Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 19: Đồng hành (tiếp)




Cứ tiếp tục theo hướng bắc của nước ĐạiChu sẽ đi tới khu vực biên giới phía Bắc giáp nước Hung Nô, bảy nămtrước hai nước từng có một cuộc đại chiến, đến hai quan hệ của hai nướcvẫn còn rất căng thẳng, cho nên sự truy đuổi của Dịch Phàm với chúng tôi cũng giảm đi ít nhiều, dù sao ở khu vực biên giới này không phồn hoa ồn ào thì càng ít mang tới những rắc rối cần thiết.

Bởi vì khu vực biên giới mấy năm liên tục có thế cục căng thẳng nên dân cư ở đây rất thưa thớt, thành trấn cũngrất ít, mặc dù gặp được một cái nhưng cũng rất tiêu điều tang thương,vào thị trấn cuối cùng tôi đã mua được một chiếc áo bông, một bộ võ phục màu đen, một con ngựa gầy còm. Nam Cung Vân đối với tôi cũng không keokiệt quá, điểm này thì tôi ghi nhận, đồng hành với một người hào phóngđương nhiên có cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi.

Trong lòng tôi cũng hơi nghi ngờ, khônggiống như thái độ thù địch của Nam Cung Vân lúc đầu cứu tôi, vì sao lạicứu tôi, không sợ những rắc rối nếu mang theo tôi chạy trốn hay sao? Bản thân tôi cũng không muốn cứ bị truy đuổi như thế. Nhưng hàng ngày đicùng Nam Cung Vân, sự mạo hiểm đã kích thích thần kinh của tôi, tôi cảmthấy mình càng lúc càng thích thú.

Buổi tối, chúng tôi vẫn tiếp tục nghỉ ởbên ngoài, ngồi cạnh đống lửa nhưng không được ngồi gần quá, nếu khôngthì đồ nướng kia không phải là hai con gà rừng mà sẽ là tôi. Ngồi đượcmột lúc, vẫn cảm giác sau lưng lành lạnh, vì thế tôi xoay người sanghướng khác. Mặc trên người mình bộ võ phục màu đen, tôi hơi không hàilòng lắm, lúc đầu tôi muốn mua là bộ màu trắng, màu đen nhìn quá lạnhlùng, quá nặng nề, không thích hợp với tôi, nhưng tiền không phải củamình, giở thủ đoạn ra thì không hay cho lắm, nên cũng không dám tựquyết, sợ rằng Nam Cung Vân sẽ không đồng ý cho mình mua nữa, tôi tinchắc anh ta sẽ làm điều đó. Thật sự tôi không thể hiểu nổi thích kháchgì gì đó cứ phải lúc nào cũng mặc trang phục màu đen, hình như sợ ngườikhác không biết mình là thích khách hay sao.

Nam Cung Vân lạnh lùng nhìn tôi ngồi bênđống lửa chuyển tới chuyển lui, sau đó lại nhìn quần áo trên người bũimôi, rồi lại nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô nương nhìn gì vậy? Làm ta ngồicũng không yên, y phục có vấn đề gì sao?”

Tôi nang bướng nhìn Nam Cung Vân, mấyngày nay tôi đã không còn sợ anh ta nữa, những người là thích khách nhưanh ta, lúc đầu nhìn hình thức có vẻ rất lạnh lùng, nhưng nội tâm thường là rất mềm yếu, cái hay ở chỗ là so với người cao quý kia đơn giản hơnrất nhiều.

“Vì sao thích khách như huynh cứ thích mặc trang phục màu đen vậy?” Tôi hỏi.

Nam Cung Vân cười nhạt, cảm thấy tôi vôcùng ngây thơ, nói: “Vì để che giấu mình rất tốt, như vậy mới không bịphát hiện, mới có thể đột kích thành công.”

Tôi khẽ cười, lắc đầu nói: “sai rồi, ngày nào huynh cũng mặc trang phục màu đen là chủ nghĩa giáo điều, là bảothủ không chịu thay đổi, buổi tối mặc trang phục màu đen thì đúng là che dấu mình rất tốt, nhưng hiện giờ với hoàn cảnh của chúng ta, khắp nơiđều là màu trắng, còn huynh lại mặc trang phục màu đen, liếc mắt một cái sẽ bị phát hiện ra ngay, lần sau huynh nên mặc đồ màu trắng, tốt nhấtlà cả áo khoác màu trắng, như vậy khi huynh ẩn náu trên mặt đất cũngkhông bị ai phát hiện ra.”

Tôi chậm rãi nói, Nam Cung Vân kinh ngạcnhìn tôi, chắc cũng không hiểu tôi nói “chủ nghĩa giáo điều” là ý gì,tôi lười giảng thích cho anh ta, tiếp tục khoe khoang, “Nói một cách đơn giản, việc che giấu bình thường đơn giản nhất là phương pháp dùng màusắc giống nhau để tự vệ, có hai loại màu sắc tự vệ, màu sắc tự vệ chínhlà sử dụng hình dáng bản thân mình cho giống hoàn cảnh chung quanh, màusắc tự vệ còn lại là dùng màu da của mình để thích ứng với hoàn cảnhxung quanh, những loại động vật nhỏ thường dùng để tự bảo vệ mình tránhkhỏi sự săn mồi của động vật lớn hơn…Cho nên nếu huynh muốn che giấumình, lúc ở trong rừng nên chọn quần áo có màu sắc của cỏ cây xungquanh, nếu ở cánh đồng hoang vu, quần áo nên mặc là màu cỏ dại…”

Nam Cung Vân nghe tôi nói xong, mặc dù có vài câu anh ta không hiểu nhưng cũng đại khái hiểu toàn bộ ý nghĩa lờitôi nói, ánh mắt toát lên vẻ thú vị, trong lòng tôi thì rất đắc ý, giờnói cho anh ta biết về vấn đề dùng màu sắc tự vệ, bổn cô nương đây vôcùng hiểu biết đấy! Tốt xấu gì tôi cũng đã học mười mấy năm rồi, cái gìmà chưa từng học qua chứ?

Không đợi tôi đang rất đắc ý, Nam CungVân thái độ khinh thường, hỏi: “Vậy lần đầu tiên cô nương gặp tôi liềngiả chết cũng coi như là một loại thủ đoạn tự bảo vệ à?”

Tôi đỏ mặt, không thèm để ý đến anh ta nữa.

Đột nhiên Nam Cung Vân cầm chiếc cốc némcho tôi, muốn tôi uống rượu sao? Nhìn cách anh ta ném cốc, tôi tức khícầm cốc ném trở lại cho anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi không uống rượu,rượu gây loạn tính.”

Nam Cung Vân liếc tôi một cái, rồi khôngđể ý tới tôi, tự mình uống một mình, tôi thấy vậy càng tức giận, đùngđùng bước tới anh ta cướp lấy cốc rượu trên tay anh ta há miệng uống một ngụm rất to, rượu mạnh quá, tôi ho rũ rượi, cảm nhận được luồng nhiệtnóng đốt cháy dạ dày. Nước mắt chảy ra ràn rụa. Nam Cung Vân cười thànhtiếng, cầm lấy cốc rượu tiếp tục uống, rồi lại mỉm cười.

Màn đêm tối đen, tuyết trắng nhạt, giólạnh thấu xương, ngọn lửa cháy hừng hực, tôi ngồi bên cạnh con ngườithần bí là Nam Cung Vân, tất cả như không là thật, thật không thể hiểuđược, một sự hăng hái khí thế trào dâng trong lòng, chẳng khác gì mìnhđang là hiệp khách tiếu ngạo giang hồ, đang lưu lạc nơi này trong trốngiang hồ.

Nam Cung Vân ngồi nhắm mắt lại, lưng vẫnthẳng tắp, không biết đã ngủ hay chưa, mấy ngày nay anh ta đều ngủ nhưvậy, tôi đã ngủ trước khi anh ta ngồi ngủ, lúc tôi tỉnh anh ta vẫn ngồingủ như vậy, tôi mới hiểu thì ra từ trước đến nay anh ta vẫn hay ngồingủ kiểu này. Kiếm của anh ta đặt ngay bên người, tôi thấy tò mò, rónrén bước tới, tay chưa chạm được vào chuôi kiếm thì anh ta đã mở mắt.

Tôi xấu hổ cười cười, nói: “Tôi chỉ muốn xem, không có ý gì khác.”

Nam Cung Vân không nói gì, chỉ lạnh lùngnhìn tôi, mắt sáng như đuốc, chân tay tôi luống cuống đứng lên, dù saocũng phải tìm cho mình một lý do chính đáng, vì thế tôi cười hì hì nói:“Tôi biết múa kiếm đấy, huynh xem nhé, tôi tập luyện để tốt cho sứckhỏe.” Nói xong tôi liền cầm lấy thanh kiếm, Nam Cung Vân không ngăncản.

Kiếm cầm trong tay có cảm giác thật khác, là giống cảm giác của một hiệp khách, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khítràn trề, kiếm tốt! Tuy rằng tôi không hiểu gì về kiếm lắm, nhưng hànkhí từ thanh kiếm này toát ra làm tôi không nói nên lời, có lẽ thanhkiếm này đã nhuốm không ít máu tươi rồi.

Quét kiếm một vòng, tôi sử dụng bộ kiếmpháp do Trầm Triệu Thiên dạy, càng lúc càng thuần thục, động tác cànglúc càng nhanh, kiếm quang bao phủ khắp người, kiếm khí chạm vào tuyếtbay phấp phới lên người trông rất đẹp mắt, trong lòng tôi khí khái ngúttrời, liền buột miệng hát:

“Ta và kiếm cùng nhau rong ruổi, yêu và hận nào có nghĩa gì.

Một kiếm chém trời cao, đúng sai cũng vậy mà thôi

Ta say dưới ánh trăng, ân oán chỉ là hư không.

Tỉnh giấc mộng, mọi sống chết cũng trở nên vô nghĩa.

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng, hận không thể gặp lại.

Yêu cũng vội mà hận cũng vội, tất cả đều bay theo gió.

Cười một tiếng, thở dài một tiếng, vui vẻ cả đời đau thương cả đời.

Ai là người cùng ta sinh tử.

Khóc trong lòng, buồn vui ông trời trêu trọc.

Ta cười như điên, đất trời vần vũ.”



Vừa hát vừa múa kiếm, mồ hôi túa ra, tôilấy tay lau mồ hôi trên trán, quay người nhìn Nam Cung Vân, anh ta đứnglên từ lúc nào, ánh mắt thâm trầm, đột nhiên lóe sáng, kinh ngạc, đềphòng, oán hận, rồi như có chút tán thưởng.

Tôi vui sướng anh anh ta chờ đợi, chờ một câu khen ngợi từ anh ta. Đột nhiên cổ tay đau buốt, kiếm đã bị Nam Cung Vân đoạt đi, cổ tay đang bị anh ta nắm chặt, tôi đau đến mức hét lên,nghe Nam Cung Vân quát: “Cô nương và Trầm Triệu Thiên có quan hệ gì?”

Tôi và Trầm Triệu Thiên có quan hệ gì?Chúng tôi thì có thể có quan hệ gì chứ? Nhiều lắm thì là bạn bè thôi.Nam Cung Vân vặn cổ tay tôi, tôi tức giận: “Bạn bè, được chưa?”

“Bằng hữu?” Nam Cung Vân cười nhạt, đương nhiên là không tin tôi rồi, “Bộ kiếm pháp này là do hắn dạy phải không?”

“Đúng vậy, anh ta nói luyện kiếm có thểrèn luyện sức khỏe, để tôi khỏi cả ngày đi phơi nắng.” Tôi tức giận, tên này đúng là vui buồn thất thường, tôi làm gì anh ta, mà anh ta trở mặtvới tôi nhanh như vậy. Cho dù anh ta và Trầm Triệu Thiên có đối đầu vớinhau, thì cũng không cần đối xử với tôi như vậy chứ, tôi có đắc tội gìvới anh ta đâu.

“Luyện kiếm pháp để rèn luyện sức khỏe?”Nam Cung Vân nghi ngờ, mà lại là bộ kiếm pháp này sao? Tôi đang bực tức, liền cảm giác một luồng khí từ chỗ cổ tay anh ta nắm đi vào trong người tôi, theo cánh tay đi lên, ngứa ngáy khó chịu, anh ta đang làm gì vậy?Sao còn không tin lời tôi nói chứ, lại còn dùng cách này để tra tấn tôi? Lửa giận bừng bừng, tôi mắng: “Tên khốn khiếp này, muốn tin hay khôngthì cũng không cần phải tra tấn tôi, cùng lắm thì một kiếm giết chết tôi đi.”

Thấy tôi mắng mình, Nam Cung Vân cũngkhông thèm để ý, vẫn nắm chặt cổ tay tôi cho đến khi luồng khí trongngười từ từ biến mất rồi mới buông tay ra, sắc mặt cũng đã dịu đi. Tôicúi xuống xem thấy cổ tay tím bầm một vòng, trong lòng tức tối, để xemanh ta có dám không cho tôi tiền mua vòng tay không, nhìn cổ tay mình có một cái “vòng tay” tím đen như vậy, tôi càng nghĩ càng tức, nhưng trênmặt lại nở nụ cười.

Nam Cung Vân thấy tôi đột nhiên thay đổinét mặt chuyển sang tươi cười, liền ngẩn ra, định mở miệng, tôi ngănlại, nói với giọng vô cùng chân thành: “Không cần phải giải thích, tôibiết huynh không cố tình, tôi không trách huynh, có trách thì tôi cũngtự trách mình trước là đã không giải thích rõ ràng. Bộ kiếm pháp này làTrầm Triệu Thiên dạy cho tôi, nói là nó không có uy lực gì, chỉ để rènluyện sức khỏe thôi. Tôi không nghĩ là giấu huynh, chỉ là huynh chưatừng hỏi tôi mà thôi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Vân, theo khoa học nghiên cứu, lúc người đang nói dối, ánh mắt sẽ nhìn lung tung, cho nên, nếu muốn cho người khác thấy sự chân thành của mình, vậy thìkhông cần nhìn chỗ khác mà nhìn thẳng vào mắt người đó. Ánh mắt Nam Cung Vân dịu đi, dường như cũng cảm thấy phản ứng của mình lúc nãy có hơikích động, trong mắt nhìn tôi như muốn xin lỗi. Tôi cười thầm, tôi muốnanh ta phải thấy áy náy vì tôi.

Tôi nhè nhẹ kéo tay Nam Cung Vân, anh tamuốn tránh, nhưng rồi lại do dự mặc cho tôi kéo tay lại, buồn cười quá,mặt Nam Cung Vân đỏ bừng, chẳng lẽ đại ca này chưa từng bị cô gái nàocầm tay? Tôi cười thầm, nhưng lại tỏ ra rất oan ức, nói: “Huynh khônghỏi gì đã động thủ như vậy, huynh nhìn đi, tay của huynh thô ráp sần sùi cầm lấy tay tôi như vậy, tôi làm sao chịu nổi chứ?

Nói xong liền đưa tay ra cho Nam Cung Vân nhìn, cho anh ta nhìn thấy tác phẩm “vòng tay” do anh ta tạo nên, NamCung Vân có vẻ hối hận nhưng không hề giải thích, quay mặt đi không thèm nhìn.

Tôi kéo tay Nam Cung Vân lại rồi đưa lênmiệng cắn nhè nhẹ vào cổ tay Nam Cung Vân, cả người Nam Cung Vân runlên, quay lại ngạc nhiên nhìn tôi, mặt lại đỏ như trái táo, tôi nhìn Nam Cung Vân, cười thầm, sau đó lại há miệng cắn thật mạnh vào cổ tay NamCung Vân.

Nam Cung Vân kêu lên một tiếng, dùng sứckéo tay lại, tôi nhả tay ra, nhìn cổ tay chảy máu, ngẩng lên thấy NamCung Vân đang bừng tức giận, tôi đắc ý nói: “Huề nhau, như vậy là xongnhé.” Rồi không thèm để ý tới Nam Cung Vân, tôi bước tới bên đống lửa,dựa vào cây đại thụ, choàng áo khoác vào người, chỉ trong chốc lát, tôiđã ngủ say.

Sáng sớm tỉnh dậy, bầu trời rộng lớn, áochoàng phủ kín mít trên người, còn thêm cả áo choàng của Nam Cung Vân,trong lòng tôi thấy ấm áp, người đàn ông này coi như đã đạt đến mộttrình độ nào đó!

Đứng dậy vặn thắt lưng, ngủ như vậy thậtmệt, vặn lưng mấy cái, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Nam Cung Vânđâu, anh ta đi đâu vậy? Bỏ tôi rồi chạy mất sao? Không đúng, anh ta rấtquý con “ngự phong”, nó đang đứng cách tôi không xa, phía sau gốc cây có tiếng động, tôi thò đầu nhìn ra sau, suýt nữa thì thổ huyết, một ngườiđàn ông cách đó không xa đang dùng tuyết để lau người, bờ vai thẳng, cơbắp rắn chắc, eo nhỏ gọn, chắc là giỏi bơi lội, trên người không có vếtsẹo nào, cái mông chắc mẩy, đôi chân dài thẳng tắp, da màu bánh mật, dolau người bằng tuyết nên đỏ ửng, dưới ánh mặt trời lại lấp lánh một màuvàng rực…

Đây chẳng phải là Nam Cung Vân thì là ai!

Trời! Tôi phụt máu mũi, không cần sángsớm đã gây kích thích cho tôi như thế chứ? Hình ảnh rực rỡ sống độngkích thích khiến tôi không chịu nổi. Không được nhìn, không được nhìn,nhìn là sẽ bị đau mắt đó. Tự mình nói không được nhìn, rồi luyến tiếcrời mắt nhìn đi chỗ khác, trong đầu đang tranh đấu kịch liệt thì một nắm tuyết ném vào đầu tôi.

Chờ tôi lau hết tuyết dính trên mặt, NamCung Vân đã mặc xong quần áo bước tới chỗ tôi. Thấy trên mặt tôi vẫn còn dính tuyết ẩm ướt, Nam Cung Vân nhướng mắt lên, châm chọc nói: “Cônương thật sự không biết ngượng ngùng gì cả hay sao? Lại còn cố nhìn lén nam nhân nữa.”

Tôi đỏ bừng mặt, bướng bỉnh nói: “Cóhuynh là người không biết xấu hổ thì có, ban ngày ban mặt cởi hết quầnáo cho người khác nhìn, ý tôi nói là, người cởi hết quần áo là huynh,không phải tôi, có gì tôi phải xấu hổ.” Muốn tôi ngượng chết ư? Hắc hắc, anh còn thua xa.

Nam Cung Vân tức giận nhìn tôi, sau đókhông để ý đến tôi nữa. Vài lần tôi tìm cách nói chuyện, anh ta cũnglạnh lùng không thèm trả lời, thử vài lần như vậy, tôi tức không thèmnói nữa, hai người im lặng ăn lương khô, lên ngựa, tiếp tục đi về hướngBắc.

Trên đường đi, mỗi khi nhìn Nam Cung Vân, trong đầu tôi lại hiện ra cảnh đó, trong lòng tôi thấy mơ hồ, hình nhưmình hơi háo sắc thì phải? Cứ thích nhìn anh ta trần truồng như vậykhông phải sao? Làm như chưa từng thấy hay sao. Trên người cũng thấy bẩn bẩn, từ lúc trốn khỏi biệt viện của Dịch Phàm tôi chưa từng tắm lầnnào, tính ra đã hơn mười ngày rồi, tự mình còn ngửi thấy mùi hôi trênngười mình, không được, hôm nay bất kể thế nào cũng phải nghỉ trọ, tốtxấu gì cũng phải được tắm một cái.

Tôi liền gọi Nam Cung Vân, anh ta dừnglại quay ra nhìn tôi, vẻ mất kiên nhẫn, thái độ kia có thể hiểu là:“Người đâu mà lắm chuyện như vậy.”

“Nói cái gì thì hôm nay tôi cũng phải tắm một cái, đánh chết tôi cũng phải tắm.” Tôi kiên định nói.

Chạng vạng, chúng tôi không nghỉ ở ngoài nữa, cuối cùng tôi cũng được nghỉ trong khách điếm.

Ngâm mình trong làn nước ấm, tôi thoảimái rên thành tiếng, thoải mái quá, dễ chịu quá. Đang lúc say sưa nhấtthì tiếng Nam Cung Vân lạnh lùng bên ngoài: “Tắm thì tắm,. còn rên rỉlàm gì?”

Tôi xem thường Nam Cung Vân, tắm là việcvô cùng hưởng thụ, nhất là lúc mình đã lâu rồi chưa được tắm nữa, cònlàm ra vẻ ta đây làm phiền người khác.

“Là ai nói thấy xấu hổ nhỉ? Sao người ởthời đại này lúc cô nương tắm rửa,có người lại ngồi bên cạnh là khôngbiết có ý gì?” Tôi trêu.

Sau tấm bình phong Nam Cung Vân không trả lời. Hừ! Mỗi lần nói xong thì anh ta lại làm ra vẻ lạnh lùng.

Hôm nay cuối cùng tôi cũng phát hiện raNam Cung Vân cũng là người có lương tâm, đồng ý cho tôi vào trọ ở kháchđiếm, lại còn cho người chuẩn bị cho tôi một bồn nước tắm rất to, tôithật sự cảm kích Nam Cung Vân, tuy rằng bề ngoài anh ta có vẻ rất lạnhlùng, nhưng trong lòng anh ta lại không như vậy, đang muốn lên tiếngkhen ngợi anh ta vài ba câu, không ngờ lúc người ta đem nước tắm vào,anh ta còn chẳng có ý ra ngoài, tôi lựa lời nói cho anh ta biết tôi cầnphải tắm, mời anh ta ra ngoài nhờ, anh ta chẳng nói câu nào ra ngoàigiường ngồi phịch xuống, làm cho người muốn tắm như tôi dở khóc dở mếu.

Một bên là thùng nước to đang bốc hơi,một bên là một tảng băng Nam Cung Vân, tôi do dự nửa ngày, cuối cùngkhông chịu nổi sức hấp dẫn của làn nước ấm, tôi đem tấm bình phong chắn ở giữa, sau đó căn răng bước vào thùng nước lớn.

Thật ra Nam Cung Vân cũng không có hànhđộng gì, chỉ là ngồi trên giường nghỉ ngơi, tôi còn đang tập trung tinhthần cho việc tắm rửa thì anh ta lại buông một câu như vậy, làm tôi mấthứng quá. Tôi thích rên rỉ đấy, anh quản được tôi à? Tôi còn cố tìnhtrêu anh nữa đây, vì thế tôi cố tình tắm gây tiếng động thật to, rồi vừa tắm vừa hát bài hát của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên.

“Tôi yêu tắm rửa, rùa con ngã xuống nước, lạp lạp lạp lạp,

Cẩn thận bọ chó, thật nhiều phao, lạp lạp lạp, tàu ngầm cầu nguyện.”



Tôi ra sức hất nước rồi chà sát thật mạnh lên người, lên cánh tay.

Tôi ra sức hất nước chà sát thật mạnh vào thùng nước tắm.

Đang đắc ý hát hò, chợt nghe Nam Cung Vân hét một tiếng: “Xuống dưới.”, “hự” một tiếng, không biết vật gì đó từnóc nhà rơi xuống, đồng thời một chiếc chăn từ trên giường bay tới chùmvào đầu tôi kín mít.

Tôi ngất, Nam Cung Vân làm trò gì vậy?

Trên nóc nhà vang lên một tiếng cười, một giọng nói thanh thoát: “Nam Cung thiếu gia có hứng thú quá. Người tađến là vì huynh, sao mà hung dữ vậy?”