Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:
- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.
- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.
- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.
- wtf, ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu, chậu cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “大” ra vừa nghĩ thầm trong đầu.
Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:
- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng dâm một..
- Stop, stop! Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?
- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.
- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.
Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:
- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.
Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:
- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
Thiên mở mắt thấy mình đang nằm trên giường trong một căn hộ xạ lạ. Đây là một căn hộ khép kín với diện tích ba mươi mét vuông, dùng cho một người ở với phòng ngủ ghép chung với phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh riêng. Trong lúc chưa biết làm gì thì một giọng máy móc vang lên trong đầu Thiên:
- Chào mừng bạn đến với màn cực dễ của luyện ngục. Nhiệm vụ của bạn là sống sót trong ba đêm mà không được ra khỏi căn phòng. Gợi ý sống sót: buổi tối đừng khóa cửa nhà vệ sinh. Hết.
Ủa vậy là xong rồi hả, chỉ cần sống sót qua ba ngày là được à. Nghe có vẻ không dễ mà cũng chẳng khó nhỉ. Mà buổi tối đừng khóa cửa nhà vệ sinh là sao? Gợi ý gì mà kì quặc vậy, đáng ra theo lý thì phải là “buổi tối phải khóa cửa nhà vệ sinh” với đúng chất sinh tồn chứ. Thiên bỏ qua suy nghĩ miên man trong đầu để khám phá căn hộ, Thiên không biết mình được đưa vào thế giới kinh dị hay hành động, theo như gợi ý thì buổi tối sẽ có nguy hiểm. Hắn đọc nhiều truyện và cũng xem nhiều phim về thể loại này, nếu muốn sống sót qua ba ngày thì phải tận dụng mọi thứ trong căn phòng của mình. Với độ khó “cực dễ” thì tất nhiên sẽ có gợi ý hay vật dụng giúp hắn sinh tồn quanh đây hoặc gợi ý như kiểu mảnh giấy hoặc cuốn nhật kí. Ngó qua mình trong gương, Thiên hài lòng khi mình vẫn giữ được hình dáng đẹp trai lúc mình vẫn còn sống. Nhéo nhéo cánh tay, cơn đau thực chất nói cho Thiên biết đây là thế giới thật. Cơ mà nếu hắn biết đau thì tất nhiên là hắn biết đói, mà nếu không ra được ngoài phòng trong ba ngày có khi hắn sẽ đói mà chết chứ chẳng cần thế lực siêu nhiên nào tác động. Nghĩ vậy Thiên hoảng hốt chạy đến mở tủ lạnh ra rồi thở phào một tiếng, thức ăn từ sống đến chín được nhồi đầy trong tủ đủ để cho Thiên không chết đói trong một tháng. Ngoài việc đồ ăn đầy đủ, thì căn hộ này cũng khá là tiện nghi với một người, ngoài tủ lạnh nơi này còn có bàn máy tính, tivi, máy giặt, thậm chí còn cả máy rửa bát.
Theo kinh nghiệm cày phim kinh dị, trinh thám, hành động, giật gân, hài, hai người … của mình, Thiên dám chắc trong phòng sẽ có manh mối về một vụ án giết người dã man nào đó. Nhưng đi tìm cả nửa ngày hắn chả thấy cuốn nhật kí nào trong tưởng tượng, đến mấy tờ báo hay quyển sách khả nghi cũng chẳng có. Hắn cũng đã lần mò săm soi hết ngóc ngách trong nhà vệ sinh, thậm chí mở cả nắp chứa nước bồn cầu ra để xem có cái trận pháp nào hình ngôi sao 6 cánh nào không. Loay hoay hết buổi sáng mà không tìm được gì, Thiên nấu ăn trưa xong thì dứt khoát lên giường nằm ngủ đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, thay vì tiếp tục lục tung căn phòng thì hắn lên mạng tra cứu cầu mong rằng sẽ tìm được một chút manh mối. Cơ mà máy tính lại không kết nối được mạng, điện thoại cá nhân cũng không có, cửa phòng thì như bị đổ bê tông muốn đạp cửa chạy ra ngoài cũng bất khả thi, hắn bây giờ chính xác là đã bị cách ly với xã hội. Nhàm chán không có việc gì làm, Thiên hết bật tivi xem cô dâu tám tuổi lại mở máy tính chơi game offline, đến giờ thì tắm rửa nấu ăn. Cuối cùng thì cũng đến buổi tối, một giọng nói trong đầu yêu cầu Thiên lên giường đi ngủ trong mười năm phút nữa. Không còn cách nào khác, Thiên đành nhét bó dao mình tìm được trong phòng bếp vào người rồi trèo lên giường, trước khi đi ngủ hắn cũng không quên kiểm tra khóa cửa phòng vệ sinh để chắc chắn rằng nó không khóa đúng như lời gợi ý. Vừa nhắm mắt Thiên vừa cầu nguyện cho bó dao mình mang theo bên người sẽ giúp ích cho hắn trong đêm đầu tiên này.