Tôi lao tới xe ngựa, hất màn che ra, mộtcô gái che mặt đang ngồi trong đó, mái tóc đen hơi xoăn, không phải làĐường Huyên thì là ai!
“Đường Huyên! Là cậu thật không?” Tôi kích động kêu lên.
Cô ấy không mở miệng, chỉ mở to mắt nhìntôi, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi mới nhớ hình dáng hiện giờ củatôi khác hẳn với Trương Tĩnh Chi trước đây, liền cười gượng, trèo lên xe ngựa, thì thầm nói: “Đường Huyên, tôi là Tĩnh Chi.”
Đường Huyên lập tức sững sờ, nửa buổi mới mở miệng được: “Anh thật sự là Tĩnh Chi?”
Giọng nói của cô ấy khàn khàn, không phải là giọng nói thanh thoát của Đường Huyên trước đây. Cô ấy thấy tôi sửng sốt, trong mắt ánh lên sự chua xót, cười: “Thấy phản ứng này của cậu,tôi mới tin cậu chính là Tĩnh Chi.”
Đường Huyên liền ngoắc tay ra hiệu chophu xe, người phu xe liền đánh xe đi, tôi thì ngạc nhiên nghi ngờ nhìnĐường Huyên ở trước mặt, cô ấy thật sự là Đường Huyên phải không? Khôngphải nói cô ấy hiện giờ đang là thiên hạ đệ nhất ca vũ ở nước Chu haysao? Giọng nói của cô ấy làm sao vậy?
Dọc đường đi Đường Huyên không nói gì, xe ngựa rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng trước một tiểu viện.
“Tĩnh Chi, tôi là Đường Huyên.” Vào phòng ngồi xuống rồi, Đường Huyên mới chậm rãi mở miệng, “Tôi không biết vìsao cậu lại thay đổi dáng vẻ bề ngoài như vậy, chắc cậu cũng rất tò mòvề giọng nói của tôi sao lại biến thành khàn khàn như vậy đúng không?”
“Tôi nghe nói cậu đang ở nước Chu mà, sao cậu lại tới đây? Sao cậu lại trở thành như này?” Tôi vội hỏi.
Đường Huyên cười ảo não, trong đôi mắttrong trẻo ánh lên sự đau buồn, thở dài nói: “Tại tôi mắc tội với đámquyền quý ở nước Chu , cho nên mới biến thành như này, cụ thể như nàotôi không muốn nói nhiều. Tôi đến Phồn Đô đã hơn một năm rồi, hiện giờđang mở một tửu lâu ” Thực vi thiên”
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, Đường Huyên nói có vẻ rất thoải mái làm tôi ngây người.
“Ai đã hạ độc thủ vậy? Là ai? Vì sao?”
“Là ai không quan trọng nữa, dù sao cũnglà chuyện đã qua, nhớ lại làm gì cho mình càng thêm đau khổ.” ĐườngHuyên nhẹ nhàng nói.
“Đường Huyên.” Tôi nắm lấy vai cô ấy,muốn an ủi cô ấy vài câu. Đường Huyên vẫn che mặt lại, vào phòng rồi vẫn không tháo khăn che mặt ra, ai có thể ra tay độc ác với giọng nói củaĐường Huyên như vậy chứ, lại còn cả dung mạo của cô ấy nữa? Tôi khôngdám nghĩ, tôi thật sự không dám nghĩ.
‘Tĩnh Chi.” Đường Huyên cười cười, lấytay lau nước mắt trên mặt tôi, “Đừng khóc, khóc là vô ích, tôi đã lâukhông khóc rồi, cho dù là ai làm cho tôi trở nên như này, tôi cũng không khóc, cậu không cần an ủi tôi, có rất nhiều chuyện tôi đã hiểu ra.”
Trong lòng tôi càng mù mịt, hai chúng tôi là hai người xuyên không đến đây, tại thế giới này, rốt cuộc là vì sao?
‘Tôi vừa nghe đến “Lương Chúc”, nghĩ chỉcó thể là cậu, nhưng sau khi nghe ngóng thì bảo đó là một người đàn ông, tôi nghĩ nhất định mình cũng phải gặp một lần, Tĩnh Chi, sao giờ cậulại trở nên như này?” Đường Huyên hỏi.
Vì sao tôi lại trở thành như này? Chỉ ekhông thể nói hết cho cô ấy nghe được, tôi liền giản lược kể cho ĐườngHuyên nghe chuyện của tôi sau khi chia tay cô ấy, Đường Huyên sau khinghe tôi kể xong, liền thở dài.
“Tĩnh Chi, nói như vậy là cậu đã sinh con ở thời đại này à?” Đường Huyên hỏi.
Tôi gật đầu, ngẩn người ra một lúc lâu,Đường Huyên lại nói: “Tôi thấy hiện giờ cậu nên rời khỏi phủ Tề vương là hay nhất, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm nơi ở của Mai Tốn Tuyết, nếu biếtđứa bé ở trong tay hắn, cái này thì dễ làm hơn, dưới tay tôi cũng có vài người có thể sử dụng, đợi đến khi tìm được, chúng tôi nhất định sẽ cứuhọ ra.”
“Tìm Mai Tốn Tuyết tất cả đều nhờ vào cậu, nhưng hiện giờ tôi không thể rời khỏi Tề vương phủ được.”
Đường Huyên ngẩn ra nhìn tôi.
Tôi cười buồn, nói: “Buổi sáng nay họ đãbiết có người tìm tôi, hơn nữa lại thấy tôi lên một chiếc xe ngựa rờiđi, nếu như tôi không quay lại, nhất định họ sẽ báo lại với Tề vương, sẽ phát giác ra nơi ở của cậu.”
Đường Huyên suy nghĩ rồi nói: “Đúng là như vậy, chúng ta chỉ có thể âm thầm chuẩn bị để tránh rút dây động rừng.”
“Đúng vậy.”
“Tĩnh Chi.” Đường Huyên nhìn tôi, có vẻ do dự.
“Gì vậy?” Tôi cười cười, “Có gì thì nói đi, trên thế giới này chỉ có hai chúng ta,có gì mà không thể nói được.”
“Cậu rất muốn báo thù phải không?” Đường Huyên hỏi.
Tôi gật đầu.
“Nhưng cậu có bao giờ nghĩ, nếu cậu muốnthuận lợi mang Việt nhi đi, cậu sẽ báo thù như nào? Kẻ thù của cậu không phải là người bình thường, hắn là thái tử của một nước, cho dù cậu giết được hắn thì sao, cậu có nghĩ bọn họ sẽ để cậu mang Việt nhi an toàn đi sao?”
Vấn đề này làm sao tôi lại không nghĩqua, muốn báo thù, nói dễ hơn làm! Báo thù như nào? Một dao giết HànKinh sao? Cho dù có thể giết hắn, sau đó thì sao? Tôi có thể mang đượcViệt nhi đi sao? Chẳng lẽ lại để Việt nhi thành cô nhi?
Tôi lắc lắc đầu, không, Việt nhi đã không có cha rồi, tôi không thể để Việt nhi không có mẹ, nhưng nếu không báothù, tôi có thể cam tâm sao? Nam Cung Vân của tôi, cuộc sống của tôi,tất cả đều hủy trong tay Hàn Kinh, chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn hắn tiếp tục làm thái tử như vậy sao?
Đường Huyên yên lặng nhìn tôi, chậm rãinói: “Tĩnh Chi, tôi có câu này cậu hãy suy nghĩ, hai chúng ta đều làkhán giả ở thế giới này, hơn nữa cũng chỉ có thể là khán giả ở thế giớinày mà thôi, thế giới này không thuộc về chúng ta, chúng ta cũng khôngthích hợp sinh tồn ở thế giới này, chúng ta hãy trở về đi!”
Tôi ngỡ ngàng nhìn Đường Huyên, trở về?Trở về thế giới hiện đại của chúng tôi sao? Đúng vậy, trở về là tốtnhất, có cha mẹ, có người thân, mà ở nơi này không có, nhưng còn Việtnhi thì sao? Việt nhi của tôi thì sao?
Đường Huyên nhận ra sự do dự của tôi,nói: “Chúng ta sẽ đưa Việt nhi đi theo! Tôi đến Phồn Đô là tìm cách trởvề, tôi đã có chút manh mối, chúng ta đến thế giới này tuyệt đối khôngphải là sự trùng hợp, là vì con người, chúng ta tìm được người này, cóthể sẽ trở về được.”
Ánh mắt Đường Huyên lóe sáng, bình tĩnh nhìn tôi.
“Tôi biết, chúng ta đến thế giới này là bởi về cái gì gọi là thế ngoại cao nhân, mà người này lại có quan hệ với Hàn Kinh.”
“Cậu cũng biết?” Lần này là Đường Huyên ngạc nhiên.
Tôi cười ảo não, sao tôi lại không biết?Lúc ở Vọng mai sơn trang Mai Tốn Tuyết đã nói cho tôi biết, là Hàn Kinhđã dùng mấy chục mạng người để đổi lấy tôi, mà Đường Huyên còn bị tôiliên lụy, phương diện ân oán rối rắm này tôi không muốn nói đến nữa,liền thản nhiên nói: “Đúng vậy, cậu cứ theo ý tưởng đi thăm dò ở phủthái tử, chúng ta đến thế giới này là do Hàn Kinh đã cùng cái gì gọi làđạo nhân gì đó, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.”
Tôi thấy bên ngoài trời đã sẩm tối, tôiđã rời khỏi Tề vương phủ khá lâu rồi, nếu không trở về chỉ e sẽ cóchuyện xảy ra, hiện giờ tôi không muốn gây gì cùng Hàn Chiêu.
“Đường Huyên, tôi phải đi rồi.”
“Được, tôi sẽ giúp cậu thăm dò nơi ở của Mai Tốn Tuyết, cậu phải cẩn thận…”
…
Rời khỏi nơi Đường Huyên, trong lòng tôinửa vui nửa buồn, cuối cùng đã có thể gặp lại người cùng thời đại mình,giờ lại được sự trợ giúp của cô ấy, làm tôi thấy vui mừng, nhưng nghĩlại đến cảnh gặp lại cô ấy, trong lòng tôi lại thấy buồn, bộ dạng chúngtôi hiện giờ sao lại như này, rốt cuộc là oán ai đây?
Nhưng trong lòng tôi cũng kiên định, dùsao mình cũng không phải một mình nữa, đã có Đường Huyên giúp, có thểtìm được Văn Hinh và Việt nhi dễ dàng hơn.
Trở về Vương phủ, không có ai hỏi về tôi, tôi chạy đến chỗ Hàn Chiêu, phát hiện ra anh ta đã sớm vào cung rồi,tôi thấy nhẹ nhõm.
Buổi tối muộn Hàn Chiêu mới về phủ, vẻmặt vẫn tươi cười như vậy, không hề đề cập gì đến chuyện xảy ra tối qua, cứ như là không xảy ra chuyện gì.
Những ngày sau đó trôi qua bình thườngnhư mọi lần, Hàn Chiêu hoặc là vẫn đến phủ thái tử hoặc là đến phủ củatrưởng công chúa dạo chơi, nếu không phải là tiệc rượu thì cũng là tụtập, hết sức phung phí, rồi tôi còn làm chân chạy cho Hàn Chiêu, nếukhông phải mang thư tình cho Hạ Lạn quận chúa thì tôi cũng không thấylàm lạ. Làm tôi trở thành chân chạy đưa thư tình cũng rất có lợi, tôichẳng biết chữ gì, có muốn xem lén cũng không xem được.
Vì tôi làm chân chạy nên có thể đến ‘Thực vi thiên” gặp Đường Huyên để hỏi thăm tin tức, bàn bạc tới bàn bạc lui, tôi khong thể không bội phục năng lực của cô ấy, mới hơn một năm ngắnngủi mà đã đem “Thực vi thiên” trở thành một tửu lâu nổi tiếng có mộtkhông hai ở Phồn Đô này.