Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Chương 8




Từ lúc đầu bọn hắn đã thoả thuận với nhau, chỉ cần hắn tìm được Tiểu Ba thì kỳ hạn nam hài thay thế Tiểu Ba sẽ chính thức kết thức, và nam hài phải lập tức rời khỏi đây.

Hắn không sai, cho dù hắn có lợi dụng nam hài thành thế thân của Tiểu Ba, nhưng hắn cũng không ép buộc nam hài, là do nam hài tự nguyện, mà hắn cũng đã thực hiện điều kiện là cho nam hài một nơi trú ngụ, che nắng che mưa.

Giờ đây hắn muốn nam hài rời đi cũng đúng, vì hắn đã tìm được Tiểu Ba rồi, đương nhiên nam hài không thể ở lại. Về phần nơi ở, hắn có thể tìm một nơi tạm thời cho nam hài, cho đến khi nam hài có việc làm hoặc là tìm được một người nam nhân khác tiếp nhận hắn mới thôi…

Đột nhiên, Đàm Trọng Hải nhíu chặt mày. Chuyện gì thế này?

Cứ nghĩ tương lai có một nam nhân khác ở cùng với nam hài, rồi sau đó nam hài sẽ đối xử với người đó như đối với hắn mà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, buổi tối còn vì nam nhân kia mà xoa bóp, thậm chí còn cho nam nhân ôm lấy thân thể ấm áp tràn ngập mùi hoa thơm của hắn… cứ tưởng tượng như vậy lại làm cho máu nóng của Đàm Trọng Hải như xông vào não.

Lắc đầu, hắn rời khỏi bàn làm việc, vào thang máy đi lên tầng thượng, nương nhờ cơn gió lạnh lẽo đang lùa tới để làm mình tỉnh táo trở lại.

Đã nửa năm, hắn sống cùng nam hài đã gần nửa năm rồi.

Nhưng người hắn muốn là Tiểu Ba, đây là chuyện chắc chắn không thể nào chối cãi.

Chuyện khác, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều.

Bây giờ việc hắn muốn làm duy nhất là làm cho nam hài rời khỏi nhà hắn.

Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

Lúc về đến nhà, Đàm Trọng Hải nhìn nam hài nở nụ cười nghênh đón hắn, còn cầm cặp cho hắn, có chút chần chừ nhưng hắn vẫn mở miệng nói:

“Có chuyện ta cần nói với ngươi…”

Không đợi hắn nói xong, nụ cười ngại ngùng của Cốc Diên xuất hiện một tia bối rối rồi vội vã chạy vào phòng bếp: “không thèm nghe ngươi nói nữa, cá của ta sắp cháy rồi.”

Nhìn hắn vội vàng chạy vào phòng bếp, Đàm Trọng Hải thở dài một tiếng. Cũng tốt, chờ hắn xong việc rồi bình tĩnh nói chuyện vậy.

Nhưng Cốc Diên hình như lại vĩnh viễn không hết việc.

“Ta đang rửa bát! Ngươi đứng đó sẽ làm phiền đến ta, đợi lát nữa đi!”

“Ngươi đừng nói nữa, cởi quần áo ra, để ta đi giặt cái đã!”

“Chờ một chút, ta muốn ra ngoài mua ít hoa…”

Cứ như vậy, Cốc Diên luôn luôn làm không xong việc, lại không muốn cho Trọng Hải cùng làm, bởi vậy mà Trọng Hải mãi vẫn không nói xong lời chia tay.

Thời gian tiếp theo, Đàm Trọng Hải về nhà thường đã nửa đêm hoặc hơn mười hai giờ, nếu là trước kia, nam hài sẽ đợi hắn trở về, giúp hắn làm ít đồ ăn khuya hoặc xoa bóp cho hắn, nhưng bây giờ nam hài luôn luôn ngủ sớm, phảng phất như đang sợ hãi cái gì mà tránh mặt hắn.

Đàm Trọng Hải ngồi ở đầu giường, không ý thức mà vỗ về khuôn mặt của Cốc Diên, thầm nghĩ có lẽ nam hài đã sớm phát hiện hắn muốn nói gì đó cho nên vẫn cố ý lẩn tránh hắn. Nam hài vốn là một người tinh tế mẫn cảm đến vậy, huống chi mấy ngày gần đây, biểu hiện của hắn cũng rất mất tự nhiên.

Nam hài nhất định phát hiện rồi…

Nhưng cũng không thể kéo dài mãi như vậy được, chẳng qua hắn cũng có chút khó mở miệng cho nên mới kéo dài đến tận giờ, chỉ có điều, việc đáng làm cuối cùng cũng vẫn phải làm mà thôi.

Tối nay, lúc Cốc Diên ngồi thẫn thờ ngây ngốc trên ghế salon ở phòng khách, đang nghĩ tính đi nấu cơm thì đột nhiên điện thoại của hắn vang lên.

Hắn cầm lên ấn nút liền nhìn thấy tin nhắn của Trọng Hải nói: “Bây giờ ta đang về nhà, ngươi ở nhà chờ ta đừng đi đâu, tối nay cũng không cần nấu cơm, ta sẽ mua đồ ăn về, có chuyện ta cần phải nói với ngươi.”

Đọc xong tin nhắn, Cốc Diên sợ hãi vô cùng, ngay cả cái điện thoại cùng tụt khỏi bàn tay run rẩy của hắn mà rơi xuống.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, nước mắt sợ hãi đảo quanh trong hốc mắt, Trọng Hải muốn trở về, muốn nói với hắn là đã tìm được Tiểu Ba, muốn tuyên bố cho hắn biết quan hệ của bọn họ sẽ chấm dứt tại đây…

Không! Hắn không muốn chia tay, hắn không muốn rời khỏi Trọng Hải, hắn không muốn!

Nghĩ đến đây, Cốc Diên liền khẩn trương lau nước mắt, cầm lấy bút viết viết vào tờ giấy, rồi vội vàng mặc quần áo rời đi trước khi Trọng Hải trở về.

Hắn thật bất lực, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Khi Đàm Trọng Hải trở về, phát hiện trong phòng không một bóng người, hắn đi vào phòng khách liền nhìn thấy tờ giấy nhắn lại…

Trọng Hải, một người bạn của ta tìm ta có việc gấp cho nên ta ở lại đó một ngày.

Nhìn tin nhắn, Đàm Trọng Hải khẽ thở dài: Lại bị hắn trốn mất.

Hắn trốn như vậy được lợi ích gì chứ? Một ngày nào đó bọn họ vẫn phải ngồi xuống nói chuyện kia mà.

ĐàmTrọng Hải một mình chậm rãi ăn cơm, xem TV một lúc rồi tắm rửa, sau đó ngồi vào bàn máy vi tính làm việc một chút. Nghe thấy tiếng gió Đông Bắc đập vào cánh cửa sổ, thời gian gần đây, lần đầu tiên hắn cảm thấy cô đơn.

Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện, nam hài vẫn luôn tươi cười ở bên cạnh hắn, từ nụ cười sáng lạn đến nụ cười ngại ngùng, nam hài vẫn đều ôn nhu không chút oán hận ở bên cạnh hắn, cho dù bị buộc mất đi chính mình, nam hài cũng chưa từng rời đi.

Nhưng hôm nay, nam lại ở bên ngoài. Bạn của hắn? Là nam hay nữ đây?

Bọn họ có quan hệ với nhau như thế nào? Ở trước mặt bằng hữu, nam hài sẽ lộ ra nụ cười tươi sáng đó sao?

Đột nhiên, một cơn gió mạnh điên cuồng thổi qua làm cửa sổ phát ra âm thanh ầm ĩ mà kéo tâm trí hắn trở về với thực tại.

Hắn thở mạnh một hơi rồi đứng dậy đóng chặt cửa sổ lại.

Trận gió mùa lần này thật là lạnh lẽo.

Tắt máy vi tính chuẩn bị lên giường ngủ, hắn vô ý thức mà liếc ra ngoài cửa sổ nhìn mảnh trời đen âm u mờ mịt, nghe thấy tiếng gió gào rít thổi qua, đột nhiên hắn nhớ tới nam hài đã từng nói.

Ta không có nhà để về.

Bây giờ nam hài vì một nguyên nhân nào đó mà không thể trở về gặp người nhà, cũng không cách nào đi tìm bạn bè, đấy là lúc đầu nam hài đã nói với hắn như thế.

Như vậy hôm nay người bạn mà hắn đi tìm là ai? Thật sự có người này không? Hay là…

Sau một giây, Đàm Trọng Hải không thể tiếp tục nghĩ nữa mà vội vàng khoác cái áo, cầm chìa khoá xe chạy nhanh ra ngoài.

“Cái tên ngốc! Không phải nói không có nhà để về sao? Vậy ngươi muốn đi đâu hả?”

Hắn vừa tức giận vừa sốt ruột từ tầng hầm lái xe đi ra, loanh quanh các ngã tư cạnh nhà để tìm, nam hài ra đường hoàn toàn không đem theo ví tiền, hẳn là sẽ không thể đi quá xa.

Hắn nóng lòng nhìn quét qua từng góc tối, tận tít bên trong những ngõ hẻm âm u, lo lắng nam hài có bị làm sao không.

Khi lái xe qua một công viên nhỏ gần nhà, hắn liền dừng xe đi vào bên trong tìm kiếm.

Nơi này ban ngày là chỗ tụ tập chơi đùa của lũ trẻ con, vậy mà vào đêm lại là một mảnh đất trống trải lạnh lẽo.

Đi loanh quanh tìm một lúc, bỗng hắn nghe thấy một tiếng động nho nhỏ, vội vàng tiến về phía bóng dáng đang co ro ngồi trên cái cầu trượt.

Cốc Diên toàn thân không ngừng phát run, vừa nhìn thấy Đàm Trọng Hải đột nhiên xuất hiện, hắn giật mình vội vàng muốn chạy trốn nhưng thân thể đã bị đông lạnh đến tê dại, trong lúc chần chừ, Đàm Trọng Hải đã kịp đi tới trước mặt hắn.

Trốn không thoát rồi….

Hắn cúi đầu cam chịu mà thở dài, hai tay ôm chặt không biết là bởi vì trời lạnh hay do sợ hãi mà không ngừng run rẩy, hai hàm răng run lên lập cập, cái miệng hé mở thở ra làn sương mù màu trắng, Cốc Diên nhắm hai mắt lại lẳng lặng chờ đợi Đàm Trọng Hải nói lời chia tay.

“Về nhà đi!”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của nam nhân, Cốc Diên kinh ngạc ngẩng đầu lên, thoáng cái nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Đàm Trọng Hải đi tới gần cởi áo ngoài ra khoác lên người hắn.

Cốc Diên hai mắt đỏ bừng nhìn Đàm Trọng Hải chỉ mặc duy nhất một cái áo ngủ mỏng manh, đôi môi run rẩy nói:

“Ngươi… sẽ bị lạnh…”

Đàm Trọng Hải không để ý tới hắn nói gì mà chỉ nắm lấy hai tay lạnh như băng của hắn để ủ ấm, nhíu nhíu mày nói: “Mặc vào đi! Ngươi còn lạnh hơn ta gấp mấy lần…”

Xoa xoa những ngón tay lạnh lẽo của nam hài, trong lòng Trọng Hải đột nhiên dâng lên một nỗi đau xót lạ thường.

Hắn nâng nam hài dậy, nắm tay kéo hắn đi về phía xe hơi.

Ban đêm gió lạnh gào thét, Đàm Trọng Hải nắm chặt những ngón tay run rẩy lạnh như băng mà nghe nam hài cố gắng nén lại những tiếng khóc thầm, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sớm đã quyết định sẽ nói lời chia tay vô tình với nam hài… nhưng giờ đây, hắn không thể nào …

Trong đáy lòng hắn giờ chỉ có một cảm giác duy nhất…. đó là đau đớn…

Cứ như vậy, vấn đề giữa bọn họ cũng bị trì hoãn vô thời hạn.'