Luyến Nhân Tình

Chương 19: Có lẽ sẽ không kịp đâu 1




Đại phu nhân vội vàng đặt sách xuống ra ngoài cửa đón Tạ tướng quân

Đại phu nhân :" tướng công ! cuối cùng chàng cũng tới thăm ta, mấy ngày qua không thấy chàng ta nhớ chàng lắm đó !".

Tạ tướng quân cùng bà đi chở lại phòng :" nàng gần đây có khỏe không ! dạo gần đây ta có một số việc riêng nên đã để nàng cô đơn rồi!".

Đại phu nhân :" Hôm nay chàng tới có phải còn chuyện khác muốn nói đấy chứ ?".

Tạ tướng quân :" Nàng nhận ra rồi thì ta cũng nói luôn, sắp tới chúng ta có chuyến du ngoại, ta muốn đưa Khổ Nguyên đi theo nàng chắc không cảm thấy phiền chứ ?"

Trong lòng khó chịu vô cùng nhưng bà vẫn nở nụ cười tìm lí do để từ chối:" muội muội e là sẽ cảm thấy bất tiện với cả chẳng phải chàng nói chàng không muốn người ngoài biết được chuyện muội ấy là nhị phu nhân của chàng à ? thiếp thấy không ổn !".

Tạ tướng quân :" Mấy ngày nay ta cũng đã suy nghĩ rồi ! quyết định công bố với thiên hạ cũng chả sao cả, nàng ấy cũng không cảm thấy phiền đâu nên cứ đi chung cho vui nhé !" .

Đại phu nhân rất không bằng lòng, vì phu quân mình nói vậy bà cũng chỉ đành buộc lòng chấp thuận :" Thôi được! ".

Đúng lúc đó Thế Lang cũng tới thỉnh an gia đình ba người gặp mặt nhau .

Thế Lang :" Hài nhi tham kiến phụ thân, mẫu thân!"

Tạ tướng quân ôn hòa, mỉm cười ra hiệu cho cậu đứng lên

Tạ tướng quân :" Nào qua đây với phụ thân nào !".

" Ui chao ! con đã lớn hơn rồi nhỉ ! Con đã luyện chữ đến đâu rồi ! Con đọc sách nhiều như thế đã học hỏi thêm được được những gì ?".

Thế Lang :" Hài nhi thấp kém không thể tài giỏi như phụ thân nhưng cũng được gọi là biết chút ít về thơ ca!".

Tạ tướng quân :" Ồ hô hô ! con thật biết cách ăn nói đấy nhưng hiểu biết đến đâu vẫn phải kiểm tra mới biết nào ta sẽ cho con một đề tài sau đó con làm thơ theo đề tài đó có được không? ".

Thế Lang :" Vâng!".

" thuở xưa có một vị cao nhân đắc đạo, ông tu tại một ngôi chùa nọ . Tuy trong lòng toàn là từ bi, hỷ xả cả ngày chỉ biết tụng kinh niệm phật nhưng khi bản thân phát hiện ra kẻ bán đứng đất nước để cấu kết với quân xâm lược, không hề do dự ông đã sẵn sàng vứt bỏ việc tu tập mà xuống tay với kẻ thù để bảo vệ chính nghĩa...con có thể làm bài thơ tái hiện lại một số đặc điểm đặc biệt về con người của ông ấy không ...?".

Thế Lang xoa xoa cằm ngẫm nghĩ một hồi, liền bắt đầu ngâm nga luôn:

" Ta từng là phật từng là ma



Trải ngàn phong ba lòng lạnh giá

Thân giáp tay cầm trượng sắt đá

Hỡi kẻ gian trá liệu đáng tha?".

Tạ tướng quân vuốt vuốt râu tấm tắc khen hay :" Tốt rất tốt thơ hay thơ hay thật không hổ là con trai trưởng của ta !".

Thế Lang :" chỉ là tài mọn phụ thân đã quá lời rồi !".

Đại phu nhân :" Chàng thấy chưa đều là một công một sức dạy bảo của thiếp đấy !".

Tạ tướng quân :" Ừm ....ta biết ...lang nhi !".

Thế Lang :" Dạ !".

Tạ tướng quân :" sắp tới ta và mẫu thân con cùng nhị mẫu con có chuyến đi du ngoại con có thể chăm sóc và chơi cùng Mặc Khắc được chứ !".

Thế Lang không nói lên lờ ậm ừ liếc nhìn Đại phu nhân, thấy bà mãi chẳng có phản ứng cậu chỉ đành im lặng .

Tạ tướng quân :" ...như vậy là không muốn?".

Đại phu nhân nhảy vào giải vây :" Lang nhi là đang tiếc nuối vì không được đi cùng đó ! phải không con?"..

Thế Lang cúi đầu :" ...Vâng !".

Tạ tướng quân :" Vậy ư, vầy thì để lần sau ta sẽ dẫn con đi lên kinh thành chơi nhé!".

Thế Lang :" Vâng !".

Tạ tướng quân :" Vậy còn việc Chăm sóc và trông nom Mặc Khắc ta sẽ giao cho con ha !".

Thế Lang :" ....Vâng !".

Tạ tướng quân :" Ngoan !".



Đại phu nhân :" Vậy chàng có ở lại đây không ?".

Tạ tướng quân :" Ta còn có nhiều việc phải làm, việc hoàng thượng giao cho còn chưa điều tra xong để hôm khác lại tới thăm nàng !".

Đại phu nhân :" .... Được vậy Tuyết Vân nhờ ngươi tiến tướng quân ra về !".

Chờ khi Tạ tướng quân đi khuất bà liền nổi cơn thịnh nộ xé rách mấy quyển sách ở bên cạnh tung lên trời .

Thế Lang :" ...Mẫu thân ...người sao vậy !".

" Con ..con đấy ....con chẳng biết gì cả con không thấy mẫu thân bị ả đàn bà kia dành mất sủng hạnh rồi sao ? còn đứng đó hỏi !".

Thế Lang :" Do người suy nghĩ quá nhiều thôi ! Vẫn lên chia sẻ cho người khác chút lợi thế chứ !".

Đại phu nhân nhìn Thế Lang với đôi mắt hình lưỡi dao, giọng bà sắc bén:" Được ....ngươi hay lắm ....Đồ hài nhi bất hiếu.... Cút ...cút đi cho khuất mắt taaaa,...cútttt!!!!!!".

Thế Lang chẳng nói gì thêm cứ vậy mặc kệ bà, rời đi.

Đại phu nhân :" Tuyết vân !!! mau đi tìm tên Mã Cầm Thư đó đưa cho hắn bức thư sau đây ta sẽ viết !!!".

Tuyết Vân :" ...v-vâng !".

Nhắc đến Mã Cầm Thư thì hắn hiện giờ đang phải chịu đựng sự giày vò vô tận , tên Đại ma đầu kí sinh trên cơ thể hắn đã bắt đầu hồi phục sức lực, tên đó đang dần dần chiếm hữu lấy cơ thể của Mã Cầm Thư.

Mã Cầm Thư :" ayyyy, chết tiệt.....Tên ma đầu chó má ăn nhờ ở đậu kia... ngươi thật không biết điều ....ta đã giúp ngươi nhiều như vậy... vậy mà ngươi dám chiếm lấy thân xác của ta. ..!!!!!"

" khà khà khà khà .....tiểu tử thối ....ta là đang giúp ngươi sử dụng cái cơ thể này một cách đúng đắn. ...yên tâm đi trước khi cơ thể ngươi chở thành một phần của ta, cũng như trước khi linh hồn ngươi bị nuốt chửng hoàn toàn thì ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng! "

Mã Cầm Thư :" Chó chết khốn nạn ta sẽ không tha cho ngươi đâu ....! ".

" ....cũng cảm ơn ngươi vì đã giúp ta tìm ra tung tích của Linh châu và Ma Hoàn công lao lớn như vậy thật đáng được bổn tọa ban thưởng..... nào ngươi muốn ra thưởng cho ngươi cái gì ...?".

" À há ....thấy rồi thấy rồi ...Ta nhìn thấy rồi thân tâm ngươi đang liên tục nhắc tới hình bóng của Vương Khổ Nguyên kìa ...yên tâm đi ngươi và cô ta sẽ sớm được đoàn tụ thôi !!!!".

Mã Cầm Thư yếu ớt :" Ngươi muốn làm gì ?...".

" .....Làm theo kế hoạch của ngươi lúc đầu ....á há há há há...."