Cửa phòng vừa mở ra, Tống Hương Li đột nhiên dừng bước lại, hại Chu Huyền Lệ phía sau nhất thời không dừng kịp mà đâm vào nàng.
“Ôi! Nàng –”
“Suỵt, nhỏ tiếng một chút.” Tống Hương Li đột ngột đóng cửa phòng lại, kéo Chu Huyền Lệ bỏ đi.
“Làm gì vậy! Không phải nàng muốn đi tìm Nô Nhi sao? Ban ngày ban mặt, đừngkéo người ta đi làm ‘loại chuyện kia’ chứ, ta sẽ thẹn thùng đấy.”
Hương Li trừng mắt liếc hắn một cái.
Xem hắn nói cái lời quỷ gì kìa, giống như nàng không lúc nào là không thèm muốn hắn vậy.
“Ta không có tâm trạng nói vớ vẩn với huynh, Chu Huyền Lệ, huynh hãy nghecho kỹ đây. Ta bằng lòng gả cho huynh, nhưng có một điều kiện –”
“A! Nàng ‘bằng lòng’ gả cho ta sao?” Hắn cười gượng hai tiếng. “Nàng có mặt mũi nói nhưng ta còn chưa có mặt mũi nghe đâu! Mấy ngày hôm trước không biết là ai khóc lóc chạy tới nói yêu ta nha! Nàng muốn gả nhưng ngườita cũng còn chưa nhất định sẽ chịu lấy đấy! Còn ‘điều kiện’ ư?”
“Chu, Huyền, Lệ –” Tống Hương Li bắt đầu bực mình. “Chỉ với câu nói đó, ngươi đời này cũng đừng hòng lấy được bổn cô nương !”
Ngay tại lúc nàng bỏ mặc mà cúi đầu chạy, Chu Huyền Lệ liền lập tức vươn tay kéo nàng trở lại.
“Bỏ tay hèn hạ của ngươi ra!”
Chu Huyền Lệ không khỏi lắc đầu than thở cười. “Nàng đấy! Tính tình nhưvậy, nếu thực sự lấy nàng rồi, ta còn được sống những ngày tháng yênlành sao?”
“Đã vậy, ta đề nghị ngươi đi lấy thái tử phi dịu dàng như nước kia đi, thế nào?”
“Chỉ sợ đến lúc ấy người nào đó sẽ lại khóc đến trời đất biến đổi cho ta xem thôi.”
“Ngươi –” Nàng quả thực buồn nôn muốn chết mất!
“Được rồi! Được rồi! Thừa nhận yêu ta đến tận xương tủy thì có gì là mất mặtchứ.” Hắn giống như vỗ về con chó nhỏ mà vỗ vỗ đầu nàng, nói đến ngượclại như là nàng đang vô cớ gây sự vậy.
Tống Hương Li liên tục hít vài ngụm khí. Không sao, lúc này xem như hắn lợi hại, không thèm so đo nữa.
“Phải! Ta yêu huynh đến tận xương tủy, mong huynh hãy lấy ta được không?”
“Nếu vậy — ta phải suy nghĩ một chút. Nàng cũng biết đấy! Tính tình nàngkhông tốt, bộ dạng cũng không được đẹp lắm, vả lại……” Cái gì gọi là được tiện nghi mà còn khoe mẽ? Nam nhân này ở phương diện đáng xấu hổ ấy quả thực rất có thiên phú.
“Chu, Huyền, Lệ!” Tống Hương Li kêu to, giọng nói ẩn chứa lửa giận muốn giết người vang lên.
Đúng, nàng thừa nhận, tính tình nàng không tốt, bởi vì nàng hiện tại cũng rất muốn đá chết hắn!
“Được, được, được! Ta lấy, ta lấy! Không cần tiếp tục bức hôn nữa đâu.” ChuHuyền Lệ vội vàng gật đầu. Nghe xem, đó là cái âm thanh gì? Chưa nói đến chuyện sẽ làm hắn gặp ác mộng ba ngày mà ngay cả heo mẹ nghe xong cũngsẽ khó sinh mất.
Xem như hắn xui xẻo đi, không thì còn có thể làm gì bây giờ?
“Đúng vậy! Huynh rất uất ức……” Tống Hương Li ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
“Nàng biết là được rồi.” Hắn lắc lắc đầu thở dài, giống như đó là bất hạnh cực kỳ bi thảm vậy.
“Tốt! Rất tốt! Chu Huyền Lệ, không cần huynh phải uất ức! Bổn cô nương cũng không tin trừ huynh ra thì không còn ai có thể gả.”
Oa! Nàng bây giờ bị chọc tức thật rồi nha!
Chu Huyền Lệ thoải mái cười sang sảng thành tiếng, không để ý tới sự giãy dụa của nàng, càng ôm nàng chặt hơn.
“Đã sớm là người của ta rồi, không gả cho ta còn có thể gả cho ai được chứ? Nàng nhất định muốn ta thừa nhận ta cũng yêu nàng tận xương tủy, mới có thể yên lòng sao?”
Tống Hương Li ngây người. “Huynh nói cái gì?”
“Ta nói, tính tình của nàng thật không phải kém bình thường, sau khi thànhthân, nhất định phải tìm một gian phòng kiên cố một chút để làm tânphòng, nếu không, khẳng định hai ba ngày sẽ bị nàng dỡ ra mất.”
Bị hắn trêu đùa như vậy, nàng ngược lại không biết nên giận hay nên cười mới đúng.
“Đáng ghét!”
“Được rồi, vừa rồi nàng nói có điều kiện gì vậy? Vi phu rửa tai lắng nghe là được chứ gì, chỉ cần đừng bảo ta cấm dục là được.”
Tống Hương Li trừng mắt liếc hắn một cái. Thật sự là chó không sửa được thích ăn phân mà!
“Cái ta muốn nói là Nô Nhi.” Cảm tình giữa nàng và Nô Nhi tốt như vậy, mặcdù Nô Nhi cố tình giấu diếm, nhưng chuyện Nô Nhi bị một nam nhân khôngbiết xấu hổ âm thầm bám theo hơn hai tháng, làm sao nàng có thể hoàntoàn không phát hiện được.
“Thế nào? Muốn để nàng ấy gả cho ta làm thiếp sao?” Chu Huyền Lệ không đứng đắn trêu ghẹo.
“Nếu như huynh không sợ bị Khuất Dận Kỳ chém thành mười tám khúc cho chó ăn. Hắn hiện giờ đang ở ngay trên giường Nô Nhi, ta rất vui lòng thay huynh chuyển đạt lời nói mới rồi.”
“Không ngờ tay chân tên này nhanh nhẹn như vậy, ta vốn còn đang tính chờ khiNô Nhi lâm bồn, mới tóm hắn đến trước mặt Nô Nhi để hối lỗi nhận saiđấy!”
“Thật không biết tên nam nhân thối nát kia có gì tốt, đáng để Nô Nhi một lòng một dạ như vậy.”
Tuy rằng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng hai người trên giường thânmật quấn lấy nhau, bộ dáng ôm nhau ngủ, nàng quả thực đã thấy rất rõràng.
Chu Huyền Lệ buồn cười. “Nương tử, xin đừng quên, tướng công nhà nàng trước kia cũng thối nát cùng với hắn đấy.”
Ngụ ý là: Nô Nhi không có mắt bao nhiêu thì Tống Hương Li nàng cũng không kém nhiều lắm, nửa cân cũng đừng nên cười tám lạng!
“Vấn đề là, thiên hạ đệ nhất tiện nam kia có nghiêm túc với Nô Nhi không?”Chu Huyền Lệ đối với nàng, cũng chỉ có điểm ấy là đáng khen, cho nênnàng mới có thể miễn cưỡng nói phục chính mình bỏ qua chuyện cũ, nhưngmà còn Nô Nhi thì sao?
“Ta nghĩ, hẳn là có!” Chu Huyền Lệ nhịn không cười thành tiếng.
Thiên hạ đệ nhất tiện nam? Vậy mà nàng cũng nói được khỏi miệng.
“Hẳn là?” Tống Hương Li đối với đáp án này bất mãn đến cực điểm.
“Ta chẳng qua mới cười trộm hai tiếng thôi mà hắn đã uy hiếp sẽ đánh rơirăng cửa của ta, nàng nghĩ xem, ta còn dám hỏi tiếp nữa sao?” Chu HuyềnLệ nói. Có thể nhận được một từ ‘hẳn là’ đã nên cười thầm rồi.
“Vậy chúng ta đến thử xem thế nào?”
“Làm sao để thử?” Chu Huyền Lệ nóng lòng muốn thử mà áp sát vào nàng.
Bằng hữu là dùng để làm gì? Đương nhiên là lúc rảnh rỗi nhàm chán sẽ dùng để tiêu khiển kiêm hãm hại chứ gì, hắn cũng đã nhìn không vừa mắt tên kiatừ lâu rồi.
“Nếu Nô Nhi vẫn là không thể không có hắn, như vậy, ta dĩ nhiên phải bảo đảm sau khi giao muội ấy cho Khuất Dận Kỳ một lần nữa, muội ấy sẽ khôngphải chịu bạc đãi nữa, bất quá, cũng nhiều ít muốn chơi đùa tên bạc tình lang kia một phen mới được.”
“Đúng thế, đúng thế, cho nên nói……”
Hai người châu đầu ghé tai, thảo luận vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng cũng dừng lại thơm cái miệng nhỏ nhắn một cái.
A! A! Hai người tình nồng ý mật, cũng không thua uyên ương giao gáy trong phòng đâu!
Tống Hương Li đột nhiên công bố tin vui của nàng ấy và Chu Huyền Lệ.
Đương nhiên, người ở giữa cảm thấy mừng cho nàng ấy nhất không ai bằng Nô Nhi.
Chỉ có điều! Nàng ấy cũng ra điều kiện: Trừ phi Vương Thừa tướng nhận NôNhi làm nghĩa nữ, thay nàng ấy cung phụng dưới gối, nàng ấy mới có thểyên tâm xuất giá. [NV: nếu các t.yêu thắc mắc vì sao Hương Li họ Tống còn Thừa tướng họ Vương thì xem Vãn Hương sẽ rõ ^^.]
Chuyện này, tiểu thư không phải đưa ra lần đầu, nhưng nàng tự nhận xuất thânhèn mọn, không dám trèo cao, chỉ muốn an phận làm tiểu nô tỳ của nàng,hầu hạ tiểu thư là tốt rồi.
Nhưng nay như vậy…… chẳng phải làm nàng khó xử sao?
Tiếp đó, ánh mắt Chu Huyền Lệ nhìn Nô Nhi, luôn luôn biểu đạt trọn vẹn: Nếucô nương không đồng ý, thật sự sẽ hại ta không lấy được thê tử đấy.
Chuyện của người xấu làm, Nô Nhi sao dám làm?
Vạn bất đắc dĩ, nàng đành phải gật đầu.
Phu thê Vương Thừa tướng là đôi phụ mẫu vô cùng từ ái, cũng cực kỳ yêuthích nàng, vì thế nàng đã lặng lẽ cảm động cùng ghi nhớ ân huệ của tiểu thư dưới đáy lòng.
Vẫn còn nhớ trước khi xuất giá, tiểu thư từng nói qua với nàng: “Nô Nhi,nay muội đã không còn là tiểu nữ tử mồ côi không nơi nương tựa nữa, muội là nhị tiểu thư của Tướng phủ rồi! Cho nên, dù có bị uất ức cũng trămngàn lần không được âm thầm chịu đựng, phải nhớ kỹ, muội còn có tỷ tỷ là ta, cùng một tỷ phu làm Vương gia, cũng có nhà mẹ đẻ là Thừa tướng phủnày có thể cho muội dựa vào. Bối cảnh xuất thân hiển hách như vậy, cònai dám ức hiếp muội chứ?”
Tiểu thư…… A! Không, lời của tỷ tỷ, Nô Nhi nghe mà vẫn chưa hiểu rõ hết.
Sao nàng lại bị uất ức? Mọi người đều rất tốt với nàng nha!
Còn nữa, cái gì gọi là ‘nhà mẹ đẻ’? Nàng cũng có ‘nhà chồng’ nào đâu.
“Tỷ tỷ à! Người phải gả là tỷ không phải muội, những lời này, hẳn phải làmuội nói với tỷ mới đúng chứ? Có điều muội tin tưởng, tỷ phu sẽ rất yêuthương tỷ.” Tâm tư vốn đơn thuần, sẽ không nghĩ gì nhiều, nên lời nóikia, toàn bộ đều bị Nô Nhi cho là Tống Hương Li sắp xuất giá, vì quá mức khẩn trương mới nói vậy.
Sau đó, Hương Li oai phong gả ra ngoài. Mà Khuất Dận Kỳ, vẫn là không giánđoạn lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh nàng, có điều, ban ngày lại rất ítthấy hắn, nàng nghĩ, hẳn là bên cạnh nàng luôn có vài tiểu tỳ nữ đi tớiđi lui nên hắn không tìm được thời cơ thích hợp rồi!
※※※
Buổi tối, lại đã đến.
Ra hiệu cho tỳ nữ qua lại bên cạnh nàng đến chóng mặt lui xuống, Nô Nhi lặng lẽ đẩy cửa sổ ra.
Chờ mong đến tối, đã thành thói quen của nàng, không thể không thừa nhận, trong tiềm thức, nàng kỳ thực đang ngóng trông hắn.
“Đang đợi ta sao?” Tiếng nói trầm thấp của Khuất Dận Kỳ khẽ lẩn quẩn bên tai, từ phía sau ôm trọn nàng vào lòng.
Nô Nhi giật mình thở hổn hển, quay đầu lại nhìn hắn. “Người –” Hắn lúc này lại là từ đâu xuất hiện vậy?
“Nàng cho rằng mỗi lần ta đều nhảy cửa sổ vào sao?” Khuất Dận Kỳ luôn có thểdễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của nàng. “Tiểu ngốc, cửa phòng nàng lạikhông khóa, đương nhiên ta sẽ chọn cửa rộng mở thoải mái mà đi vào rồi.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Đúng nha!”
Dáng vẻ ngây thơ làm Khuất Dận Kỳ nhìn thấy mà tràn ngập yêu thương, cúi đầu xuống dịu dàng khẽ hôn nàng.
“Ta rất nhớ nàng –”
Một lời nói chứa đầy tình cảm, làm toàn thân nàng mềm nhũn “Thiếu gia –”
Nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, rõ ràng hết lần này đến lần khác nhắcnhở chính mình, đừng tới gần hắn lần nữa, nhưng tình cảm không do mìnhnên hết lần này đến lần khác lại hãm sâu thêm, khó có thể tự kềm chếđược.
“Nể tình ta là cha của con nàng, hãy sửa xưng hô một chút đi. Ta đã khôngcòn là thiếu gia của nàng từ lâu rồi.” Thấy Chu Huyền Lệ ôm mỹ nhân về,hắn cũng có chút rung động cùng khát vọng nào đó — “Vậy – tôi phải gọilà gì?” Vẻ mặt Nô Nhi khó xử, não quả dưa thành thật chưa kịp chuyểnbiến.
Nghe vậy, Khuất Dận Kỳ thất bại đến muốn đập đầu! Đã ám chỉ rõ ràng nhưvậy…… Ài! Sớm phải nên tuyệt vọng với tư chất của nàng rồi.
“Ít nhất là gọi tên của ta.” Không sao, hắn còn có thời gian cả đời cùngnàng mà, cũng không tin không thể làm cho nàng chủ động mở miệng gọi một tiếng phu quân!
“Dận…… Dận Kỳ……” Nàng gọi cứng ngắc.
Hắn lại bất mãn. “Giọng đó của nàng là gì vậy? Uất ức cho nàng lắm sao?”
“Người ta…… không quen mà!” Lại hung dữ với nàng nữa? Tính tình hắn thật là xấu.
Nàng mếu máo, đáng thương vô cùng.
“Ta……” Khuất Dận Kỳ xoa xoa trán. “Sao nàng luôn có thể làm ta cảm thấy ta giống như ác bá bắt nạt người nhỏ yếu vậy?”
Cái gì mà ‘giống như’ chứ? Hắn vốn chính là vậy.
Bộ dạng thùy mị ngoan ngoãn cam chịu, đủ để làm bất cứ nam nhân ý chí sắtđá nào cũng cảm thấy hổ thẹn. Hắn cúi đầu thở dài: “Được rồi, đừng pháhỏng không khí nữa, mấy ngày nay đều không thể tới gần nàng, để cho tanhìn nàng kỹ một chút nào.”
“Tôi có gì đẹp sao?” Hắn cho tới bây giờ đều chỉ trêu chọc nàng là ‘Nô Nhixấu xí’, mới sẽ không muốn nhìn nàng! Hắn hẳn là muốn nhìn con của hắnrồi?
“Đừng giống một oán phụ nữa.” Hắn cười đùa hôn lên môi của nàng. “Đó khôngphải lỗi của ta, ta cũng muốn đến, nhưng không thể để nàng rước lấy chêcười của mọi người được!”
Hắn từ lúc nào đã để ý đến vấn đề thanh danh của nàng vậy?
Nô Nhi không nhịn được tò mò ngửa đầu nhìn hắn.
“Đám người kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Suốt ngày vòng qua đảo lại xung quanh nàng, bọn họ không có việc gì làm sao?” Nói đến đây, hắn liềnkhông nhịn được đầy bụng oán giận, hại hắn mỗi lần muốn thân cận mẹ đứanhỏ của hắn đều vô cùng khó khăn.
“Là Hương Li tỷ, tỷ ấy nói bụng tôi lớn vậy, có người bất cứ khi nào cũng ở bên chăm sóc mới tốt.”
Cũng bởi vì vậy, nên nàng mới không phản đối, càng gần ngày lâm bồn, rấtnhiều tình huống nàng cũng không thể đoán trước được, nàng vì tiểu bảobối của nàng suy nghĩ thôi.
Nhưng Khuất Dận Kỳ lại không nghĩ như vậy.
Hắn liên tục hừ lạnh mấy tiếng. “Ta ngược lại cảm thấy nữ nhân kia không có ý tốt.”
Hắn mới không đơn thuần như Nô Nhi, Tống Hương Li làm như vậy, tuyệt đối là nhằm vào hắn, nói không chừng cả tên Chu Huyền Lệ cũng chen một chânvào.
“Người đừng nói như vậy, Hương Li tỷ cũng là muốn tốt cho tôi……”
“Còn đỡ lời thay người khác sao?” Khuất Dận Kỳ trầm mặt, bắt đầu khó chịu.“Có phải ngay cả nữ nhân kia cũng quan trọng hơn ta không, ta căn bảnkhông có gì quan trọng, phải không?”
“Việc…… việc đó……” Hắn đang tức giận gì vậy? Cái gì mà có quan trọng hay không , tính tình của hắn thật sự là càng ngày càng kỳ lạ.
Còn do dự nữa sao? Khuất Dận Kỳ đã phát điên.
Cả một người không liên quan gì cũng có thể hơn hắn, vậy hắn rốt cuộc là cái gì đây?
Đúng vậy, hắn đang làm một chuyện buồn cười nhất, một chuyện tưởng rằng cả đời cũng sẽ không xảy ra, đó là — ghen!
“Nô — Nhi — nàng nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc nàng xem ta là cái gì? Ta –”
Hắn cực kỳ, cực kỳ hung dữ, đồng thời cũng dọa đến nàng.
“Ôi –” Nô Nhi xoa xoa bụng, nhỏ giọng thở hổn hển.
Hình như động thai khí, ngay cả bảo bối cũng bị kinh động, kháng nghị mà đá nàng.
Khuất Dận Kỳ nhận thấy được sự khác thường của nàng, liền biến sắc. “Nàng làm sao vậy?”
“Tôi –” Nô Nhi nhíu chặt đôi mày thanh tú, đau đớn nhìn hắn.
“Để ta xem xem.” Hắn kéo tay nàng ra, áp lên trên bụng, cảm nhận từng đợt rung động.
“Tiểu tử kia lại gây sự sao?”
Lúc mới đầu, hắn thật sự bị nàng làm sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, mãi đến sau này mới dần dần quen đi.
“Ừm.” Nô Nhi gật đầu. Thời gian này, nàng thật sự bị giày vò thảm.
Khuất Dận Kỳ săn sóc dìu nàng trở lại giường, bàn tay to nhẹ nhàng chu đáoxoa xoa bụng tròn vo của nàng. “Nửa tháng nữa là lâm bồn phải không?”
“Phải.” Nàng có chút kinh ngạc vì hắn nhớ rõ như vậy.
Hắn điều chỉnh lại tư thế, để nàng vững vàng tựa vào bờ ngực hắn. “Thực ra, ta rất bất ngờ chuyện nàng mang thai, việc này rõ ràng không có khảnăng xảy ra lắm.”
Sống lưng Nô Nhi bỗng chốc cứng đờ. Lời này của hắn là có ý gì?
“Đừng căng thẳng.” Khuất Dận Kỳ trấn an vỗ vỗ nàng, dịu dàng nói: “Ta tuyệtđối tin tưởng đây là cốt nhục của ta. Ta chỉ là không rõ…… nàng khônguống thuốc, đúng không?”
“Thuốc? Người nói là thuốc bổ kia sao?” Nàng đến bây giờ vẫn còn rất tin tưởngkhông hề nghi ngờ lời nói của hắn. “Nó thật sự rất đắng, tôi sợ nhất làuống thuốc, mỗi lần uống xong đều nôn ra hết.”
“Cho nên nàng liền dứt khoát không uống luôn?” Hắn quả thực không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng chột dạ gật đầu, cảm thấy phụ ý tốt của hắn.
“Vậy cũng khó trách.” Xem như sai sót ngẫu nhiên vậy. “Tiểu ngốc! Làm gì cóloại ‘thuốc bổ’ nào cần uống sau khi nam nữ giao hoan chứ?”
“Ý người là –” Nàng mở to mắt, giống như đã hiểu được.
“Đúng vậy, ngay từ đầu, ta cũng không định để nàng mang thai con của ta.”
“Vậy…… vậy……” Nô Nhi kinh hãi không thôi, điều gì cũng không nói nên lời, bấtan muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, hắn lại không để cho nàng được như ýmuốn.
“Nàng cũng đã tiền trảm hậu tấu rồi, còn lo lắng gì nữa?” Nàng căn bản còn không để cho hắn có quyền lợi nói không.
“Người…… muốn nó không?”
“Ta tưởng rằng ta đã biểu hiện rất rõ ràng rồi chứ.”
Đúng vậy! Nếu không mấy ngày nay hắn cần gì phải quấn quít nàng không thôi? Nàng cười chính mình quá khẩn trương.
“Người hy vọng là nam hài hay nữ hài?”
“Nữ hài.” Hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ.
Lại là một câu trả lời bất ngờ.
Nàng cho rằng, hắn sẽ hy vọng là một nam hài. Dù sao, hắn đến nay vẫn khôngcó con nối dõi, không phải nên kỳ vọng có một nam đinh kế thừa hương hỏa cho hắn sao?
“Vậy, người sẽ mang nó đi ư?” Đây là điều nàng lo lắng nhất.
“Nàng có nhiều câu hỏi quá.” Khuất Dận Kỳ muốn bịt cái miệng nhỏ nhắn luôn bận rộn của nàng lại.
Nô Nhi cũng không thuận theo mà cố gắng né tránh sự hăng hái xâm chiếm của hắn. “Thiếu gia!”
“Gọi tên của ta!” Hắn có nói oan cho nàng đâu? Nữ nhân này thật là ngốc đếntrời đất đều thương xót! Hắn đã làm đến như vậy, nàng vẫn còn chưa thông suốt, thật muốn mở cái đầu quả dưa kia ra xem bên trong chứa cái gì.
“Người…… trả lời tôi đi!”
“Trừ phi nàng bế đứa bé cùng trở lại bên cạnh ta, nếu không cái gì ta cũngkhông cần, như vậy nàng đã vừa lòng chưa?” Hắn bực mình trả lời.
Đúng vậy, hắn biết đứa bé này đối với nàng rất quan trọng, cũng đủ cho hắnuy hiếp nàng, mà hắn cũng từng muốn làm như vậy, chỉ là…… ài! Việc đó sẽ chỉ làm nàng khóc.
Hắn phải thừa nhận thua, tâm cao khí ngạo như hắn, ấy thế mà lại không chịu được nước mắt của nàng, nàng muốn thế nào, đều theo nàng vậy!
“Thế…… không phải rất uất ức cho người sao?” Nô Nhi mang vẻ mặt đau lòng nhìn hắn. Cốt nhục chia lìa rất khổ.
Biết hắn uất ức đến thế nào là tốt rồi!
Khuất Dận Kỳ áp sát lại gần nàng. “Vậy mở miệng ra đi.”
Mở miệng cùng cốt nhục chia lìa có liên quan gì chứ?
Đang định đặt câu hỏi, hắn đã hôn lên môi của nàng, lưỡi lửa nóng cuồng dãcuốn lấy nàng, giống như muốn nếm mỗi một tấc ngọt ngào trong miệng nàng vậy.
Ông trời! Nàng nhất định phải chỉnh hắn như vậy sao? Hắn đã sắp bị tra tấn đến phát cuồng rồi.
Gần như thèm khát cướp lấy mỗi một phân ấm áp thơm ngát của nàng, tay vộivàng nắn bóp ngực vì mang thai mà đẫy đà hơn của nàng, nhưng, đó vẫnkhông thể thỏa mãn hắn, lưỡi nóng tiến về phía núm đỏ bừng kia, đói khát mà điên cuồng mút, thấm ra mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào, kích thíchham muốn tình dục của hắn nổ tung.
Nô Nhi yêu kiều thất thanh. Đợt sóng tình này thế tới ào ạt, khiến nàng không có sức chống đỡ.
“Ta không có cách nào ngừng được……” Khuất Dận Kỳ thống khổ khàn tiếng nói,hơi thở mạnh phả vào thân thể tinh tế mềm mại mẫn cảm của Nô Nhi, vàigiọt mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. “Ta có thể chứ? Nô Nhi.”
“Tôi không biết –” Nàng hoang mang lắc lắc đầu, giống một đứa nhỏ không tìm thấy phương hướng.
“Vậy ngăn ta lại đi, nếu không…… đêm nay nàng sẽ không thể toàn thân trở rađâu.” Kiềm nén lần nữa, đã làm cho hắn gần kề cực hạn bùng nổ, hắn cũngkhông phải là thánh nhân mà!
“Tôi…… tôi……” Rõ ràng đã nghe thấy lời nói của hắn mà đẩy hắn ra, nhưng taynhỏ bé mềm mại vừa chạm vào hắn, lại kìm lòng không được mà vòng lên.
“A, ông trời!” Khuất Dận Kỳ cởi bỏ từng lớp y phục của nàng, cuối cùng cũng không quan tâm được nhiều nữa!
“Đừng……” Ý thức thoáng rõ ràng, Nô Nhi xấu hổ khẽ nói: “Tôi mang thai bộ dáng rất khó nhìn……”
Khuất Dận Kỳ cúi thấp. “Đồ ngốc!” Hắn không hề chần chờ mà cởi hết tất cảnhững thứ che trên người nàng, hai tay ấm áp cũng không yểu điệu bằngtrước kia, nhưng thân thể lại vẫn mê người như vậy, hắn sẽ dùng hànhđộng nói với nàng: Trong mắt hắn, nàng lúc nào cũng là đẹp nhất!
“Dận Kỳ……” Nô Nhi nỉ non, cảm giác được rõ rệt thương yêu cùng quý trọng của hắn, nàng xúc động trào nước mắt.
“Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi tên ta.” Khuất Dận Kỳ vừa đối diện với đôi mắt đầy nước của nàng, trong lòng chấn động.
“Nàng — đừng khóc, ta không chạm vào nàng nữa là được……” Hắn cắn chặt răng, bắt buộc chính mình dứt ra.
“Không, đừng đi.” Nô Nhi kéo hắn lại, đây là mấy tháng tới nay, nàng lần đầu chủ động thân cận hắn, biểu hiện ra cần hắn.
Hắn chấn động nhìn lại nàng. “Nàng biết nàng đang làm gì không?”
“Thiếp biết.” Nàng nhẹ nhàng hôn lên bên tai nóng bừng của hắn. “Thiếp không muốn chàng đi.”
Bảo nàng không có tiền đồ cũng được, nàng chính là không rời được hắn.
Mấy ngày nay, nàng một mực đấu tranh tư tưởng vô ích, nhưng vậy thì thếnào? Trái tim đã sớm không tự chủ được mà bay về phía hắn rồi, nàng hiểu mình từ đầu đến cuối chỉ là đang tự gạt mình.
Cả đời này, nàng đã định trước phải dựa vào hắn mà sống, cho dù kết cục có là bị hắn tổn thương đến thương tích đầy mình một lần nữa, nàng cũngchấp nhận.
Nàng tình nguyện chết ở trong tay hắn.
Đạt được sự đồng ý của nàng, hắn dứt bỏ nghi ngờ, nói khẽ: “Ta sẽ thật cẩn thận.”
Sau đó, động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, cực kỳ dịu dàng xâm nhập vàothân thể mềm mại ấm áp của nàng, làm cho hai linh hồn khát vọng giao hòa kết hợp thật sâu với nhau — sự thỏa mãn trong nháy mắt, làm hắn khôngkhỏi ngâm thành tiếng.
Đã bao lâu rồi? Sự an ủi mềm mại ấm áp này, làm hắn quyến luyến, mong mỏi, không một ngày quên được, cũng chỉ có nàng, mới có thể gây cho hắnngoài tình cảm kích thích ra còn có một loại tình cảm dịu dàng như nướcvây quanh.
“Nô Nhi……” Hắn thấp giọng lẩm bẩm như có như không, một cái tên của nữ tửkhiến hắn để vào trong lòng; Một cái tên của nữ tử do hắn đặt, cũng làvật báu mình hắn độc chiếm.
Như là đáp lại triền miên của hắn, Nô Nhi nghênh đón hắn, cùng hắn quấn lấy nhau mà múa một giai điệu say mê.
Mặc dù ở trong lưu luyến cực hạn, hắn vẫn không quên dịu dàng, mỗi một lầnxâm nhập, cho nàng vui thích, cũng cho hắn an ủi, nhưng chính là khôngcho phép chính mình phóng túng.
Thì ra! Nam nữ giao hoan, cũng có thể là tâm linh kiều diễm tương thông, mà không cần cuồng dã mãnh liệt của cơ thể……