đình rất muốn hỏi, nhưng vẫn kìm lại được.

Cao Hiểu Vi vốn dĩ đang chọn mua đồ cưới rất nhiệt tình sung sướng, cũng đành phải trả lời một cách nghiêm túc: “Cô đừng nghĩ thế, xinh đẹp như vậy thì còn sợ gì không ai cưới.” Cao Hiểu Vi là thế, nếu đã quyết định rồi thì kiên quyết không nghĩ đến và cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ một lòng nhìn về tương lai. Tâm trạng hễ vui sướng thì cứ như có ánh sáng Phật pháp chiếu rọi chúng sinh, khiến người xung quanh cũng may mắn theo.

Tống Uẩn gật gật đầu, cảm ơn cô, Cao Hiểu Vi vẫn định tiếp tục càn quét các khu mua sắm với Thẩm Đình, Tống Uẩn vốn yếu ớt nên cáo từ trước, mang theo quyển “Kinh Thánh” dày cộp đi mất.

Cô ta vừa đi thì Cao Hiểu Vi cũng gạt bỏ sự e dè của cô gái đang đợi về nhà chồng, bắt đầu nhiều chuyện: “Cô ta trông có vẻ tốt quá chứ, tính tình vửa tốt mà lại xinh đẹp, sao còn bị đá nhỉ? Người đàn ông cô ta nói là ai?” Hễ xuất hiện câu chuyện nàng công chúa bị bỏ rơi, tuy trong lòng rất thông cảm, nhưng đành phải nói là vẫn có chút vui trên sự đau khổ của kẻ khác.

Thẩm Đình nhăn mày: “Tớ cũng không biết. Nhưng… tớ chỉ biết bạn trai cũ của cô ta là Thẩm Nhân Kiệt.”

Miệng Cao hiểu Vi biến thành chữ O, một lúc sau mới lắp bắp: “Là cô ta à? Cũng được đấy, nhưng mà… tớ cảm thấy thực sự cô ta hơi giả tạo, lúc cô ta nói đến châm ngôn cuộc đời, tớ có cảm giác như bị sét đánh ấy.” Cao Hiểu Vi miêu tả bằng giọng điệu hết sức khoa trương, tuy thứ trong tay đa phần đều do cô ta giúp, nhưng vẫn cứ phải nói xấu.

Thẩm Đình im lặng. Những gì cô nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy, và cả những điều trong lòng cô nghĩ đều khác nhau hoàn toàn, cô không biết nên tin vào điều nào. Xưa nay cô cảm thấy đối với những việc mình chưa hiểu rõ, nếu cứ bàn luận về nó, thì thái độ tốt hơn chính là im lặng. Thế là cô khoát tay: “Đối với cô ta thì tớ bất tiện nhất là bình luận, nói nhiều sai nhiều. Chúng ta cứ tiếp tục chọn đồ thôi.”

Hai người đi được một đoạn, Cao Hiểu Vi mở miệng “Chúng ta đã là bạn bao năm rồi, cậu còn nhớ không?”

“Mười tám năm.” Thẩm Đình không hiểu tại sao cô nàng đột ngột hỏi điều này.

“Đúng thế, mười tám năm, nên tớ muốn nói với cậu, Thẩm Nhân Kiệt có thể là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời cậu, tớ không nói là cơ hội kết hôn mà là cái khác, cậu hiểu chứ?”

Thẩm Đình hiểu bạn mình ám chỉ gì nên lên tiếng có vẻ phản cảm: “Cậu đừng có lộ liễu trần trụi thế, nghe phản cảm lắm.”

Cao Hiểu Vi thẳng thừng: “Cậu phản cảm thì tớ cũng phải nói, cơ hội trong đời người rất nhiều, xem cậu có thể nắm bắt không, tóm được một cơ hội sẽ có khả năng lật ngược tình thế. Cậu thử nhìn những người đang tung hoành ngang dọc xem, ai lại không nắm bắt cơ hội tốt hết lần này đến lần khác trong đời chứ, còn cậu thì sao?”

Điều này làm sao Thẩm Đình lại không hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Hiểu rồi thì phải có hành động mới thành sự thực được, chẳng hạn như Cao Hiểu Vi.

Cao Hiểu Vi vẫn tiếp tục tỉ tê: “Đầu tư vào đàn ông cũng nguy hiểm như đầu tư tiền bạc, Wendi là tấm gương tốt nhất cho chúng ta học tập. Chúng ta đã đứng ở ô thông gió cuối cùng của cuộc đời rồi, sau này chắc chắn điều kiện nhiều hơn thì mắt nhìn của cậu sẽ cao hơn, chẳng lẽ định cô độc đến già? Vậy cậu có bản lĩnh cô độc đến già không? Bản thân cậu bây giờ có dành dụm tiền dưỡng lão không, chắc không có chứ gì? Một tháng cậu còn lại được bao nhiêu tiền? Bây giờ xã hội ngày nào cũng thay đổi đến chóng mặt, một trăm tệ hôm nay còn chưa bằng một tệ ngày mai, cả bản lĩnh cô độc đến già của cậu cũng chẳng có.”

Sự thật đúng là rõ rành rành ra đó, Thẩm Đình tức tối: “Được rồi, đừng cay độc thế nữa, đừng nói như thể bà đây không nơi nương tựa chứ.”

Cao Hiểu Vi nắm tay cô, nói với vẻ quan tâm: “Cậu thấy đó, bạn gái cũ của hắn ta đã xuất hiện rồi, tớ thật sự lo cậu sẽ mất đi cơ hội này, mất đi một người đàn ông xuất sắc. Với xã hội như bây giờ, phụ nữ đều phải biết kinh doanh chính mình, có phải cậu không hiểu đâu.”

Thẩm Đình lắc đầu nói với bạn mình: “Cậu có biết không? Năm ngoái truyện tranh Doraemon đã có đoạn kết, thì ra Nobita bị chứng tự kỷ, tất cả đều do cậu bé ảo tưởng mà ra. Chính vì kết cuộc tàn nhẫn đó mà tỷ lệ tự sát ở Nhật Bản tăng cao, khiến cho tác giả cuối cùng phải sửa lại đoạn kết. Thực ra mọi người đều sống quá vất vả và áp lực, xung quanh đều là tường thép bao bọc, nên càng không thể giết đi giấc mơ duy nhất còn lại. Người hiện đại không có ranh giới cuối củng cũng chẳng có tín ngưỡng, nhưng chúng ta nên tin vào một số thứ gì đó, để chúng ta có thể tiếp tục sống. Tình yêu và hôn nhân cũng thế, chúng không phải là thứ để mua bán, con người nên chấp nhận hiện thực, nhưng cũng nên để lại chút không gian mơ mộng. Cho dù biết rõ là giả tạo, nhưng còn hơn là không có. Cậu có thể nói tớ tự lừa mình lừa người, nhưng tớ thích thế.”

Cao Hiểu Vi không biết nên khuyên gì nữa, đạo không giống thì khó lập mưu, có bàn tiếp thì mãi mãi không có kết quả, thế là Thẩm Đình nói: “Được rồi, cậu cưới thôi mà, có đến nỗi đao to búa lớn thế không! Đi thôi, còn cả đống thứ chưa mua kìa.”

Hai hôm nữa là Cao Hiểu Vi kết hôn, vốn dĩ là một chuyện rất thực tế, không biết vì sao mà càng gần lúc đó lại càng giống một giấc mơ. Có lẽ vì Thẩm Đình trở nên mỗi lúc một căng thẳng? Cô không chỉ nói với Thẩm Nhân Kiệt một lần rằng: “Không biết tại sao mà tôi cứ linh cảm hôm đó tôi sẽ đến trễ, làm sao đây, hôm đó anh nhất định phải nhớ gọi tôi đấy!”

Thẩm Nhân Kiệt nhận thấy cô căng thẳng như thế thì chọc: “Yên tâm, cô không quan trọng thế đâu. Hôm ấy cô không phải là cô dâu mà chỉ là phù dâu thôi.”

Thẩm Đình có vẻ không vui: “Anh cũng yên tâm, hôm đó anh cũng không phải chú rể, mà là sói đuôi to.”

Sáng hôm đó, Thẩm Đình cố ý đặt những ba chiếc đồng hồ báo thức, vừa đến giờ thì tiếng chuông đồng loạt réo vang, làm Thẩm Đình giật mình lăn ngay xuống đất. Thời gian vốn dư dả, nhưng vì tắc đường, mắc kẹt trong dòng xe không nhúc nhích được, thấy thời gian cứ dần dần trôi đi, Thẩm Đình đợi đến nỗi tóc xanh cũng hóa đầu bạc, điên cuồng trong xe: “Cậu nên học làm Spider Man đi, xe mà gặp lúc gấp gáp thì có thể mọc cánh bay.”

Thẩm Nhân Kiệt lại tỏ ra chấn tĩnh: “Thế à? Thế thì tôi sẽ bị cảnh sát đuổi bắt cho xem.”

Đến đầu đường, Thẩm Đình xuống xe vẫy taxi, hai người chia ra chạy đến chỗ cô dâu và chú rể, khó khăn lắm cuối cùng cũng đến nơi, mặt trời đã lên hẳn, mà to hơn cả mặt trời là cú lườm nguýt của Cao Hiểu Vi.

Thẩm Đình vội vàng giải thích để chuộc tội: “Trời đất ơi. Đúng là không tưởng tượng nổi. Lần này không phải kẹt xe, mà là kẹt đêm động phòng hoa chúc của cậu ấy.”

Cao Hiểu Vi vẫn không tha: “Cậu lại dám đến muộn trong ngày kết hôn của tớ, mới là không tưởng tượng nổi thì có.”

Thẩm Đình khoát tay, đùa cợt: “Được rồi được rồi, lần sau chắc chắn sẽ không thế nữa.”

Cao Hiểu Vi thấy có gì đó không ổn, thò tay ra cấu cô: “Lần sau nào? Cậu nói lần sau nào hả?”

Tuy hôn lễ khá cấp tập vội vàng, nhưng nhà họ Lý rất trọng lễ tiết, vẫn yêu cầu mọi thứ đầy đủ. Hơn nữa bạn bè lại đông, nên buổi trưa đãi tiệt, buổi tối cũng đãi tiệt. Hiếm hoi lắm mới kết hôn nên Cao Hiểu Vi đương nhiên phải thỏa mãn cơn nghiện được làm cô dâu của mình, buổi trưa hôn lễ theo kiểu u, buổi tối lại là tiệc theo kiểu Trung, cô nàng đặc biệt chuẩn bị hai bộ trang phục chính, một bộ váy cưới, một bộ xường xám. Váy cưới xếp tầng tầng lớp lớp, mấy ngườ xúm vào khó khăn lắm mới mặc được váy cho cô nàng, Cao Hiểu Vi nhìn gương vẻ quyến luyến, nói: “Thà mặc váy cưới cả đời cho xong.” Không cần quan tâm đến cơm áo gạo tiền, mãi mãi sống trong thế giới lý tưởng.

“Đừng nằm mơ nữa, chú rể sắp đến rồi đó.” Thẩm Đình kéo mạnh bạn mình.

Quả nhiên chú rể đã đến ngay sau đó, bọn Thẩm Đình đứng vây quanh cửa, không để chú rể vào theo tập tục kỳ quặc, Thẩm Đình cười vui vẻ nhất, người anh ta muốn cưới là bạn thân nhất của cô, thấy bộ dạng mồ hôi mồ kê đầm đìa hiếm có của anh ta, giờ phút ấy cô cũng thấy hạnh phúc thay Cao Hiểu Vi. Đang cười như gió xuân thì trực giác mách bảo có người luôn nhìn mình, cô nhìn về phía đó, là Thẩm Nhân Kiệt vận bộ u phục xám bạc rất đĩnh đạc, tìm một người như thế làm phù rể rất không tốt, vì người không biết gì lại tưởng anh mới là chú rể! Thẩm Đình bị nhìn đến mất tự nhiên, lại chọc ghẹo chú rể, nhưng anh vẫn nhìn mãi khiến Thẩm Đình cuối cùng cũng không chịu nổi, ra hiệu cho anh đừng nhìn nữa, nhưng anh như không nghe thấy gì, chỉ nhìn cô chăm chú không rời mắt, như thể Thẩm Đình cô mặc bộ lễ phục chính là cô dâu vậy, Thẩm Đình hùng hổ lườm anh một cái rồi bỏ mặc, không quan tâm nữa.

Cuối cùng mọi người đã đùa giỡn đủ, đều quay lại hỏi Thẩm Đình: “Thẩm Đình, cậu còn điều kiện gì không?”

Thẩm Đình cười khúc khích: “Đương nhiên, tôi còn có một điều kiện rất lớn nữa.”

Lý Đại Dũng tuy trong tên có chữ Đại, nhưng lúc này đây anh ta thật sự ghét cái chữ đó.

Thẩm Đình lại bảo: “Anh không nhận lời tôi thì hôm nay không cưới được cô dâu đâu”

Thẩm Nhân Kiệt lên tiếng thay anh ta với vẻ rất phóng khoáng: “Cô có điều kiện gì cứ nói, chúng tôi chẳng có gì phải sợ cả.”

Thẩm Đình phớt lờ anh: “Không liên quan đến cậu, cậu đang lo chuyện thiên hạ à.”

Mọi người thấy có trò vui để xem nên lại bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ, giống như đội cổ vũ trong các cuộc thi thể thao ở trường vậy.

Thẩm Nhân Kiệt tiếp tục kẻ cả: “Không nói thì chúng tôi xông vào trong đấy nhé.”

Kéo Lý Đại Dũng định xông vào hì cả một đám đàn bà con gái liều mạng ngăn cản, có thể thấy hai bên đang chơi trò “cá quẫy rách lưới”.

Thẩm Đình nói: “Thực ra điều kiện này của tôi rất lớn nhưng cũng rất đơn giản, tôi muốn anh thề rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với Cao Hiểu Vi, không bao giờ bắt nạt cô ấy.” Hôn lễ là truyện cổ tích, còn cưới xong sẽ là hiện thực.

Lý Đại Dũng nói mà không hề do dự: “Tôi thề, tôi sẽ mãi mãi đối xử tốt với cô ấy, cả đời này không bắt nạt cô ấy.”

Thẩm Đình vỗ tay: “Tốt lắm, mọi người đã nghe rồi đó, anh phải làm được vậy đấy, vậy mau vào đón cô dâu đi.” Mọi người cũng vỗ tay, muốn tung hoa mà tiếc là hai bên không chuẩn bị đạo cụ, lúc đó mới chịu để cho hai người họ sau khi trải qua đủ mọi khó khăn vất vả được đoàn tụ.

Một đoàn xe lao vút trên đường phố, ánh nắng lấp lóa, khắp nơi là những vệt sáng bạc vụn vỡ. Trong thành phố không được đốt pháo nên đoàn xe cố tình chọn một con đường khá xa, vượt ra khỏi thành phố đến một thị trấn nhỏ, mười mấy chiếc xe chiếc nào cũng có một thùng pháo, người trên xe dùng bật lửa châm pháo rồi ném ra ngoài cửa sồ, mười mấy phong pháo nổ cùng một lúc, xác pháo hồng bay khắp nơi, mặt đất như sắp bị nổ thành từng hố nhỏ, âm thanh càng vang dội vui tai. Rất nhiều người trên phố đều chú ý nhìn theo, đối với miền quê mà nói, hôn lễ này có thể nói là rất hào nhoáng xa xỉ.

Cao Hiểu Vi xúc động đến mức nói luôn miệng, trong tiếng pháo, Thẩm Đình không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ biết cố quá vui sướng. Cũng phải, thật sự giống như đang khua chiêng gõ trống tuyên cáo rằng đã vạch rõ giới hạn với quãng đời u ám trước đó, từ đây sẽ lao về phía tương lai rực rỡ náo nhiệt. Cả buổi hôn lễ chính là một bức tường hoa. Đang nổ tung những đóa hoa hồng đỏ diễm lệ không nhìn thấy điểm dừng, hơn nua84 biển hoa vẫn kéo dài mãi mãi, xa tít tắp…

Thẩm Đình đi kính rượu từng bạn với nhân vật chính, Thẩm Nhân Kiệt đỡ rượu hộ Lý Đại Dũng, còn Thẩm Đình hầu như phải uống hết rượu cho Cao Hiểu Vi, Thẩm Nhân Kiệt cau mày nói khẽ: “Cô đừng uống nhiều thế, buổi tối còn tiệc nữa.”

Thẩm Đình không muốn bị cụt hứng, cô ngật ngưỡng lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là rượu thôi mà, sợ gì, chị đây biết uống.”

Giữa đám đông thế này, Thẩm Nhân Kiệt thât sự bó tay với cô.Đến khi tiệc trưa đã tàn, Thẩm Đình đã mặt đỏ bừng bửng, Cao Hiểu Vi định đưa cô đi ngủ một chút thì thấy Thẩm Nhân Kiệt chạy đến chỗ họ, sau đó đưa thuốc giã rượu cho cô, nói: “Nhớ cho cô ấy uống, hôn lể này của chị thật giống chiến trường, còn cô ấy là tốt thí.”

Cao Hiểu Vi thấy anh lo lắng như thế thì bất giác thấy vui, nói: “Còn anh thì là quân mã theo sau.”

Hôn lễ này cũng đúng là một trận chiến thật. người kết hôn trước thì sung sướng, sau thì chịu khổ. Niềm vui quả nhiên đều phải trả giá, mà lần này cái giá phải trả quá thảm. Mấy người mới chợp mắt một tý đã phải dậy thay quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Thẩm Đình ngủ một giấc dậy đầu đau như búa bổ, mãi lâu sau mới nhìn rõ phương hướng. Vội vã chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt thay trang phục.

Cao Hiểu Vi và mấy người khác đứng ngoài đợi cô. Di động của ai trên bàn đang kêu réo inh ỏi, báo có tin nhắn đến, Cao Hiểu Vi lại gần thì thấy thì ra là di động của Thẩm Đình bỏ quên trên bàn, vội đến lấy giúp cô để khỏi đánh mất. Bất cẩn bấm nhầm vào nút mở, tin nhắn lập tức hiện ra, mà càng không ngờ nữa là, đó là tin nhắn của Bát Giới. Tin nhắn bằng chữ Tống màu đen nho nhỏ, rất giống tính cách của anh ta, bảo thủ và dễ dàng thỏa mãn: “Tôi đứng lẫn trong đám người nhìn thấy đoàn xe cưới rực rỡ, như một giấc mộng vậy. Chắc chắn cô ấy rất vui sướng, thực ra chưa đến giờ phút đó thì tôi vẫn còn tự lừa dối chính mình, vẫn còn hoang tưởng rằng đến phút cuối vẫn sẽ xoay chuyển được tình thế…Tôi nhìn thấy cô ấy trong xe, nhưng cô ấy không nhìn thấy tôi, không phải tôi muốn quấy rối cậu, chỉ đột nhiên muốn tìm ai đó để tâm sự, tìm đi tìm lại cũng chỉ có cậu.”

Đến giờ phút này rồi mà anh ta vẫn yếu đuối, đúng là hết thuốc chữa. Cao Hiểu Vi rất đau lòng. Nhưng cô biết quyết định của mình là đúng, bàn tay cầm điện thoại run lên, cô thở dài, những âm thanh chúc tụng đúng lúc này lại rộ lên, không ai chú ý đến tiếng thở dài nhẹ như không ấy. Cô nghĩ, xem như cô cũng thật lòng yêu mọi người rồi, bây giờ lại có thể kết hôn hoành tráng như vậy, cuộc đời cũng đã viên mãn. Tình yêu là tình yêu, hôn nhân là hôn nhân, hai thứ quá khác nhau, cô phân biệt rõ, không có gì đáng để tiếc rẻ. Cô vội vàng bấm một tin nhắn: “Cô ấy rất ổn, mọi thứ đều đã thành sự thật, nếu đã chia tay thì phải lãng quên. Cậu cũng nên nghĩ cho cuộc sống sau này của mình rồi, đừng liên lạc với tôi nữa, tôi không trả lời nữa đâu.”

Sau đó cô xóa hết cả hai tin nhắn. Cuối cùng điện thoại cũng đã im, và đột nhiên xung quanh cũng tĩnh lặng hẳn. Di động cầm trên tay rất lâu mà anh ta vẫn không nhắn lại, không bao giờ nhắn lại nữa.

Thẩm Đình ra khỏi phòng vệ sinh, Cao Hiểu Vi đưa điện thoại cho cô. Thẩm Đình nhìn rồi hỏi: “Hình như lúc nãy nghe báo tin nhắn à?”

Cao Hiểu Vi lắc đầu vẻ bình thản: “Không có!”

Thẩm Đình nghiên đầu, ngỡ mình nghe nhầm nên cũng không để tâm, ngước lên thấy mắt bạn mình ươn ước như có ngấn lệ thì hỏi: “Sao, cậu khóc à?”

Cao Hiểu Vi cố gắng lườm cô một cái: “Đang yên đang lành tự dưng tớ khóc làm cái gì? Thật là, chỉ là mệt quá thôi.”

Nói cũng phải, vốn dĩ tân hôn và chia tay người nhà đều nước mắt đầm đìa lưu luyến không rời, mà nhà họ lại vui mừng hỉ hả, mẹ cô miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt, hoàn toàn là mừng rỡ mà tiễn biệt, mọi người đều biết cô đang tiến về phía tương lai tốt đẹp, còn nhà gái từ đó cũng có thêm hậu thuẫn vững chắc, hai thứ đều có đủ, không có chuyện gì đáng phải buồn thương

Buổi tối lại đãi mười mấy bàn tiệc, Thẩm Đình là người không sợ rượu như thế mà nghĩ đến còn thấy kinh hoảng, cũng không còn tâm trí đâu quan tâm xem đó là nước mắt của bạn mình hay bản thân cô bị hoa mắt nữa

MC chuyên nghiệp vẫn đọc những lời thoại ngàn năm không đổi một cách thâm tình sâu sắc: “Hôm nay một đôi giai nhân đã nên duyên vợ chồng…Chú rể đẹp tựa Lưu Đức Hoa, cô dâu xinh hơn Trương Mạn Ngọc…” Những lời tâng bốc lộ liễu cứ thế phát huy hết công suất.

Những lời sáo rỗng vẫn sống được là do mọi người thích nghe, bạn bè phía dưới bắt đầu ồ lên trêu đùa, đòi tân nhân biểu diễn tiết mục, Lý Đại Dũng cũng đã chuếnh choáng say, MC hào hứng bắt hai vợ chồng họ biểu diễn cảnh Trư Bát Giới cõng vợ.

Thẩm Đình cảm thấy tay Cao Hiểu Vi hình như run lên một chốc, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt. Thẩm Đình làm sao không hiểu được bạn mình, nên vội vàng nắm chặt tay cô. Nếu đã đến nước này rồi, thì đừng thừa nhận bản thân lạc đường!.

Bát Giới mới cõng cô dâu cũ đi quanh một vòng, khiến rộ lên từng tràng cười, giống như những chiếc lá rẫm rạp đang rung rinh trên mỗi gốc cây, còn trái tim Thẩm Đình lại là gốc cây đã rụng mất lá.

Tiệc cưới đã trôi qua được một nửa, lại bắt đầu kính rượu, đi hết bàn này đến bàn khác, Thẩm Đình vẫn uống cạn rất hào sảng, cũng mặc kệ mình có thắng nổi không mà tahy bạn uống gần hết rượu. Đương nhiên dù uống đến mức tai bắt đầu ù ù, cô vẫn có thể cãm thấy một số vị khách đang chỉ chỉ trỏ trỏ cô và xì xầm bàn tán. Thẩm Đình biết họ đang bàn luận điều gì. Cao Hiểu Vi đã là một cô dâu “Lớn tuổi”, mà lại có người cùng tuổi làm phù dâu, đúng là một cảnh nổi bật trong hôn lễ. Thẩm Đình hiểu rõ lý luận của bọn họ, kết hôn có hạnh phúc hay không là một chuyện, nhưng con người hễ ba mươi mà chưa kết hôn thì bị người ta xem là bia đỡ đạn cũng đáng kiếp, không nghi ngờ xu hướng tình dục của bạn đã là nể mặt bạn lắm rồi. Thế là Thẩm Đình loáng thoáng nghe thấy những từ mà cô nhạy cảm “gái già”, “không gả đi đâu được”, v.v… đúng là ôm đầy một bụng tức.

Những cô gái trẻ ngồi chung một bàn, tỏ ra rất hứng thú với phù rể, cứ tìm đủ mọi cách hỏi thăm tin tức của anh, muốn tạo ra một hôn lễ tiếp theo. Đáng ghét là, khi họ khen phù rể đẹp trai cao ráo, thì đồng thời cũng không quên lôi cô ra để so sánh đối lập, không ngừng truy hỏi phù rể phù dâu vốn dĩ phải trông có vẻ đẹp đôi, mà tại sao bây giờ lại khác biệt nhau đến thế. Sự thực đương nhiên không tới nổi đó, rõ ràng là do quy luất cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau mà thôi. Có điều, Thẩm Đình vẫn rất bực bội quan sát Thẩm Nhân Kiệt, được thôi, càng bực bội hơn mà thừa nhận rằng tên any2 vẫn còn có chút hấp dẫn.

Còn có một bàn là đại bản doanh của các bà cô, có lẽ thường ngày rãnh rỗi, ngoài việc béo phì ra thì lại đi mai mối cho người khác. Thế là nhìn thấy Thẩm Đình vẫn còn độc thân, bất giác cảm thấy cô đã làm vấy bẩn đạo đức nghề nghiệp thần thánh của họ. Thẩm Đình tiến lại, vừa đúng lúc nghe thấy mấy người đó đang huyên thuyên lộ liễu: “Sao cô ta lại có thể làm phù dâu nhỉ? Trông cũng đến hai mươi chín rồi còn gì, chưa chịu lấy ai nữa à? Con gái bây giờ thật đáng sợ, có phải là có tật xấu gì không?” Vừa nói vừa lắc đầu, vì mặt mập phị nên lúc lắc lư càng giống như trống bỏi.

Thẩm Đình say đến nỗi đầu nặng chân nhẹ, trong cả buổi tiệc chẳng mấy ai khen ngợi cô, nghe câu đó thì như lửa bị châm thêm dầu, nhưng vì là hôn lễ của Cao Hiểu Vi nên cụng không tiện nổi giận, chỉ nói: “Cháu làm phù dâu thì có gì là lạ dâu. Con người cháu thích được làm phù dâu đấy.”

Mấy bà cô đó muốn trút giận thay cho bố mẹ của cô, nên cứ giở giọng trách móc mãi: “Cháu xem chị em cháu đều lấy chồng hết rồi, bố mẹ cháu chắc đau lòng chết đi được, cháu khôn muốn làm cô dâu mà lại đi làm phù dâu à? Suy nghĩ kiểu gì thế?”

Thẩm Đình dửng dưng: “Có gì lạ đâu, sau này dì kết hôn cháu cũng có thể làm phù dâu cho dì.”

Mấy bà cô kia đều hít một hơi, nhìn thấy người trí tuệ có hạn là cô như nhìn quái vật: “Các dì đây đã kết hôn từ lâu rồi.” Chẳng lẽ cô không nhìn ra?

Thẩm Đình lại nói vẻ phóng khoáng: “Kết hôn rồi thì có thể ly hôn rồi kết hôn lại mà, dù gì bây giờ kết hôn cũng không phải chuyện đặc biệt thần thánh gì lắm.”

Cuối cùng đã nhìn thấy các bà cô đó đỏ mặt tía tai, giận đến mức suýt nữa thì phun cả máu ra, cô hí hửng bỏ đi. Thực ra Thẩm Đình cô đã gặp những người đàn bà nội trợ ấy từ lâu rồi, nhưng hôm nay cô thật sự là rất… rất không vui.

Đến khi hôn lễ kết thúc, mọi người cùng chụp hình, Thẩm Đình đã díp mắt lại như muốn ngủ gục ngay tại chỗ. Cao Hiểu Vi rất lo, đòi đưa cô về nhưng Thẩm Nhân Kiệt khoát tay bảo: “Không cần, tôi đưa cô ấy về là được.”

Thẩm Đình cũng huơ tay theo, cười hì hì: “Không cần đâu, hai người phải động phòng hoa chúc chứ.”

Mặt Cao Hiểu Vi đỏ lựng, Lý Đại Dũng cũng nói để Thẩm Nhân Kiệt đưa cô về là hoàn toàn có thể yên tâm được, Cao Hiểu Vi mới chịu bỏ suy nghĩ đó, chỉ ôm lấy Thẩm Đình, khẽ an ủi: “Đừng lo, mộng đẹp của cậu sẽ trở thành sự thật, bạn thân yêu nhất của tớ, mọi chuyện của cậu sẽ thuận lợi mà.”

Thẩm Đình nghe cô nói thế, không phân biệt rõ là cảm động hay khó chịu nữa, bỗng thấy không chịu nổi, bèn vẹt mọi người ra. Đi nhanh đến cổng, mà lại đi rất loạng choạng, Thẩm Nhân Kiệt vội vàng đến đỡ lấy cô.

Ra khỏi cổng, gió đêm lành lạnh thổi qua, Thẩm Đình rùng mình một cái, bỗng đầu óc tỉnh táo hẳn, thấy Thẩm Nhân Kiệt bên cạnh thì hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Thẩm Nhân Kiệt đáp với vẻ bó tay: “Tất nhiên là đi về. Cô còn muốn ngủ trên giường tân nhân à?”

Bầu trời khuya xanh thẳm gần như tím, vài ngôi sao lấp lánh như đang đi lại trên trời. Thẩm Đình cảm thán một câu: “Cao Hiểu Vi cuối cùng cũng kết hôn rồi.”

Thẩm Nhân Kiệt biết cô đang nghĩ gì, cuối cùng cô chỉ còn lại một mình, bạn thân cuối cùng cũng có người kết hôn trước.

Anh lái xe lại, dìu cô lên xe.

Thẩm Đình uống quá nhiều rượu nên Thẩm Nhân Kiệt không dám lái nhanh, cô ngồi mềm oặt ở đó như sinh vật không có xương sống. Sau đó lảm nhảm: “Trước kia tôi nghe bạn nào đó kết hôn, rồi bạn nào đó có con.” Cô cười giễu nói, “Bây giờ lại nghe bạn nào đó ly hôn, thì ra thoáng cái đã bao năm trôi qua rồi! Người ta đã đi một vòng trong vi thành, tôi lại vẫn chưa tìm được ai để lấy…”

Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng hỏi: “Tôi không phải người à?”

Thẩm Đình say khướt chồm lại gần anh, ngắm kỹ anh không chớp mắt. Thẩm Nhân Kiệt bị nhìn đến gai người, cuối cùng anh hỏi: “Cô nhìn gì thế?”

Thẩm Đình lắc đầu bi thương: “Cậu nhỏ quá, thật đấy, không thích hợp.” Cuối cùng cô vẫn sợ hãi, vẫn không nghĩ thoáng được.

Thẩm Nhân Kiệt hít một hơi khí lạnh “Tôi nhỏ chỗ nào?”

Thẩm Đình hỏi ngược lại: “Chứ cậu lớn chỗ nào?”

Thẩm Nhân Kiệt trả lời với vẻ nghiêm túc: “Chỗ nào của tôi cũng lớn.”

Thẩm Đình nghe anh nói bậy nói bạ cũng không tức giận, có thể vốn dĩ cô đã không nghe thấy gì. Một lúc sau, cả người Thẩm Đình đã mềm oặt dựa vào Thẩm Nhân Kiệt, anh không kìm được cúi xuống nhìn cô, Thẩm Đình nửa say nửa tỉnh, ngân nga rời rạc: “Nhìn thấy cậu sắp làm cô dâu, là bạn thân đây thật muốn nhõng nhẽo…”

…Chỉ mong chị em tốt ôm tôi một cái, chia bớt chút phúc cho tôi, không cho phép bỏ lại tôi một mình.

…Cuối cùng cậu đã giữ được, sao tôi và anh ấy của tôi không nhịn được.

…Mỗi lần tôi yêu đến điên cuồng khờ dại, đã làm sai rồi, quan hệ đã sai lầm.

…Tôi luôn quá yêu người, cưỡng ép đến mức người yêu trở thành bạn rồi lại trở nên xa lạ.”

Hát mãi hát mãi, chỉ còn lại câu “Chỉ mong chị em tốt ôm tôi một cái. Chia bớt chút phúc cho tôi, không cho phép bỏ lại tôi một mình” cứ lặp đi lặp lại mãi, rồi thành tiếng ậm ừ khe khẽ.

Thẩm Nhân Kiệt nghe thật kỹ, cuối cùng cũng nghe rõ, vừa thấy đau buồn thay cô, lại vừa thấy buồn cười, để mặc cô dựa vào mình, lái xe về với vẻ hài lòng, ánh sao ngập trời đang bay về phía anh, bay rất nhanh, giống như đang sa xuống đất vậy.

Đến nơi ở, Thẩm Đình vẫn dựa vào anh ngủ mà không tỉnh dậy, thế là Thẩm Nhân Kiệt cũng ngồi im không nhúc nhích, lặng lẽ ngắm cô. Có vài sợi tóc chạm vào rèm mi của cô, khiến cô ngủ không yên, anh đưa tay khẽ gạt tóc cô ra, nhất thời rung động, khó mà kiềm chế, lại khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Lần này Thẩm Đình đã tỉnh lại. cô ngẩng phắt đầu lên, đụng mạnh vào trán Thẩm Nhân Kiệt.

Hai người đều đau muốn chết, ôm đầu, Thẩm Nhân Kiệt hỏi: “Cô làm gì thế?”

Thẩm Đình không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng giận dữ: “Tại sao cậu lại gần tôi thế hả?” Sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thì ra là tới rồi à.”

“Ừ, tới rồi.”

Thẩm Đình nhìn cảnh đêm quen thuộc bên ngoài, gốc đa to bên cạnh tỏa bóng như chiếc ô, một con đường lát đá dẫn đến vạn ánh đèn của từng nhà, nhưng có ánh đèn nào thuộc về cô? Cô cũng không muốn xuống xe nên áp sát vào cửa sổ, giống như một con bướm chờ chết ép vào đó, không có tương lai, nhiều nhất cũng chỉ được bắt lên để thưởng thức: “Cậu có biết không? Ngày mai là sinh nhật tuổi ba mươi của tôi, đã ba mươi tuổi thật rồi. Người xưa nói, tam thập nhi lập, nhưng tôi thì tam thập nhi lật…Nhìn lại chuyện cũ sâu chẳng thấy đáy! Còn tương lai, ồ, tôi chẳng thấy đâu cả.” Cô cứ tự hỏi tự đáp, “…Vật lộn bao năm qua, điều duy nhất tôi không mất công sức mà vẫn thu được đó là tuổi tác.”

Ngừng lại một lúc sau lại tự cười giễu: “Không đúng, còn có nếp nhăn ở khóe mắt, ở cổ…”

Thẩm Nhân Kiệt ở phía sau cũng nhìn theo hướng cô đang nhìn, hõm cổ cô có thể cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh, cô có phần rối loạn liền đẩy cửa xuống xe, nhất thời đứng không vững, loạng choạng vài bước lại muốn ngã nhào. Anh vội vàng xuống xe đỡ lấy cô.

Thẩm Đình hoảng hốt nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Nhân Kiệt cười nói: “Tự nhiên chị “ngũ giảng tứ mỹ” thế không biết.” (ngũ giảng: chỉ văn minh, lịch sự, vệ sinh, ngăn nắp, đạo đức; tứ mỹ chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp)

Thẩm Đình hỏi ngược lại: “Tứ mỹ nào, trong đẹp và ngoài đẹp? Cái này thì tôi luôn có.” Nhưng chân cô thật sự quá yếu, chỉ còn cách để Thẩm Nhân Kiệt dìu cô lên lầu.

Lên đến phòng, vừa ngủ say thì điện thoại lại reo vang, trong đêm tối nghe sắc nhọn lạ thường, Thẩm Đình lấy gối bịt tai, định để đối phương bỏ cuộc, ngờ đâu người ta cứ gọi hết lần này đến lần khác, không hề có ý bỏ cuộc, âm thanh lớn đến mức giường cũng rung rinh theo.

Thẩm Đình đành ngồi dậy nghe điện thoại, “Alo” liền mấy tiếng cũng chẳng ai trả lời, Thẩm Đình mắng một tiếng “Đồ thần kinh” rồi cúp máy.

Khi cô đến bên giường, điện thoại lại reo vang, Thẩm Đình bắt đầu cảnh giác, nhanh tay nhấc máy lên, bên kia đầu dây không ai nói gì, chỉ có tiếng thở u ám não nề. giống như gió đêm đang thổi qua.

Thẩm Đình đang nghĩ thầm xem rốt cuộc ai đang đùa dai thế này? Mình có đắc tội với ai không? Nhưng nửa đêm nửa hôm, cũng sợ Sadako đột nhiên chui ra khỏi điện thoại, cô thấy gai cả người. (Sadako, ma nữ nổi tiếng trong phim The Ring của Nhật)

Cô cúp máy, cuộc điện thoại thứ ba lại réo vang, Thẩm Đình cố động viên mình, không biết có nên nghe không, cuối cùng vẫn dũng cảm nghe máy.

Bên kia vẫn không nói gì, cơn giận dữ của Thẩm Đình đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cô hét lớn: “Đồ thần kinh đồ khùng, nửa đêm giả thần giả quỷ, còn gọi nữa thì bà đây giết chết.” Đang định cúp máy thì bên kia cuối cùng đã có âm thanh vẳng đến, đầu tiên là tiếng cười lạnh lẽo, sau đó là một giọng nữ máy móc không chút tình cảm: “Thẩm Đình, tôi đã cho chị ba cơ hội, chị không chịu hối cải. Tôi nói cho chị biết, chị hết cơ hội rồi. Đợi đó…”

Giọng nói đó làm sao Thẩm Đình lại không nhận ra? Là Tống Uẩn, bạn gái cũ của Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Đình nhất thời không phản ứng kịp, chỉ hỏi: “Cơ hội gì? Cô bị chứng hoang tưởng à?”

Bên kia lại tiếng cười ấy, nghiến răng nói: “Sau này chị sẽ biết.” Sau đó “Tút” một tiếng, cúp máy.

Thẩm Đình nghĩ, cô ta chắc chắn lại nấp vào bóng tối quan sát cô và Thẩm Nhân Kiệt, cứ phải lôi kéo cô vào mới chịu được, đúng là một người kinh dị. Đuôi cáo bao giờ cũng phải lộ ra, trước khi thông báo, cô ta cố ý gọi hai cuộc điện thoại yên lặng đề hù dọa cô, đúng là nham hiểm. Nhưng cũng lạ lùng là, Thẩm Đình lại cảm thấy thoải mái, sự nghi ngờ vốn dĩ mơ hồ của cô cuối cùng đã được chứng thực, cô không thương xót nữa, cô cũng không bao giờ có lòng từ bi hỉ xả nữa. Quan trọng hơn là, chứng minh thêm lần nữa, Thẩm Nhân Kiệt không hề lừa dối cô, anh đáng để cô tin tưởng.

Sắc đêm rất nồng, Thẩm Đình về lại giường, lật qua lật lại cũng không hiểu nổi ba cơ hội cô ta nói là gì. Thật sự, người bình thường và kẻ bệnh tâm thần quả nhiên không thể hiểu nhau. Cô ta làm gì được cô? Chẳng qua chỉ là một con bé non nớt, cô đi thẳng ngồi ngay, chưa hề sợ tiểu nhân. Cái gọi là “Quân đến thì ngăn lại”, đương nhiên không cần rụt rè, thế là cô yên tâm ngủ thiếp đi.