Nắng chiều buông xuống, khắp nơi lấy sắc cam đầy xúc cảm làm chủ, chiếu lên đống xác chết ngổn ngang đầy đất khiến người ta động tâm, bi thương như dòng nước cứ thế dâng lên trong lòng.
Mấy nhóm đệ tử Phá Sơn Tông chăm chỉ như đàn kiến, kẻ thì đào hố, người thì đem vận chuyển đám thi thể. Tập kết trăm cái xác cùng nhau rồi nhẹ nhàng dùng một mòi lửa đốt tất cả thành tro. Vài tên đệ tử tâm tình thiện lương, không đành làm chuyện huỷ thi diệt tích mở miệng đòi an táng tử tế chút thì lập tức bị mắng đến không thể ngẩng đầu. Làm loại chuyện phí công vô ít kia sợ rằng phải biến phân nửa cái hải đảo này thành bãi tha ma, lão Tôn Cương tuyệt không cho phép xảy ra.
Trên đỉnh Hoả Nham Sơn.
Lôi Tiêu tóc dài tung bay, hai tay hờ hững chắp sau lưng, ánh mắt thâm sâu như đầm nước. Hắn ở nơi này bất động như pho thạch tượng sắp một canh giờ, đem tất thảy biến hoá thu vào tầm mắt. Mũi ngửi mùi huyết dịch tanh tưởi, mùi tử thi hôi thối, mùi thịt bị cháy chầm chậm rồi khét, rồi hoá thành khói bụi. Tai nghe cô hồn dã quỷ kêu gào, hướng bản thân đòi mạng. So với hiện trạng bây giờ sự tình ở cái thôn nhỏ chỉ giống hài tử chơi trò đánh trận giả. Quả thật, một trận chiến này dù đúng dù sai thì hơn mười lăm ngàn vong hồn kia đều do hắn mà chết. Dù hiện tại tụng niệm kinh siêu độ suốt ba ngày ba đêm đều không quá đáng, đừng nói chỉ thoáng thẩn thờ.
Đột nhiên, ngón trỏ tay phải truyền đến chút khó chịu, cái không gian giới chỉ đại phóng hồng quang, chầm chậm tự cởi ra rồi ly khai.
Lôi Tiêu ngây ngốc, thầm suy xét xem bản thân có làm sai chuyện gì không. Khi kịp phản ứng, chạy tới duỗi ra cổ tay lại chợt phát hiện phía dưới độ cao hơn ngàn dặm, rơi xuống sẽ tan xương nát thịt. Sợ hãi rụt chân, chỉ biết ủy khuất mà nhìn theo.
Khi giới chỉ bay qua mấy tên đệ tử Thần Hồn cảnh cảm ứng linh mẫn đột nhiên nội tâm loé lên tia quái dị, quay đầu tìm kiếm thì lại chẳng thấy gì, đành tự cho bản thân quá mức nhạy cảm. Bọn hắn đâu biết tràng cảnh biến hoá kinh khủng đang vô hình vô dạng xảy ra ngay trên đầu.
Cái không gian giới chỉ ngày thường xám xịt một màu, trông cực kỳ phổ thông, so với hàng bán trên thị trường không khác mấy khắc, có điều, vật này do Liễu Thuần Thanh dùng liệu từ Hồng Thiết Nghĩ luyện chế, cấp bậc sánh ngang Thuần Hàn Kiếp, Địa cấp trung phẩm nào phải phàm vật. Hiện tại bạo khởi là hoàn toàn lột xác, đem bán kính năm trượng xung quanh hình thành khu vực đặc biệt, dùng hấp lực siêu cấp khủng bố đem đại lượng vong hồn cuốn vào. Sức chứa thì càng không phải bàn, đơn giản một câu ngươi đến bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, không để xót một tơ một hào.
Mấy đạo vong hồn khi sống có tu vi tạm ổn liền không cam tâm bị cắn nuốt, muốn làm cá bơi ngược dòng tích cực giãy giụa, dùng sức chín trâu hai hổ nhắm đại một hướng mà đâm đầu. Theo ngày càng nhiều vong hồn chạy thoát giới chỉ chuyển động càng thêm nhanh, dường như đang cực kỳ tức giận. Mãi đến khi không còn kiềm chế nổi thì ở giữa giới chỉ phóng xuất hai đạo quang điểm. Quang điểm này đón gió căn phòng, qua ba nhịp hô hấp liền huyễn hoá thành hai bóng người hư ảo phân biệt một đen một trắng.
Bóng trắng mang hình dạng một người cao lêu nghêu, thêm tại đỉnh đầu đội mũ chóp khiến cho tồng thể bộ dáng hắn ước tính phải hơn hai mét. Đôi cánh tay gầy gò, nhỏ xíu đang không ngừng thi triển một loại tiên pháp tàn bạo, quất từng roi lên đám vong hồn chạy trốn, lôi cổ, kéo chân dùng đủ loại thủ phương thức tàn nhẫn quăng bọn hắn vào trong giới chỉ.
Bóng đen thì cực kỳ thấp lùn, bắp tay, bắp chân phình to gấp đôi người thường, toát ra cảm giác khí đại lực trầm. Mỗi nhát phương bài hắn nện xuống thì biểu tình đám oan hồn như bị vạn cân sắt thép đánh trúng, thê thảm lăn lóc trên đất, nửa điểm khí lực để bỏ chạy cũng tiêu tán rồi bị giới chỉ nhẹ nhàng hấp thu.
Ước chừng qua nửa khắc thời gian toàn bộ vòng hồn bị nuốt sạch. Lúc sắp rời đi giới chỉ còn xoay xoay mấy vòng, tìm xem bản thân còn để sót địa phương nào hay không rồi mới tiếc nuối rời đi.
Bên này, Lôi Tiêu nóng lòng muốn thu hồi bảo vật nên dùng hết tốc lực chạy nhanh như bay. Nhưng, khi vừa đến lưng chừng núi thì đạo hồng quang ban nãy bay về phía hắn, hung hăng đập mạnh vào cái trán, rồi phía trước chầm chậm rơi vào âm u. Khi hắn dần lấy lại thần trí thì cực độ kinh hoảng, con mắt trợn tròn đến mức muốn lọt ra ngoài.
Không gian xung quanh vô biên vô tận thuần khiết bạch sắc, thi thoảng lại thấy cửu thải quang mang lướt qua từng đoàn, xinh đẹp diễm lệ như bầu trời sao băng. Bên dưới liên miên bất tuyệt nhấp nhô gợn sóng, thêm chút xanh nước biến nữa thì hoàn hảo một mảnh mênh mông đại hải.
“Đây….đây là đâu vậy chứ?” Lôi Tiêu lắp bắp.
“Chỗ này gọi là Thức Hải.” Một âm thanh trầm ổn đôi chút thiếu khí lực nhẹ nhàng đáp lại.
Thức Hải, loại này tồn tại vị trí thật sâu trung tâm đại não, là địa phương thần bí nhất trong cơ thể người, làm cây cầu tiếp nối với linh hồn. Giống hệt Đan Điền công dụng, Thức Hải sẽ đem linh hồn lực dư thừa chuyển hoá thành tinh thần lực cho võ giả sử dụng.
Sỡ dĩ có chuyện này bởi linh hồn vốn là tồn tại đặc thù, không thể xác định nguồn gốc, chỉ khi con người chết đi mới có thể bóc ra, muốn dùng năng lực vô cùng vô tận của nó căn bản bất khả thi. Vì vậy, võ giả phát minh phương thức mượn Thức Hải chuyển hoá lượng linh hồn lực dư thừa thành tinh thần lực trong phạm vi sử dụng. Cái này kiến thức Lôi Tiêu sớm hiểu nên vừa nghe liền biết chuyện.
Không gian trước mắt bắt đầu thoáng vặn vẹo rồi đi ra một thân ảnh nam tử tầm ba mươi đến ba lăm, khuôn mặt tiêu sái trắng bệch, đương nhiên là Liễu Thuần Thanh. Bề ngoài hắn so với trước thì thay đổi đôi chút. Thân ngồi trên chiếc xe lăng bằng trúc,khoác bộ lục bào rộng rãi, phần ngực còn hờ hững lộ ra da thịt. Mái tóc dài được buộc gọn gàng, tổng quan nhiều hơn mấy phần thanh tịnh.
Lôi Tiêu nhớ khi mình rời đi Liễu Thuần Thanh nhợt nhạt tới mức tuỳ thời tan biến, nay thì tốt hơn quá nhiều, nội tâm kinh hỉ muốn chạy lại bên cạnh y nhưng chợt phát hiện quái lạ. “Sư tôn, ngươi không phải nói khi ta đến Thần Nguyên cảnh mới có thể trở gặp lại sao?”
Liễu Thuần Thanh hừ lạnh tiếng mũi, tay vung vẩy, chơi đùa với mấy đạo cửu thải quang. “Tiểu tử ngươi đánh ra thủ bút lớn như vậy nếu ta không tự mình đến thu xếp ổn thoả sợ rằng con đường sau này sẽ hoá thành tuyệt lộ, càng đi càng càng lún sâu đó.”
Lôi Tiêu nhíu chặc đôi lông mày, biểu tình ngây ngốc chờ đợi.
“Biết cái gì gọi là nhân quả không?” Liễu Thuần Thanh lạnh nhạt hỏi.
“Nhân quả.” Lôi Tiêu lặp lại, mơ hồ loé lên một tia ý nghĩ.
“Có gieo sẽ có gặt, hậu quả tuỳ sự hành, cái này là Phật giáo thuyết pháp. Võ đạo nhất mạch chúng ta không thiện lương đến mức ăn chay, uống nước lã, nhưng cũng trọng tâm tính. Nếu xem mạng người như cỏ rác mà vô tận đồ sát kết cục người chết hồn không tán, oán niệm quấn lấy thân, từ trong tịch mịch gieo xuống hạt giống ma tâm. Ma tâm này thiên biến vạn hoá, tuỳ người mà ứng. Đơn giản nhất thì âm thầm tăng thêm chút khó khăn ở cảnh giới bình chướng. Đáng sợ nhất thì tại lúc ngươi độ kiếp nổi dậy quấy nhiễu, nhẹ thì rơi vào ma đạo không thể vãn hồi, nặng thì trực tiếp hôi phi yên diệt, viễn thế xoá tên. Đây cũng là nguyên nhân tu luyện ban đầu thì dễ dàng như thuận nước đầy thuyền nhưng sau lại giống đi ngược cuồng phong, từng bước khó khăn trùng trùng.”
Lôi Tiêu lặng một thoáng tiêu thụ lượng lớn kiến thức rồi tìm ra điểm bất hợp lý. “Không đúng sư tôn, đám người có kẻ gọi Cuồng Nộ Vương sát khí trên người hắn nồng đậm muốn hoá thực chất, vậy mà vẫn vào Thần cảnh đó thôi. Còn lão cha ta, hắn từ bách chiến luyện thân, hung danh vang như sấm nhưng lại là đương thế đệ nhất vậy giải thích thế nào đây?”
Liễu Thuần Thanh nhíu đôi lông mày, cái miệng nhếch lên. “Ta đoán tên kia tu luyện công pháp ma đạo, oán niệm với hắn bách lợi vô hại, là vật đại bổ. Còn về phần phụ thân ngươi…….” Nói đến đây cong ngón búng ra một đạo khí đạn đập vào giữa trán Lôi Tiêu, gắt giọng. “Ngươi tự đi mà hỏi hắn, ta chưa gặp mặt hắn lần nào sao mà biết được.”
Lôi Tiêu xoa xoa cái trán, ủy khuất nói. “Lâu ngày không gặp ngươi vẫn thích đánh ta như vậy. Hừ. Vậy nói xem, người giúp ta hoá giải oán niệm thế nào đây?”
“Sớm hỏi thông minh thì đâu có bị đánh.” Liễu Thuần Thanh chăm chọc. Nhãn tình lấp lánh hồng quang xen lẫn chút tự hào, nói. “Ngươi thật có khí vận nghịch thiên mới bái được ta làm sư tôn nha. Linh Hồn bản nguyên vừa vặn có khả năng đem vong hồn hấp thu, luyện hoá, giúp ngươi cắt đứt gốc rễ ma tâm, cũng giúp tôi duy trì đạo tàn hồn này. Vì vậy ta mới phải bỏ ra chút thủ đoạn vượt qua vách ngăn không gian chạy đến đây.”
Lôi Tiêu gật gật đầu. “Vậy từ nay ta sẽ không sợ oán niệm rồi?”
“Không sai. Tuy nhiên, vẫn nên hạn chế lạm sát. Người nên giết thì giết, kẻ có thể tha thì tha.Tốt nhất khi ra trận cứ một chưởng đập chấn sát tên thống soái, đám thuộc hạ sẽ biến thành rắn mất đầu không đánh tự tan.”
“Mọi chuyện nghe ngươi.” Lôi Tiêu tức thì đáp ứng. Hắn biết nếu lỡ lời sẽ bị đánh, đối với loại khí đạn này thời gian ở Tử Hồn Đảo hắn đã bị bắn đến đầu choáng mắt hoa, thật sâu khiếp sợ.
Liễu Thuần Thanh trông bộ dạng hài tử sợ đòn kia thì cười đắc chí, nói. “Nè tiểu quỷ, ngươi nay đã đến tu vi gì rồi?”
“Thần Hồn cảnh, cửu trọng.” Lôi Tiêu thành thật đáp.
“Tốt rồi. Tốt rồi. Vừa khéo giúp ngươi man thiên quá hải.” Liễu Thuần Thanh đôi mắt lấp lánh tinh quang. Cổ tay xoay chuyển mấy vòng, hư ảo ngưng thực một quang cầu màu trắng sữa. Nguyên bản quang cầu mang hơi thở lạnh lẽo như lấy từ cửu u địa ngục, thi thoảng truyền ra thanh âm quỷ hồn kêu khóc, khiến linh hồn người ta bất giác run rẩy. Nhưng, theo Liễu Thuần Thanh điểm xuống mười tám cái pháp quyết thần bí hình thành trận văn vây khốn quang cầu liền im bặt, cuối cùng bị hắn đem nhét vào giữa trán Lôi Tiêu.
“Sư tôn, ngươi…..” Lôi Tiêu kinh hãi muốn nhảy dựng, theo bản năng lui mạnh về sau. Hắn tuy biết đối phương không có ác ý nhưng mỗi lần hắn xuất thủ liền đem bản thân đặt vào tình huống kêu trời không thấu gọi đất không nghe. Đáng tiếc, hắn quá chậm. Nhưng mà, loại đau khổ trong tưởng tượng cũng không có xảy ra, ngược lại Lôi Tiêu cảm giác nhu hảo khí tức nhập thân, đại não được tắm gội một lần, gọt rửa sạch u mê ám muội.
Làm xong sự tình Liễu Thuần Thanh phủi tay, liếc mắt bên dưới hải dương đang cuồn cuộn dị động. Vuốt cầm mĩm cười, bộ dáng đang chờ đợi cái gì đó.