Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 798





- Vì sao không thể, ta chỉ là một Luyện Kim Thuật sĩ, ta cũng không phải ai khác, chỉ cần ngươi dám dạy ta Luyện Kim Thuật, ta liền đi theo cạnh ngươi.

Sa Lan lạnh lùng nói, mà đúng là thời gian này, nàng trên cơ bản cũng chỉ có thể theo Diệp Lãng, bởi vì nếu không như vậy, khẳng định sẽ bị Tường Không hoàng đế khống chế, hoặc là tiêu diệt.

- Ngươi tới là tốt rồi, ta sao lại không dám dạy ngươi Luyện Kim Thuật, ta sẽ chỉ giáo ngươi. Chỉ là ngoài Luyện Kim Thuật ra, thì còn phải xem ta có vui không.

Diệp Lãng không chút lo lắng nói.

- Trừ Luyện Kim Thuật ra, ta học thứ khác làm gì.

Sa Lan nói, liền bước tới gần phi thuyền, một số kỹ thuật của Diệp Lãng cũng không phải Luyện Kim Thuật, tỷ như nàng muốn biết nhất là trận pháp. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

- Lý Nguyệt, thời gian không đợi người….

- Không được, ta vẫn không thể đi theo ngươi, vì sao chúng ta không phải một đế quốc, vì sao muốn phân ra nhiều quốc gia như vậy.

Lý Nguyệt lắc đầu, bộ dáng cực kỳ thống khổ.

- Một đế quốc….

Có người lúc nghe được Lý Nguyệt nói, đột nhiên nghĩ đến một kế hoạch rất hoang đường, mà kế hoạch này muốn sử dụng tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi, tái kiến sau.

- Chờ một chút….

Lúc này, Tường Không hoàng đế cùng Sở Cửu đồng thời kêu lên.

- Có chuyện gì, các ngươi nói nhanh một chút, thời gian của ta rất quý giá, đã từng lãng phí mười năm rồi…

Diệp Lãng nói, liền chuẩn bị rời đi.

- Hỗn đãn, mười năm này ngươi cùng ai chịu?

- Cùng Triệu Nhã Nhu, chờ chút, Triệu Nhã Nhu đâu?

Diệp Lãng thuận miệng trả lời, đột nhiên liền phát hiện, Triệu Nhã Nhu cũng không có bên cạnh mình, càng không ở trên thuyền.

Vừa rồi hơi tính thử, bọn hắn cũng tính luôn Triệu Nhã Nhu, đó là thói quen của Diệp Lãng, mà những người khác căn bản không nghĩ đến Triệu Nhã Nhu sẽ ở cùng một chỗ với mình. Vì vậy đều không chú ý đến.

- Ngươi nhớ tới ta sao? Tỷ phu thân ái của ta.

Thanh âm của Triệu Nhã Nhu có chút ai oán, phảng phất có một cỗ lực lượng oán hận, đâm sâu vào lòng Diệp Lãng.

- Triệu Nhã Nhu, ngươi ở đó làm gì vậy?

Diệp Lãng nhìn về phía Triệu Nhã Nhu, phát hiện lúc này Triệu Nhã Nhu không ngờ lại ở phụ cận Tường Không hoàng đế, bị người vây quanh.

- Ta đang đợi ngươi nhớ tới ta, ngươi dĩ nhiên đã quên ta mất.

Triệu Nhã Nhu u oán nói, lúc nàng truyền tống ra vừa vặn ở phụ cận Tường Không hoàng đế, liền lập tức bị vây quanh.

- Ta quen ngươi luôn ở cạnh ta rồi, đâu ngờ ngươi lại không có.

Diệp Lãng có chút vô tội nói.

- Thật sao?

Triệu Nhã Nhu đang u oán nghe lời này, lập tức u oán tiêu tán thành mây khói.

- Khụ khụ, Tiểu Diệp Lãng, ngươi cũng thấy đó, hiện tại Nhã Nhu đang ở trong tay ta, ngươi hẳn phải đi vào khuôn khổ chứ?

Tường Không hoàng đế nói.

- Cái gì mà đi vào khuôn khổ? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng chính nữ nhi của mình, để áp chế ta?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, tuy ý tứ này rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cổ quái.

Không chỉ có hắn cổ quái, mà người nghe thấy sự tình này đều cảm thấy điểm kỳ lạ.

Có người không ngờ lại dùng nữ nhi của mình đi áp chế người khác, đây là dạng chuyện gì?

- Hoàng thượng.

Lý Nguyệt tại thời điểm này, vẫn chỉ nhận Triệu Nhã Nhu làm hoàng đế, vì vậy, lúc phát hiện tình huống này, liền lập tức để người của nàng bắt đầu vây quanh Tường Không hoàng đế.

- Các ngươi không nên cử động. Lý Nguyệt, ngươi đừng quên, ngươi là con dân Tường Không, hiện tại ta mới là Tường Không hoàng đế.

Tường Không hoàng đế giận quát một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Lãng, nói:

- Tiểu Diệp Lãng, chỉ cần ngươi bước xuống gia nhập Tường Không, ngươi muốn có cái gì, ta liền có thể cho ngươi cái đó.

- Vì sao ta phải gia nhập Tường Không, còn ngươi có thể cho ta cái gì, ta cũng không cần.

Diệp Lãng không chút do dự nói, một điểm ý tứ khẩn trường cũng không có, giống như tuyêt không quan tâm đến Triệu Nhã Nhu vậy.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ Nhã Nhu gặp chuyện không may?

Tường Không hoàng đế trầm giọng nói, bộ dáng tựa hồ có chút không nhịn được, giống như tùy thời sẽ làm ra chuyện bất lợi với Triệu Nhã Nhu.

- Nàng có thể xảy ra chuyện gì?

Diệp Lãng vẫn như vậy, dáng vẻ thoải mái.

- Ngươi đừng tưởng rằng nàng là nữ nhi của ta thì ta sẽ không làm gì. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Tường Không hoàng đế lạnh lùng nói.

- Đúng, ta tin tin tưởng ngươi sẽ làm như vậy, bởi vì người còn lãnh huyết hơn Triệu Nhã Nhu, nàng ít nhất còn giữ lại mạng bọn ngươi, mà các ngươi vì muốn đạt thiên hạ, thì ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể giết.

Diệp Lãng thản nhiên nói, cũng không phải hắn chỉ trích Tường Không hoàng đế, mà là cảm khái, từ trước đến nay quân vương đều là như vậy.

Lý Thế Dân một đời minh quân, nhưng hắn cũng là một người thí sát huynh đệ, cực kỳ lãnh huyết, chỉ là, đối với sự thống trị của hắn, không ai nói lời phản đối, ngược lại còn nghìn đời ca tụng.

Nếu như lúc này Tường Không hoàng đế thành công, nhất thống thiên hạ, chỉ cần hắn yêu quý con dân, thì nhất định sẽ được nghìn đời ca tụng, đối với hắn lợi dụng chính nữ nhi mình, thậm chí là giết chết nữ nhi, lịch sử chỉ nhận xét hắn vô tình thôi.

Tại lúc này, rất khó nói rốt cuộc ai đúng ai sai, chỉ là lập trường cùng quan điểm khác nhau mà thôi,

- Nếu ngươi biết rõ vậy, sao còn không qua đây.

- Tại sao ta phải xuống, ngươi có bản lĩnh thì giết chết nữ nhi mình đi, ta ở chỗ này nhìn nè.

Diệp Lãng vừa cười vừa nói, ngữ khí tựa hồ có chút chờ đợi.

- Không ngờ nàng ở trong lòng ngươi lại không chút địa vị nào, lẽ nào mười năm ở chung các ngươi một chút cảm tình cũng không có?

Tường Không hoàng đế chất vấn, mà động tác vốn có của Triệu Nhã Nhu ngay lúc nghe nói như vậy liền dừng lại, nhìn về phía Diệp Lãng, nàng cũng rất muốn biết đáp áp.

- Cảm tình thì có, nàng coi như là tiểu di tử của ta, chiếu có ta rất không tệ, ta thực không muốn có lỗi với nàng, nếu như nàng có chuyện gì, ta nhất định sẽ giúp nàng.

Diệp Lãng thản nhiên nói.

- Ngươi cũng thức thời.

Khóe miệng Triệu Nhã Nhu mím lại nhẹ giọng nói. Vẻ mặt vui vẻ.

- Vậy vì sao ngươi còn chưa xuống, ngươi không phải muốn giúp nàng sao, chẳng lẽ đó chỉ là nói cho suông?

Tường Không hoàng đế tiếp tục chất vấn.