Luyện Ngục Trùng Sinh

Chương 10: Kết thúc màn búp bê ma




Hạ và Thiên lúc này đang đứng ở ngoài đường nhìn về ngôi nhà của hai người, ban nhạc trừ tà sau khi gọi vong xong đã được Hạ dùng tiền đuổi đi từ vừa nãy. Anh quay sang Thiên, giọng không giấu được vẻ tán thưởng:

- Không ngờ trông anh lúc nào cũng tưng tửng, mà lại nghĩ ra được cách giải quyết hay thế này.

- Này! Không ngờ là thế nào? Đừng coi thường đây nhá. Chẳng qua là tôi không thích tỏa sáng thôi, tôi tỏa sáng lúc nào mà chả được.

Tuy nói thế nhưng trong lòng Thiên vẫn đang tự khen ngợi về sáng kiến của mình. Rõ ràng theo kinh nghiệm của Thiên, nếu mà đi tìm con búp bê bị ma ám kia mà không có gợi ý từ hệ thống, thì có khi lật cả móng nhà lên có khi cũng chẳng thấy. Thế nên tốt nhất là đốt cmn cả cái nhà đi luôn cho nó nhanh, đỡ phải đi tìm. Đằng nào thì con búp bê cũng có thoát được cái nhà này đâu, cả cái nhà này cháy thì không có lý gì con búp bê này lại thoát được cả. Với lý luận trên, Thiên dã thành công thuyết phục được Hạ đánh xe đến trạm mua xăng về để phóng hỏa. Để cho chắc chắn rằng việc phóng hỏa chắc chắn thành công, Hạ mua nguyên chục can xăng 50l về đổ tràn ra khắp nhà. Cả hai nhìn chằm chằm vào ngôi nhà dần dần chìm trong biển lửa,cho đến khi trong đầu vang lên giọng nói của hệ thống “nhiệm vụ chính- Thanh tẩy búp bê ma đã hoàn thành, chuẩn bị dịch chuyển trong 5, 4, 3, 2, 1…”

Ngày trước, có một đôi vợ chồng sống với nhau tại Nhật Bản. Chồng là giám đốc của một công ty lớn, vợ là một bà nội trợ dam dang. Tuy hai người sống rất hòa thuận, nhưng mãi mà không thấy có con.

- Sờ tốp, sờ tốp, sờ kíp, bỏ qua quảng cáo. Không cần kể lại cốt truyện của màn này nữa đâu. Chuyển sang phần tổng kết luôn đi- Thiên ngay khi thấy mình tỉnh lại trong luyện ngục, rồi nghe thấy cái giọng kể chuyện đều đều của hệ thống thì ngay lập tức đứng lên xua xua tay ra hiệu cho hệ thống bỏ qua phần kể chuyện. Cái cốt truyện của màn này nó đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhưng mà qua lời kể logic của hệ thống thì chẳng biết được nó sẽ trở thành cái dạng gì nữa, hắn nghe cốt truyện nhảm shit từ màn tân thủ là quá đủ rồi.

Hệ thống khi nghe được lời yêu cầu của Thiên thì khựng lại một chút, sau đó một bảng thống kê hiện lên trước mặt hai người:

Tổng quát:

Độ khó của màn chơi: Dễ

Số người sống sót: 2/2, chế độ dễ- không có thưởng thêm

Thời gian chơi: hai ngày, hai đêm

Vật phẩm đạt được: Không

Năng lực đạt được: Không

Thú cưng đạt được: Không

Danh hiệu đạt được: Không

Điểm thưởng:

Điểm hồi sinh: 10/ người

Điểm sinh hoạt: 100/ người

Điểm thưởng sinh hoạt: thanh tẩy sau 2 đêm- 50đ/ người ( sau một đêm 100đ, sau hai đêm 50đ, sau 3 đêm 10đ), trực tiếp thanh tẩy - Thiên (50đ), tìm được người trừ tà- Hạ (20đ), tìm được búp bê ma- không (20đ).

HẾT

Thiên gật gật đầu hài lòng nhìn bảng thống kê. Tuy không được nhiều nhưng ít ra nó không thảm thương như lần trước.Tính riêng điểm thưởng sinh hoạt thì cũng được kha khá, Hạ tìm được pháp sư nên được thêm 20đ, còn Thiên là người trực tiếp châm lửa nên tính là người thanh tẩy nên được 50đ. Còn điểm thanh tẩy sau hai đêm thì mỗi người được thêm 50đ nữa, haizz nếu mà biết trước thì đốt luôn căn nhà ngay từ đêm đầu thì có phải là ngon rồi không - Thiên tiếc rẻ nghĩ thầm trong đầu.

Ngay sau khi xem thống kê xong, hai người được đưa trở lại sảnh luyện ngục. Chào đón hai người là một ngôi nhà mới cùng quang cầu quen thuộc. Nhìn thấy hai người người xuất hiện, quang cầu đã lên tiếng ngay:

- Chúc mừng hai người đã an toàn trở lại luyện ngục. Vì team hai người chưa đủ nên tôi đã mạo muội thêm một tân thủ nữa vào đội. Ba người làm quen với nhau nhé.

Ngay sau đó thì cánh cửa của căn phòng mới mở ra. Đứng trước hai người là một cô gái nhỏ, tóc thắt bím, có khuôn mặt khả ái. Nhìn chiều cao chỉ tầm 1m5 cùng với bộ đồng phục học sinh, Thiên đoán cô bé này cũng chỉ tầm học sinh cấp 3 mà thôi. Haizz, tuổi nhỏ như vậy mà đã phải vào luyện ngục rồi, đúng là số khổ mà. Trong lúc Thiên đang thầm than cho số phận cô gái nhỏ trước mặt, thì Hạ đã tiến đến đưa tay chào hỏi:

- Chào bạn. Chào mừng bạn đến với đội. Xin tự giới thiệu tôi tên là Hạ, ở đằng xa xa kia là Thiên, cả hai đã trải qua được tổng cộng hai màn tính cả tân thủ.

Thiên đứng đằng xa chống nạnh nhìn Hạ mặc một bộ vest lịch lãm đang tươi cười bắt tay với người mới. Có vẻ như lần nào tiếp xúc với người lạ thì tên Hạ này lại trưng ra cái bản mặt sặc mùi đa cấp kia ra để làm quen, Thiên thề, nếu hắn mà là cô gái nhỏ kia mà gặp phải một gã ăn mặc bảnh bao với nụ cười giả lả đến làm quen; thì hắn sẽ ngay lập tức gọi cho công an đến gô cổ gã đi vì tội ấu dâm mà không cần lấy một giây do dự. Cơ mà bé gái này có vẻ còn khá ngây thơ, thấy người lạ đến chào hỏi không những không đề phòng mà lại còn vui vẻ bắt lấy tay của “thanh niên đa cấp” rồi nói:

- Cháu chào hai chú! Cháu tên là Trần Huyền Thiên Vy, cháu năm nay mới 16 tuổi, là du học sinh mới từ Nhật Bản trở về.

Thiên ngay sau khi nghe thấy từ “chú” liền ngay lập tức lên tiếng đính chính lại:

- Gọi huynh đây là anh thôi là được rồi. Anh đây mới có 21 cái xuân xanh, chỉ đứa cháu 4 tuổi ở nhà mới gọi huynh là chú được thôi.

- Vâng em chào anh! Tại em nhìn mặt anh hơi già nên em đoán anh tầm 30 tuổi trở lên- Thiên Vy cười hì hì xin lỗi.

- 30 tuổi - Thiên nhắc lại lời của Thiên Vy một cách cường điệu rồi chỉ vào mặt mình rồi nói: Nhìn mặt anh tươi trẻ thế này mà nhóc bảo là 30 á? Thế cái tên đa cấp kia muội đoán là bao nhiêu tuổi?

- Dạ cũng khoảng 30 - Thiên Vy rụt dè đáp lại.

Thiên nghe vậy lắc lắc đầu nói: Con mắt nhìn tuổi của muội đúng là có vấn đề thật rồi, thanh niên này cũng chỉ tầm 25 tuổi thôi. Rồi Thiên quay sang Hạ đánh mắt:

- Hạ, thấy tôi nói có đúng không?

- Không, tôi năm nay là vừa tròn 30 tuổi thật đấy - Hạ bên này hờ hững đáp lại

- Vãi...