Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 123




Chương 123: Kiếm đạo đỉnh phong

“Ngươi có chỗ không biết, đám sư đệ này của ta chỉ có tư chất bình thường, trời sinh đã chú định không thể đạt được trình độ kiếm đạo đỉnh phong, nhưng vẫn cứ muốn được mang danh hào Thập Lão, muốn cùng được tinh hoa huyết mạch trong bảo ngọc, nếu không do bọn họ ngáng chân, ta cảm thấy ta đã sớm vào cảnh giới kiếm đạo đỉnh phong! Bây giờ thì tốt rồi, ngươi đã giúp ta tiêu diệt đám vướng víu đó, cũng mang luôn giúp ta cái tiếng xấu thiên cổ, bây giờ ta còn đang có chút cảm kích ngươi, không nỡ lòng giết ngươi đây!”

Từ Dương cười lạnh nói: “Diệt bọn chúng đối với ta giống như giẫm chết mấy con kiến, còn cái thứ tiếng xấu thiên cổ mà ngươi nói, ta thấy ngươi quá tự tin với cái danh hào Thiên Kiếm Thánh Địa của các ngươi rồi, ngươi thật sự cho rằng, sau khi Thiên Kiếm Thánh Địa bị diệt, Hoàng triều Đại Hạ còn để các ngươi vĩnh hưởng thanh danh sao?”

Kiếm Thánh Vô Tâm cả kinh, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ, Hoàng triều Đại Hạ thật sự đã liên hợp với ngươi?”

“Đương nhiên, cho dù không có ta, chỉ cần Hoàng triều Đại Hạ còn, Thiên Lam Tông ta cũng sẽ trường tồn, tất cả những vinh quang thuộc về Thánh Địa các ngươi trước kia đều sẽ thuộc về Thiên Lam Tông ta.”

Kiếm Thánh Vô Tâm nổi giận lạnh lùng nói: “Xem ra sau khi giết ngươi, hoàng tộc Hoàng triều Đại Hạ cũng nên được giáo dục một chút. Ta muốn bọn chúng hiểu một điều, tại Đại Tề, ai mới thật sự là chúa tể!”

Răng rắc! Trên trời cao, một tiếng kinh lôi vang vọng bát phương chấn thế phát ra.

Kiếm Thánh Vô Tâm bắt đầu động thủ, kẻ chủ mưu ghê tởm, một đời kiếm đạo tông sư khát vọng bước tới kiếm đạo đỉnh phong cuối cùng bắt đầu nghiêm túc.

Cùng lúc đó, tất cả xiềng xích giam cầm thiên kiếm phóng tới thi thể những kiếm thánh phía dưới, điên cuồng cắn nuốt mệnh nguyên trong thân thể bọn.

Từ Dương cũng không ngăn cản lão ta, mà chỉ bình tĩnh quan sát toàn bộ quá trình.

Cửu thiên kinh lôi vẫn đang không ngừng nổ vang, đỉnh của thiên kiếm chính là vị trí liên thông với cửu thiên kinh lôi, chính là khu vực tụ tập nhiều linh lực nhất.

“Thì ra là thế. . . Nếu ta đoán không lầm, ngươi muốn lấy bản nguyên chi lực của tất cả mọi người để lát thành một con đường đạo thông tới đỉnh phong kiếm đạo, lấy đó để nghịch thiên chứng đạo!”

Lần này, Từ Dương không được Vô Tâm đáp lời, lúc này lão ta đang dung hợp bản nguyên linh hồn với thiên kiếm, lấy trạng thái nhân kiếm hợp nhất cưỡng ép dẫn động thiên kiếp, thiêu đốt toàn bộ lực lượng của mình, truy đuổi cảnh giới kiếm đạo cực hạn.

Nhưng mà theo Từ Dương và Linh Dao, chân chính kiếm đạo đỉnh phong không thể thông qua việc cướp đoạt bản nguyên của người khác, mà là phải được chính bản tâm chỉ dẫn, khi đó có thể giác ngộ chỉ trong nhất niệm.


Răng rắc! Trên cửu thiên thập địa, lôi minh chấn thế còn đang tàn phá ngang ngược, từng đạo kiếm lôi thực hình không ngừng xuất hiện, di chuyển một cách tùy ý hỗn loạn.

“A! Linh Dao nha đầu, ngươi xem trên trời kìa! Những lôi kiếp ngưng tụ thành quỹ đạo kiếm mang dường như có công hiệu giống như Quan Vân Kiếm ý dù chúng là hai loại khác biệt, thậm chí còn có thể bổ trợ cho nhau!”

Từ Dương bắt đầu dẫn dắt Linh Dao, hai người vừa nhìn lên cửu thiên, vừa khống chế linh lực để giao thủ. Ngươi tới ta đi, hai người lĩnh hội tất cả kiếm ý xuất hiện nơi chân trời, đánh bậy đánh bạ được một lúc, lại thành tựu Quan Vân Kiếm ý đại viên mãn!

Ầm ầm!! Thiên lôi kiếm dường như cảm ứng mà trút xuống, mục tiêu lại không phải là Vô Tâm đã hết lòng tính toán xảo diệu, càng không phải là bản thể thiên kiếm, mà là đánh vào trên thân hai người Từ Dương và Linh Dao.

“Lấy thiên lôi kiếm mang để thanh tẩy nhục thân, đây là thiên đạo đang khảo nghiệm sư tôn và Linh Dao muội. Chẳng lẽ, người cuối cùng có thể đạt được đỉnh phong kiếm đạo không phải Vô Tâm, mà là hai người bọn họ?”

Bạch Liên Tuyết thấy mà choáng váng, bởi vì cơ thể Linh Dao cộng minh với nàng, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh!

Thiên kiếp mà Linh Dao đang phải chịu cũng đang ảnh hưởng đến Bạch Liên Tuyết.


Như thế, cả ba người Từ Dương đồng thời được thiên đạo quan tâm! Mà món quà này lại chính do Vô Tâm mang đến cho ba người.

“Ha ha ha! Vô Tâm, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ đến phải không? Hy sinh tất cả sư huynh đệ của mình chỉ vì một cơ duyên lớn, kết quả là lại thành tựu cho chúng ta, thực sự đáng buồn đó!” Từ Dương cố ý mở miệng nhiễu loạn tâm tính Vô Tâm, khiến lão già mưu mẹo thâm độc không từ thủ đoạn này chẳng thể kìm chế nổi nữa, cả người cùng phát cơn cuồng loạn mà gầm thét: “Từ Dương, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ta phải giết hết các ngươi!”

Ầm ầm, đúng lúc này, thiên kiếp cuối cùng đã kết thúc, hai người Từ Dương và Linh Dao đã nắm giữ kiếm cảnh đỉnh phong, cảnh giới của Linh Dao cũng đã đạt đến Nguyên Thần đại viên mãn, trở thành tông sư có thể thay thế Kiếm Thánh Vô Tâm!

Chín đạo xiềng xích đồng thời vỡ nát, kiếm hồn cũng bị Vô Tâm cưỡng ép làm tỉnh lại.

Trên thực tế, lúc này kiếm hồn vẫn chưa thực sự khôi phục, nhưng Vô Tâm đã không còn lựa chọn nào khác, lão ta biết, tất cả những tính toán của mình đều đã trở thành công dã tràng, hơn nữa đây cũng là cơ hội cuối cùng để sử dụng kiếm hồn, chỉ có giết Từ Dương và Linh Dao mới có thể lấy lại tất cả.

“Đi chết đi!”

Thiên Kiếm chi uy khiến cho toàn bộ bắc hoang phải rung chuyển, kiếm mang tàn phá bừa bãi, sinh linh vạn chúng đều hướng về phía kiếm mang mà cúi đầu kêu gào!

Cuối cùng, trong thiên kiếm lóe lên một đạo bảo quang màu lam, rồi ngay lập tức bị Linh Dao bắt lấy, nàng có cảm giác thật là thân thiết. . .

“Đây chính là bảo ngọc chi quang sao?” Tâm thần Linh Dao trở nên hoảng hốt, nhưng nàng cũng đột nhiên hiểu ra, chân chính kiếm đạo đỉnh phong là phải ngưng tụ ra kiếm tâm của chính mình! Mà cái gọi là nhân kiếm hợp nhất cũng không phải làm như Kiếm Thánh, cưỡng ép nhân hồn nhập vào trong kiếm thể, mà là để kiếm đạo của mình và kiếm trong tay đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, tâm là kiếm, kiếm cũng là tâm!

“Vô Tâm! Trong tay ngươi có kiếm, nhưng trong lòng ngươi không có kiếm, cả đời ngươi sẽ không thể đạt tới cực cảnh kiếm đạo! Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức cái gì gọi là kiếm tâm!”

Linh Dao dứt lời, nàng phóng lên trời, Quan Vân Kiếm ý được diễn hóa đến cực hạn, bên ngoài đường kiếm tuyệt mỹ lại sinh ra một ánh kiếm vô cùng sáng chói!

“Đây. . . Nhân kiếm hợp nhất, đây mới thật sự là nhân kiếm hợp nhất!” Bạch Liên Tuyết vô cùng kích động la lên, đồng thời, Từ Dương cũng đang vì Linh Dao mà mang đến cho nàng trợ lực lớn nhất! Linh quang vô sắc bành trướng đến cực hạn, bị Từ Dương lấy Quan Vân Kiếm ý đánh ra một đạo kiếm khí trong suốt, cấp tốc dung nhập vào ánh kiếm bên ngoài thân Linh Dao. Hai cỗ kiếm đạo chí cường trong thiên địa hòa làm một thể, ngưng tụ sức mạnh của cả Từ Dương và Linh Dao, cuối cùng vọt tới thiên kiếm!

Ầm ầm! Khoảnh khắc này, thiên địa thất sắc. . .