Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 36: Ẩn cư




Ngồi trong lòng Nam Cung Vân, gió vù vùtạt qua, cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống như ngày hôm qua vẫnthế, những chuyện xảy ra ở Vọng mai sơn trang chỉ là một giấc mơ, giấcmơ giờ đã tỉnh dậy.

Chạy liên tục cho đến khi Ngự phong thởphì phò chậm lại, Nam Cung Vân mới hãm dây cương lại, nhẹ nhàng vỗ vềlên cổ Ngự Phong rồi lẳng lặng ôm tôi không nói lời nào, tôi cũng khôngnói nên lời, cả hai cùng yên lặng, một lúc lâu sau, không khí yên lặngquá đến bức bối, tôi hỏi: “Vết thương trên người anh… khỏi hẳn chưa?”

Nam Cung Vân gật gật đầu, lấy trong ngựcra lọ thuốc nhỏ màu xanh biếc đặt vào tay tôi, tôi mở ra thấy bên trongcòn hai viên ngưng hương hoàn, tôi nhớ lúc lén đưa cho Nam Cung Vântrong đó còn năm viên thuốc, vậy là anh vẫn chưa uống hết sao? Tôi ngước lên nhìn Nam Cung Vân dò hỏi.

Nam Cung Vân nói: “Ngưng hương hoàn đúnglà thuốc quý, có uống thêm nữa cũng vô dụng, lần này may mà có nó, nếukhông kinh mạch của ta e rằng không thể khỏi được, hãy cất giữ hai viênnày đi, đừng lãng phí.”

Tôi lè lưỡi, Nam Cung Vân keo kiệt, mấyviên thuốc nhỏ mà anh lại giữ gìn như bảo vật. Thật không ngờ lần nàycoi như Trầm Triệu Thiên đã cứu mạng hai chúng tôi, nghĩ đến đây tôiliền thở dài.

Nghe tiếng thở dài của tôi, Nam Cung Vânxoay người tôi đối diện với anh, dịu dàng nói: “Đến hôm nay ta mới hoàntoàn thông kinh mạch, nếu ta có thể khỏi sớm hơn… Mấy ngày vừa rồi muội… chịu nhiều đau khổ quá.”

Hai mắt tôi nhức lên, Nam Cung Vân ngốcnghếch lại còn xin lỗi tôi, chẳng lẽ anh không biết nhưng đau đớn củaanh là do tôi mang đến hay sao, tôi đánh vào ngực anh, cười nói:“Please, Nam Cung Vân, anh là thích khách, em thích vẻ lạnh lùng củaanh, anh dịu dàng quá làm em không quen! Anh xem xem, tay em nổi hết dagà rồi đây này.” Nói xong tôi kéo tay áo lên cho Nam Cung Vân xem.

Nam Cung Vân bật cười, không xem mà nắm lấy hai tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

Sau rất lâu…

Tôi hỏi: “Nam Cung Vân, hôm đó sao anh lại để bọn họ khênh anh vào phòng? Anh giả vờ à?”

Nam Cung Vân nói: “Kinh mạch của ta gầnđả thông rồi, vốn định trực tiếp xông ra để đi cứu muội, đang định làmvậy thì bọn họ đến điểm huyệt đạo của ta, ta nghĩ bọn họ chắc là đưa tađi gặp Mai Tốn Tuyết nên ta âm thẩm dùng chân khí bảo vệ huyệt đạo, rồigiả vờ hôn mê, để bọn họ khênh đi.”

Thì ra là vậy, tên này rõ ràng là giả vờhôn mê, làm hại tôi bị kích động cả buổi, trái tim tan nát. Cũng khôngngờ Nam Cung Vân võ công lợi hại như vậy, đột nhiên tôi tò mò rốt cuộcNam Cung Vân trình độ lợi hại đến đâu, liền hỏi: “Võ công của anh xếpthứ mấy?”

“Xếp thứ mấy là sao?” Nam Cung Vân có vẻ ngạc nhiên không hiểu tôi hỏi gì.

“Em hỏi anh võ công của anh đạt tới trình độ nào? Ví dụ như so với Dịch Phàm hoặc Trầm Triệu Thiên, còn Phùng Phú gì gì đó nữa, anh so với bọn hắn lợi hại đến đâu?”

Nam Cung Vân hiểu ra vấn đề, có vẻ rấtbuồn cười, rất muốn cười nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của tôi liền nghẹn lại, nghiêm túc nói: “Không thể so sánh như vậy được, nếuluận về vũ lực của hai người chúng ta, có thể phân chia cao thấp, nhưngnếu trong giây phúc sinh tử, sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra, cho nênkhông thể phân ai thắng ai bại, chỉ có thể phân ai sống ai chết, ta động thủ là vì sinh tử, không phải thắng bại.”

Nam Cung Vân thản nhiên nói vậy, tôi nghe lại như sét đánh ngang tai, đây chính là cuộc sống trước kia của NamCung Vân sao? Không có thắng bại, chỉ có sống chết, chẳng phải có rấtnhiều lần anh ở giữa ranh giới sống chết hay sao? Tôi biết Nam Cung Vânvì báo thù, đã nhiều lần ám sát hoàng đế và Vương gia Dịch Phàm, lần săn bắn đó anh đã bị Dịch Phàm làm bị thương, chịu đau đớn một mình, còntôi lúc đó lại khóc vì vết thương của Dịch Phàm, lúc đó anh ở nơi nào tự mình băng bó vết thương vậy? Đã có ai quan tâm chăm sóc đến anh không?

Tôi lại thở dài, áp đầu vào ngực Nam Cung Vân, nghe trái tim anh đập mạnh, Nam Cung Vân, từ nay về sau em sẽ luôn ở bên anh, không để anh cô đơn, không để anh cô quạnh, không để cho anh có một cuộc sống chỉ có báo thù cùng máu tanh.

Nam Cung Vân cũng không nói gì, Ngự phong chở chúng tôi hăm hở chạy về phía trước, có lẽ trong khoảng thời gianvừa rồi họ bắt nhốt nó trong chuồng ngựa quá lâu rồi.

Trên đường đi rất thuận lợi, Nam Cung Vân sử dụng bản lĩnh chạy trốn cùng sức mạnh của Ngự phong cho tôi thưởngthức, mấy ngày ngắn ngủi mà chúng tôi đã rời xa nơi ác một kia rồi, theo tôi đoán thì chỉ cần không có vệ tinh định vị lẫn trình độ khoa học kỹthuật thì bọn họ có muốn tìm ra chúng tôi cũng là điều hết sức khó khăn.

Tiếp tục chạy theo hướng đông, chúng tôitiến vào khu vực miền núi, nơi này không giống như nơi Vọng mai sơntrang là nhưng ngọn núi nhỏ, ở đây ngọn núi nào cũng cao lớn sừng sững,tuyết đóng từ đỉnh núi đến chân núi, cả vùng núi như là khoác một chiếcáo cẩm bào màu trắng, con sông dưới chân núi uốn lượn quấn quanh quảnúi. Cây cối rất nhiều, hiện giờ tuy đã trơ trọi lá nhưng đảm bảo sangmùa hè trên núi sẽ là cả một màu xanh mướt, nghĩ đến đó, tâm trạng củatôi càng thấy thoải mái.

Sáng nay, Nam Cung Vân chỉ vào một ngọnnúi xa xa nói với tôi, “Nhìn đi, nhà của chúng ta nằm ngọn núi phíatrước.” Tôi phấn khởi trượt từ trên lưng Ngự phong xuống, vui sướng chạy như bay về đó, Nam Cung Vân ngốc nghếch đang ngồi trên Ngự Phong cũngnhảy xuống, kéo tôi lại hỏi: “Muội làm gì vậy?”

Tôi phấn chấn: “Leo núi mà! Ngự phong làm sao đưa chúng ta lên đó được chứ? Đương nhiên là chúng ta phải tự đirồi, chúng ta thi xem ai đến đó trước, được không? Cho anh biết nhé, emkhông khoác lác đâu, leo núi là sở trường của em đấy! Ngay cả nhiều bạnnam sinh cũng không phải là đối thủ của em đâu!”

Nói xong tay chống nạnh đắc ý dạt dào nhìn Nam Cung Vân, nhướng mày hỏi: “Thế nào? Có dám so tài với em không?”

Nam Cung Vân đứng yên ở đó, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt vô cùng xem thường tôi.

Tôi liền quay đầu chạy một mạch lên núi,tuy chạy không công bằng gì nhưng cũng phải xem người đang thi cùng mình là ai chứ đúng không? Lạch bạch chạy cả nửa ngày chắc Nam Cung Vân vẫncòn đứng ngây ra một chỗ ở đó, tôi dừng lại rồi quay lại nhìn, thấy NamCung Vân đang ở đằng sau rất ung dung, cứ như là chưa bỏ sức ra chạy một tí nào, vậy mà vẫn cách tôi tầm mười mét.

Tôi xoay người tiếp tục chạy cuồng cảchân, haizz, chạy lên núi mệt quá, một lúc sau, quay lại nhìn vẫn thấyNam Cung Vân ở đằng sau đúng khoảng cách là mười mét, vô cùng thongdong.

Mồ hôi đầm đìa! Chạy tiếp, lần này sửdụng hết công suất! Thắt lưng đau rã rời, quay đầu lại, Nam Cung Vân vẫn ở phía sau, khoảng cách là năm mét.

“Không được sử dụng khinh công!” Tôi chống thắt lưng, thở hổn hển, người nào đó rất dễ bị bắt nạt!

Nam Cung Vân không trả lời, Ngự Phong nhẹ nhàng chạy tới, lúc chạy qua tôi nó còn ra vẻ thở phì phò ra mũi, rõràng là khinh thường tôi mà! Tôi giận, nhưng không còn sức để giữ nólại, chỉ đành trơ mắt nhìn nó đang làm ra vẻ “thục nữ” trước mặt tôi.

Tôi ngất! Đây là ngựa thật sao? Con ngựanày là của nhà ai vậy? Kỳ lạ quá chừng? Tôi chưa từng thấy qua con ngựanào chạy lên núi mà vẫn nhanh nhẹn như vậy! Nó là ngựa thành tinh rồi?

Nam Cung Vân thấy tôi giận giữ, liền nở nụ cười bắt lấy thắt lưng tôi, hai người nhảy lên lưng Ngự Phong.

“Không ai nói cho muội biết là Ngự phong không thể chạy lên núi à?”

Tôi choáng! Sao không nói sớm chứ! Tôigiận giữ nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân làm như không thấy gì, vỗ vỗngựa, cười khẽ nói: “Ngự Phong ngoan, chúng ta về nhà nhé, để cho nhađầu ngốc kia thấy được bản lĩnh của ngươi.”

Nam Cung Vân nhướn lông mày, khóe miệngcười cười, ngay cả mọi đường nét trên khuôn mặt đều trở nên mềm mại,thật là quyến rũ, sự tức giận của tôi liền tan biến trước nụ cười quyếnrũ của anh. Nam Cung Vân, đây chính là anh sao? So với trước kia giờ anh cười nhiều hơn rất nhiều!

Nam Cung Vân nói nhà ở ngay sườn núi,chung quanh không có nhà nào khác, đó là một tiểu viện rất yên tĩnh,trong viện có cổng giống như gia đình nông dân bình thường, đẩy cửa vào, bên trong vắng vẻ, trong viện tuyết rơi ngập đầy, vừa nhìn là biết đãlâu không có ai ở.

Đẩy cửa vào phòng chính, bên trong có hai gian phòng, một cái bàn đơn giản, mặt bàn dính đầy bụi bặm.

“Là một mình anh ở đây sao?” Tôi hỏi.

Nam Cung Vân nói: “Trước kia còn có Giang thúc ở cùng, nhưng sau khi thúc tạ thế, chỉ còn lại một mình ta.”

Tim tôi thắt lại, một người sống ở nơi hoang sơ thế này, có phải Nam Cung Vân luôn cô độc không?

Hít một hơi, tôi sắn tay áo lên, thể hiện sự hưng phấn, nói to: “Được rồi, từ hôm nay trở đi em sẽ sống ở đây,giờ chúng ta bắt đầu dọn dẹp, Nam Cung Vân, anh ra bên ngoài cào tuyếtcho sạch, em sẽ dọn trong này, trước khi trời tối chúng ta phải dọn dẹpxong cho giống một gia đình nhé.”

Nam Cung Vân yên lặng nhìn tôi, rất lâu không nói gì, sau đó khoan thai bước ra ngoài đi dọn tuyết.

Tôi bắt đầu bận rộn…

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, trong tiểu viện tỏa ra mùi thức ăn, trên đường đi có mua ít bánh bao ăn chưahết vẫn còn thừa, tôi lấy nhân thịt cho vào bếp rang lên, bởi vì khôngcó dầu mỡ, khi rang nó hơi khét, đồ ăn duy nhất có vẻ không tồi là nồicháo nóng, từ khi tôi vào bếp đến lúc đi ra, cả nửa ngày mới xong mộtnồi cháo.

Lúc bê đồ ăn lên bàn, tôi hối lỗi nhìnNam Cung Vân: ‘Em xin lỗi, em nấu cơm… nhưng… có điều… cũng không thểtrách em được, không bột đố gột nên hồ, anh nói có đúng không?”

Nam Cung Vân không nói gì, nhìn nhìn tôi, cúi xuống xem xem bát cháo, chắc là đói ghê gớm lắm rồi, bưng bát cháolên húp một hơi hết sạch.

“Nóng! Cẩn thận…” Tôi vội kêu.

Haizz, nhưng vẫn chậm, Nam Cung Vân đãchén sạch cháo, hơi nóng làm cho ánh mắt cũng nóng rực, còn không biếtxấu hổ để tôi nhìn thấy, tôi vội cúi gằm xuống.