Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 72




Mà tu sĩ Động Thiên cảnh tất nhiên lại càng thêm lợi hại, chỉ cần có một đạo thần thức chạy ra tương lai đã có thể trọng sinh.

Vốn dĩ Từ Dương cho rằng Lục Khải Sơn đã chết, chết chắc rồi, không nghĩ tới hắn ta vẫn còn có một đạo thần thức trốn thoát.

Từ Dương nhanh chóng truy về hướng đạo thần thức kia của Lục Khải Sơn.

Thần thức của Lục Khải Sơn bởi vì không có thân thể trói buộc, chạy vô cùng nhanh.

Từ Dương đuổi theo một hồi lâu, mới ở sau núi đuổi kịp hắn ta.

Bàn tay Từ Dương vung lên, đồng dạng cũng phân ra một đạo thần thức.

Thần thức của Từ Dương hiển nhiên cường đại gấp trăm lần so với thần thức của Lục Khải Sơn. Khi thần thức của Từ Dương đụng trúng thần thức của Lục Khải Sơn, thần thức của Lục Khải Sơn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Vốn dĩ thần thức đã vô cùng suy nhược tức khắc tổn thương thảm trọng, trở nên càng thêm yếu đi.

“Ngươi tiếp tục chạy đi.” Từ Dương nhìn thần thức của Lục Khải Sơn cười nói.

“Tiền bối, tha mạng.” Một đạo thanh âm suy nhược vang lên ở trong tai Từ Dương.

Thanh âm này cũng không phải thanh âm chân chính, Lục Khải Sơn hiện tại đã không có thân thể, không thể phát ra thanh âm.

Thanh âm này chỉ có mình Từ Dương có thể nghe được, những người khác không nghe được.

Từ Dương nghe xong Lục Khải Sơn xin tha, nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó hỏi đến: “Cho ta một cái lý do không giết ngươi.”

Lục Khải Sơn nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói: “Ta là đại tướng quân của Đại Hạ, nếu như ngươi giết ta thì Đại Hạ sẽ không bỏ qua ngươi. Nếu như ngươi thả ta thì ta có thể ở trước mặt hoàng đế nói chuyện giúp ngươi, coi như không có chuyện này xảy ra, ngươi xem thế nào.”

Từ Dương nghe vậy, ánh mắt tức khắc lăng lệ, thần thức cường đại tức khắc không lưu tình bóp mạnh cổ hắn ta.

Giây tiếp theo, thần thức của Lục Khải Sơn đã tiêu tán ở giữa thiên địa.

Từ Dương lạnh lùng cười, hướng tới trên mặt đất phỉ nhổ nước miếng, nói: “Hừ, đã chết đến nơi còn uy hiếp ta, thật không biết ngươi nghĩ gì.”

Sau khi bóp chết Lục Khải Sơn, xem như Vân Sơn Tông thật sự bị diệt.

Từ lão tổ tiên khai sơn đến đệ tử Luyện Khí kỳ đều đã chết sạch sẽ.

……

Nhưng mà hiện tại Từ Dương suy nghĩ một việc khác, những lời Lục Khải Sơn nói trước khi chết cũng không phải không có đạo lý.

Thiên Lam Tông sở ở vùng đất thấp, lại tọa lạc trong lãnh thổ của Đại Hạ.



Nếu như là một quốc gia thì tất sẽ có một Hoàng đế.

Trên thế giới này, vũ lực vi tôn, làm Hoàng đế Đại Hạ tất nhiên là tồn tại cường đại nhất trong toàn bộ Đại Hạ.

Hắn giết một tên tướng quân của Đại Hạ thì Hoàng đế Đại Hạ có thể tới bóp cổ hắn hay không?

Một lúc sau, Từ Dương lắc lắc đầu, sợ cái gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.



Tin tức lão tổ Thiên Lam Tông chém giết Lục Khải Sơn có tu vi Động Thiên cảnh nhanh chóng lan truyền.

Tất cả mọi người đều chặc lưỡi, Thiên Lam Tông che giấu đủ sâu đấy.

Cuộn tròn một góc hẻo lánh ở Tề Châu, không lâu trước kia còn có không ít người cho rằng Thiên Lam Tông sắp phải diệt môn.

Ngay cả tông chủ Thiên Lam Tông là Lăng Thanh Thù, cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Nhưng mà ai cũng không ngờ, Thiên Lam Tông lại có một vị lão tổ trong nháy mắt có thể hạ gục tu sĩ Động Thiên cảnh.

Toàn bộ thế lực đều ở trong lòng tính toán riêng.

Thiên Lam Tông hiện tại không chỉ là thế lực đệ nhất ở Tề Châu, dù là đặt ở quận Thiên Vũ, nói là thế lực đệ nhất chỉ sợ cũng không đủ.

Ở bên trong phòng của quận chủ quận Thiên Vũ, quận chủ quận Thiên Vũ nhìn bản đồ Tề Châu trên tường, khóe miệng lộ ra ý cười khó hiểu.

“Thú vị, thực sự thú vị.” Triệu Thiên Huân lẩm bẩm nói.

“Vốn dĩ cho rằng ngươi chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà thôi, không nghĩ tới, che giấu sâu như vậy.”

Nói xong, Triệu Thiên Huân bước nhanh ra ngoài, nhanh chóng biến mất tại chỗ.

……

Trùng kiến Thiên Lam Tông xong, Từ Dương đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, ngay lúc này, bỗng nhiên Ngư Tam Nương lại xuất hiện.

“Ngươi đã đến rồi, có tin tức gì sao?” Từ Dương lười nhác hỏi.

Trên mặt Ngư Tam Nương, hiện lên thần sắc hưng phấn, nói: “Từ Lão Tổ, ta đã nghe được, ở Đông Sơn hải của nước Đông Lăng, xuất thế một đóa Thâm Hải Lam Tâm!”

Từ Dương nghe vậy, bỗng nhiên mở hai mắt, không nến được kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Ngươi nói cái gì!”

“Ở Đông Sơn hải của nước Đông Lăng, xuất thế một đóa Thâm Hải Lam Tâm sao?”

Ngư Tam Nương rụt rụt cổ, vẻ mặt khó hiểu hỏi.



“Thâm Hải Lam Tâm, 2 vạn năm mới có thể xuất thế một đóa! Cách lần trước xuất thế, không hề đến 2 vạn năm.” Từ Dương lẩm bẩm tự nói nói.

“Chẳng lẽ nói, một đóa lần trước kia!” Từ Dương nói tới đây, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

Thâm Hải Lam Tâm, Từ Dương kỳ thật cũng không cảm thấy hứng thú đến đâu nhưng dây là lại một cái dằm ở trong lòng Từ Dương.

2 vạn năm trước, Từ Dương có duy nhất một đồ đệ, vào lúc tranh đoạt Thâm Hải Lam Tâm đã chết ngoài ý muốn.

Cũng may đồ đệ kia vào thời khắc cuối cùng, thần thức chạy thoát, trốn vào bên trong Thâm Hải Lam Tâm.

Từ Dương muốn tìm được Thâm Hải Lam Tâm, nhưng vẫn không có kết quả.

Vốn dĩ hắn đã quên mất những việc này, nhưng hôm nay Ngư Tam Nương cư nhiên nói cho Từ Dương biết Thâm Hải Lam Tâm xuất thế.

“Thâm Hải Lam Tâm 2 vạn năm, chẳng lẽ vẫn luôn ẩn nấp? Vậy mà vẫn chưa bị ngắt mất.”

“Nếu vẫn luôn ẩn nấp thì vì sao hiện tại lại xuất thế.” Từ Dương suy nghĩ nửa ngày, không suy nghĩ ra được gì.

Nhưng cho dù như nào Từ Dương cũng phải đi Đông Sơn hải ở nước Đông Lăng nhìn xem Thâm Hải Lam Tâm này!

“Ngư Tam Nương, tin tức này với ta mà nói vô cùng quan trọng. Nếu như lời ngươi nói là thật sự, chờ ta trở lại, ta sẽ khiến cho ngươi tăng lên tới Nguyên Anh kỳ!” Từ Dương nói, giờ phút này hắn tuy rằng còn ở Thiên Lam Tông, nhưng là tâm đã bay đến Đông Sơn hải ở nước Đông Lăng.

Ngư Tam Nương nghe Từ Dương nói, vẻ mặt khiếp sợ, sau đó chính là đại hỉ.

“Cảm ơn Từ Lão Tổ.” Ngư Tam Nương cảm động đến rơi nước mắt nói.

Từ Dương không nói chuyện gì khác, kêu Lăng Thanh Thù đến rồi đi tới Đông Sơn hải ở nước Đông Lăng.

Lăng Thanh Thù ở trên linh thuyền của Từ Dương, toàn bộ hành trình vẻ mặt đều ngơ ngác.

Lúc nàng đang sửa sang lại bảo vật bên trong khố phòng của Thiên Lam Tông đã bị Từ Dương không nói hai lời mang lên linh thuyền.

Tuy rằng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn phối hợp đi theo Từ Dương.

Ở trên linh thuyền, Lăng Thanh Thù hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại.

Nhìn Từ Dương vô cùng lo lắng, Lăng Thanh Thù nhịn không được hỏi: “Lão tổ, chúng ta đi đâu vậy?”

Từ Dương cũng không giấu giếm, đem toàn bộ sự việc nói với Lăng Thanh Thù.

“Hóa ra là sư tỷ ư.” Nghe xong Từ Dương tự thuật, Lăng Thanh Thù rốt cuộc đã biết sao lại thế này.

“Lão tổ yên tâm đi, sư tỷ nhất định không có việc gì, nói không chừng hiện tại ra ngoài là do nghe được tin tức lão tổ ngài rời núi nên cũng muốn đi ra để gặp ngài thôi.” Từ Dương gật gật đầu, khả năng này cũng không phải là không có.