“Ngươi cái này chẳng phải trực tiếp kêu ta đi chết?” Lôi Tiêu mục trừng khẩu ngốc.
Liễu Thuần Thanh không đáp chỉ từ trong người ném ra một cuộn da dê, ra hiệu mở ra xem.
Hình vẽ bên trên chính là một cái giáp tay phải cùng phương pháp luyện chế đều được tỉ mỉ đề cập, nhìn qua đường nét đủ xác định chỉ là bản chép tay.
“Sư tôn, cái này?”
“Đây là bản vẽ một món trong Thượng cổ cửu đại thần khí, nhưng, đây không phải thứ tất yếu khi này, ngươi mau lật xem mặt sau.”
Lôi Tiêu y lời nhìn qua, nơi kia vẫn là chữ viết tay, lời chép chính là toàn bộ đạo lý âm dương luân chuyển mà Liễu Thuần Thanh vừa nói, khác là phía trên còn có ba chữ lớn, Âm Dương Quyết.
Liễu Thuần Thanh lý giải.
“Lão sư tôn từng nói, thứ kia hoàn hảo một bộ công pháp hướng dẫn luyện hoá linh khí cực kỳ nghịch thiên, đem nội thể linh lực luân chuyển theo phương thức đặc biệt, tự sinh ra vô cùng vô tận, muốn dùng bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, thời đại tồn tại cùng với Thượng cổ cửu đại thần khí. Căn cứ việc nó được chép ở mặt sau cuộn giấy, sư tôn phán đoán Âm Dương Quyết này đối trọng với Cửu bảo.”
Lôi Tiêu vừa nghe xong trong đầu kêu “ong ong” từng tiếng, thật giống có người đang đánh một cái cực đại chuông đồng. Chỉ riêng Thượng cổ cửu đại thần khí đã có thể giúp một kẻ thiên tư tầm thường nhất phi trùng thiên, mạnh mẽ chống nên truyền kỳ thiên hạ đệ nhất tông, toả sáng trăm năm, sau cùng phải liên thủ thực lực một nửa tinh cầu mới có khả năng huỷ diệt, vậy mà hiện tại nói vẫn còn thực lực tương đương tồn tại. Nếu thật đạt được cả hai chẳng phải sẽ trở thành chúa tể tồn tại, lật tay che trời, vĩnh thế đứng ở thế bất bại, thực lực kia thật không thể dùng kinh khủng diễn tả, cũng vượt ngoài tưởng tượng.
“Sư tôn, cái này chép thật sự rất thú vị, có thể kích thích người ta ham muốn, lọt ra bên ngoài sẽ kéo đến vạn nhân tranh đoạt đến xức đầu mẻ trán,nhưng, đã qua ngàn năm rốt cuộc từng có người nào thử kiểm chứng qua lời kia là thật hay giã, có từng người nào thành tựu?” Lôi Tiêu lý luận ngập tràn thoái ý, mấy chuyện liên quan sinh mệnh này hắn tuyệt đối không có can đảm đi liều.
Liễu Thuần Thanh nói. “Lão sư tôn từng mấy lần theo phương pháp luyện qua, lấy tu vi cường đại cưỡng ép dung hợp lưỡng khí, kết quả, vẫn thu hoạch đôi chút thành tựu, tuy nhiên, mười lần hết chín là bị thương không nhẹ. Còn người đã từng đạt thành theo ta nghĩ sẽ có hai người.”
“Là ai?”
“Người đầu tiên có lẽ là kẻ viết ra bản công pháp này. Thứ hai, có lẽ là ngươi.” Liễu Thuần Thanh nói đoạn lập tức ném ra quả lam sắc quang cầu.
Âm khí theo da xâm nhập nội thể khiến nhiệt độ khắp người Lôi Tiêu cấp tốc hạ xuống, xương cốt cảm giác đống lên lớp hàn băng, tê cóng từng đợt, lạnh buốt khắp người. Run rẩy từng tiếng. “Sư tôn, ngươi đang làm gì vậy?”
Liễu Thuần Thanh nhã ra ngụm trọc khí, khuôn mặt chùn xuống đến âm trầm cực điểm. “Tiêu nhi, ta thật sự xin lỗi, ngươi chính là đệ tử cả Vạn Khí Tông ký gửi hy vọng, con đường đạp lên phải viễn siêu phàm nhân, ta tin ngươi có thể làm được.” Đứng trên cương vị sư trưởng Liễu Thuần Thanh kỳ thật không muốn xử ra cái biện pháp tàn nhẫn, cực đoan này, nhưng, dùng ánh mắt hàng trăm ngàn đệ tử Vạn Khí Tông đã oan ức bỏ mạng, dùng ánh mắt lão sư tôn nhìn qua hắn thật sự cắn răng đánh ra quyết định. Đương nhiên chuyện lấy ra Âm Dương Quyết cũng được tỉ mỉ thương lượng từ sớm.
Lôi Tiêu cảm giác cực kỳ thống khổ, lần nữa làm theo phương pháp chuyển khí xuống Đan Điền.
“Sư tôn lần nữa xin lỗi ngươi, nhưng ván cược này ta nhất định phải đánh xuống. Tiếp đến sẽ đem âm dương nhị khí nội thể ngươi cưỡng ép dung hợp, thống khổ tăng thêm chục lần, trải qua cảm giác băng hoả dày vò, ngươi phải cố gắng chống chịu.” Liễu Thuần Thanh Hải tay vỗ mạnh, bay đến phía sau Lôi Tiêu, nhắm ngay phần lưng điểm ra mười hai chỉ.
“Ngươi…..”
Lôi Tiêu còn chưa kịp hạ xuống lời nói thì hai luồng khí tức tại Đan Điền bị lực đạo vô hình kéo lại gần nhau, ở giữa lập tức xảy ra bài xích mạnh mẽ, mỗi bên đều muốn chiếm lấy phần mình ưu thế, nhất quyết không chịu kém cạnh, rút lui, theo khoảng cách ngày càng gần công kích càng thêm kịch liệt.
“A......a.....a.....”
Một tràng kêu thảm, Lôi Tiêu chịu ảnh hưởng từ linh lực so đấu bên phải như có con kim ô đang bay lượn thiêu cháy thành biển lửa, bên trái lại như rơi vào hàn băng thế giới, vĩnh kết băng phong. Sự thống khổ kia khiến thần trí tê liệt, chỉ muốn trực tiếp chết đi, cảm tưởng nhất đao lưỡng đoạn lúc này còn thống khoái hơn.
"Tiêu nhi, mau làm theo ta......" Liễu Thuần Thanh đọc ra một hồi khẩu quyết quái dị. Lôi Tiêu không còn cách khác đành nghe theo.
Thời gian cứ thế trôi, Lôi Tiêu nội thể khí tức chẳng những không có dung hợp, ngược lại hướng bên ngoài ảnh hưởng, đầu tiên chỉ hoá thân thể hành hai nửa khác biệt, sau, da thịt từng vết rách ra, cam sắc cùng lam sắc quang mang chói rọi, đến cả mặt đất xung quanh cũng vạ lây, đang dần biến thành băng hoả lưỡng cực.
Nội tâm Liễu Thuần Thanh kinh chấn không thôi, bằng thực lực hắn xuất thủ linh lực điên cuồng áp chế nhưng chỉ như muối bỏ biển, ngược lại đến cả bản thân hắn cũng bị nhị khí nhập thể, khó chịu không thôi. “Lão sư tôn vốn nói Âm Dương Quyết nghịch thiên bậc nào, ta trước còn chưa có tin, hiện tại, xem ra lời kia hoàn toàn thật, khi luyện thành chính là hy vọng của Vạn Khí Tông ta.”
Đánh ra quyết định chỉ trong một giây nửa khắc, Liễu Thuần Thanh thân thể dần dần hoá thành hư ảo rồi trong suốt không khác linh thể, nhưng, quanh người hắn linh khí bạo động càng thêm mạnh mẽ, như sóng nước vỡ đe, ào ào đánh tới, đẩy lùi băng hoả khí.
“Ngươi lại muốn làm chuyện ngu ngốc gì nữa vậy?” Lôi Tiêu yếu ớt thều thào.
“Tiêu nhi, Âm Dương Quyết này cường đại nghịch thiên, dù có phải bỏ mạng ta cũng nhất quyết giúp ngươi luyện thành.” Nói đoạn, Liễu Thuần Thanh Linh hồn cấp tốc hướng đến nội thể Lôi Tiêu dung nhập.
Với sự dung nhập của linh hồn chi lực, âm dương nhị khí vốn đang gắt gao đối chiến như tìm được đích ngắm chung, trái phải phân biệt chèn ép cỗ ngoại lực.
Nhận lấy ảnh hưởng Liễu Thuần Thanh linh thể càng thêm đạm nhạt, như sương khói, bất cứ cơn gió nhẹ vô tình thổi ngang cũng có khả năng đánh tan, nhưng hắn vẫn kiên quyết không thu tay.
Lôi Tiêu nhìn liếc qua vài, thấy đối phương tình hình đã thảm cực điểm, lên tiếng. “Sư tôn, ngươi mau dừng lại. Ta vẫn có thể duy trì.” Hắn thật không muốn nhìn thấy tên sư tôn vừa mới bái này vì mình mà bỏ mạng như vậy, nếu thật phải chết vật chỉ cần một người là đủ.
“Tuyệt đối không. Dù có phải hồn phi phách tán ta cũng phải giúp ngươi.” Linh hồn lực lượng trút ra càng thêm thô bạo, đáng tiếc, đứng trước âm dương song đại khí linh hồn lực hắn lộ ra quá mức yếu đuối, bị đánh đến vỡ tan từng mảnh, căn bản chẳng đủ để đối phương đùa giỡn.
Nhưng, ngày thời điểm linh hồn Liễu Thuần Thanh sắp bị phá diệt lại thấy nơi xa cửu thải quang mang từng đợt chớp tắc, chính tại thật sâu Đan Điền cắm một đoá Tòng Phong Thiên Nhai.
Trước còn nghĩ Lôi Tiêu sớm hoà hợp chí bảo kia vào cùng huyết nhục nhưng hiện tại mới biết mình đã sai, căn bản Lôi Tiêu không có tu vi nên chẳng thế kích phát một phần uy năng Hư cấp linh thảo, đêm qua kỳ thật Tòng Phong Thiên Nhai tự cảm ứng nguy cơ sinh tử mới tự mình phát động, giờ phút này dường như khinh thường nhị khí chỉ ở nơi kia nhẹ nhàng phiêu động.
Trong đầu Liễu Thuần Thanh tức khắc loé lên tia ý nghĩ. “Tiêu nhi, ta tìm ra cách để cả hai ta cùng sống rồi.”
“Nói mau.”
“Đan Điền ngươi mọc một đoá Tòng Phong Thiên Nhai, ta muốn mượn lực lượng nó trấn áp âm dương nhị khí, ngươi phải hợp lực với ta, cố gắng đem khí lưu bức đến vị trí đã đánh dấu.”
“Được.”
Cả hai thoả thuận xong trực tiếp hành sự, Lôi Tiêu ngồi xếp bằng, đem linh khí toàn bộ ép đến nội thể một địa phương có tản ra luồng khí thế thứ ba.
Liễu Thuần Thanh xảo diệu thụ pháp, chuyển hướng hai luồng khí kia, toàn bộ ép chuyền về phía đoá hoa bồ công hư ảo.
Quả không hổ danh Hư cấp linh thảo, âm dương nhị khí vốn cuồng bạo hung hãn, như sài lang hổ báo công kích nhưng khi đến gần góc Tòng Phong Thiên Nhai thì toàn bộ không cách nào phản kháng, giãy dụa chút ít rồi dần phủ phục, hình thành lưỡng cực quay quanh gốc linh thảo.
“Thành công rồi. “ Liễu Thuần Thành buông ra một hơi nhẹ nhõm.
Theo thanh âm hạ xuống, mặt đất cùng thân thể Lôi Tiêu dần dần khôi phục bình thường.
Mãi sau nửa khắc, Liễu Thuần Thanh lại mở miệng. “Âm dương nhị khí căn bản đã bị áp chế, ta hiện tại sẽ giúp ngươi đem tất thảy một lượt dung hợp.”
Nói đoạn, đạo linh hồn lực lượng toàn bộ hoá thành vô số sợi tơ linh lực mỏng manh, quấn chặt vào hai luồng khí cam, làm, dần dần kéo chúng về phía nhau.
Hoàn cảnh hiện tại mọi sự đều trở nên nhẹ nhàng phi thường, thuận nước đẩy thuyền, chỉ sau chục nhịp hô hấp giữa nội thể Lôi Tiêu hình thành một đạo thái cực đang xoay tròn.
Làm xong tất thảy, Liễu Thuần Thanh vô lực rơi xuống đất, may mắn Lôi Tiêu vừa vặn đỡ lấy hắn.
"Sư tôn, ngươi không sao chứ?"
Liễu Thuần Thanh yếu ớt nói. "Ta dùng hai hồn, sáu phách liên kết âm dương nhị khí, giờ chỉ còn một hồn một phách chống đỡ. Tình trạng còn vượt quá thê thảm, sợ rằng phải tịnh dưỡng thêm mấy trăm năm cũng không thể hồi phục đỉnh phong trạng."
"Ngươi thật là...." Lôi Tiêu còn muốn trách nhưng nhìn thấy đối phương bộ dáng thê thảm, toàn thân trên dưới đã trong suốt như vô hình thì lại nuốt ngược lời nói.