Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Luyện Huyết Ma Tôn

Chương 15: U Minh Lâm.




Chương 15: U Minh Lâm.

Grào.

Một tia ma khí từ trong buồng tim biến hóa thành hư ảnh đầu lâu há miệng thôn phệ linh khí từ hạ phẩm linh thạch.

Một viên… hai viên… mười viên… trăm viên.

Rắc…rắc…rắc.

Tất cả kinh mạch lập tức bị xuyên thủng, linh khí cuồng bạo như đ·ại h·ồng t·hủy tràn qua các ngóc ngách trên cơ thể của Lục Nguyên, vị trí của đan điền vỡ nát dần dần hình thành một quả huyết cầu to chừng nắm đấm, xoay tròn không ngừng.

Khí tức trên người của hắn dần dần được kéo lên mãi đến Luyện Khí đỉnh phong mới dừng lại, huyết cầu đã no bạo năng lượng nằm im không xoay tròn, hư ảnh đầu lâu cũng biến hóa thành một tia ma khí trốn vào trong buồng tim.

Một bước này… Lục Nguyên hắn cược thành công.

Kể từ lúc sử dụng cấm thuật Huyết Ma Phụ Thể, hắn cảm giác được cơ thể mình có chút thiếu hụt. Thiếu hụt không phải do linh căn, thiếu hụt không phải do lực lượng, thiếu hụt là do… không có huyết cầu!

Thế nhưng làm cách nào để có huyết cầu thì Lục Nguyên lúc đó hoàn toàn không nghĩ ra, chỉ mơ hồ nắm bắt được một thứ gì đó nhưng rất lãng xẹt.

Cuối cùng trời không phụ lòng người, Lục Nguyên rốt cuộc biết được muốn có được huyết cầu thì phải phá hủy đi linh căn, thậm chí cả đan điền của mình.

Ai cũng biết linh căn là điều kiện để một tu sĩ bước vào tiên lộ, đan điền càng là nơi chứa đựng linh khí để tu sĩ sử dụng. Chỉ cần mất một trong hai thứ thì thành tựu của tu sĩ đã cực kỳ hạn hẹp chứ đừng nói đến hoàn toàn không có.



Lúc đầu Lục Nguyên cũng rất xoắn quýt, hắn thậm chí do dự không dám xuống tay bởi vì sợ hãi, sợ hãi phương pháp này không thành công thì tất cả cố gắng của hắn chạy khỏi Yến Quốc đều là công dã tràng, Lục gia mấy trăm nhân khẩu dưới hoàng tuyền c·hết cũng không nhắm mắt.

Quả thật trời không tuyệt đường người đúng như Phương Nguyệt Liên đã nói: “Đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, trốn được chính là ‘dị số’.”

Hắn không biết Luyện Huyết Ma Kinh có phải một dị số hay không nhưng hắn dám khẳng định từ nơi sâu xa trong cõi U Minh tất cả những thứ này đã được sắp xếp từ rất lâu về trước.

Trên chiến trường lúc ấy có vô số người tại sao hắn lại ‘may mắn’ nhặt được Luyện Huyết Ma Kinh. Kỳ lạ hơn nữa một trang ma kinh lại ẩn chứa Huyết Ma Phụ Thể khiến cho hắn chạy thoái khỏi Yến Quốc, chạy thoát khỏi nhiều lần nguy hiểm. Và trên hết tại sao trong buồng tim lại có một tia ma khí?

Mới đầu hắn còn tưởng một tia ma khí này là do linh khí diễn hóa ra nhưng không phải. Đan điền phá toái đã khiến cho linh khí tiêu thất đến mức sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không sót lại dù chỉ nửa tia.

Chẳng nhẽ là từ lúc sử dụng Huyết Ma Phụ Thể lưu lại di chứng? Lục Nguyên càng nghĩ càng đau đầu, tạm thời gác lại vấn đề xa vời này.

“Hi vọng Huyết Hồn Phệ không khiến ta thất vọng.”



Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Nguyên đi tới nơi chưng bày nhiệm vụ đã thấy vô số đệ tử đang ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn về phía quẻ trúc.

Nhiệm vụ ở nơi này đổi mới mỗi ngày, người nào nhanh tay có thể đạt được nhiệm vụ vừa nhàn nhã vừa được phần thưởng phong phú, tất nhiên số lượng cực kỳ ít ỏi, thậm chí có nhiều lần hai bên vì giằng co nhiệm vụ kém chút nữa lên Sinh Tử Đài.

“Liền cái này đi.” Lục Nguyên lựa chọn nhiệm vụ cho riêng mình xong lập tức quay người rời đi.



Bình Giang Thành!

Bình Giang Thành nằm ở phía dưới chân núi Huyền Sơn thuộc lãnh địa Huyết Sát Giáo, diện tích rộng lớn cùng nhân khẩu đột phá vạn người khiến cho Bình Giang Thành ngày bình thường cực kỳ náo nhiệt.

Lục Nguyên dựa vào thân phận ngoại môn của mình dễ dàng tiến vào bên trong, thân hình hắn xuất hiện ở trước cửa một thương hội cỡ nhỏ.

“Xin chào quý khách. Ta là Tiểu Viên, xin hỏi ngài cần gì.” Thấy người đến là nam tử, một tên mỹ nữ lập tức tiến tới chào hỏi khách khí vài câu.

“Hạ phẩm linh khí dạng phòng ngự, có phụ trợ càng tốt.” Lục Nguyên đi thẳng vào vấn đề, trong túi hắn bây giờ còn hơn một trăm linh thạch hạ phẩm nên cũng muốn sắm một chiếc áo giáp phòng ngự.

“Quý khách quả thực mắt tinh như đuốc, Hải Mã Thương Hội chúng ta không gì không có. Quý khách mời đến.” Tiểu Viên lập tức dẫn đường cho Lục Nguyên đi thẳng đến khu bán hạ phẩm linh khí dạng phòng ngự.

Lục Nguyên đưa mắt nhìn về phía trước trưng bày áo giáp, hai tay vô thức định chạm vào liền bị tiếng ho nhẹ của Tiểu Viên đánh gãy, trong lòng cũng hơi xấu hổ.

Không thể không nói Hải Mã Thương Hội tuy là cỡ nhỏ nhưng ở khu trưng bày cũng phải đạt đến mấy trăm kiện áo giáp khác nhau, có dài có ngắn, có đẹp có xấu, phong phú đa dạng cực kỳ.

Lục Nguyên đảo qua một vòng, ánh mắt dừng lại ở phía trên một cái kệ, còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Tiểu Viên giải thích: “Đây là Bạch Xà Giáp do Hải Mã Thương Hội chế tạo, nguyên liệu chính được lấy từ lân phiến của Bạch Xà – U Minh Lâm kết hợp với tơ tằm của Giang Nam, chống cự được nóng và lạnh ở mức độ vừa phải, giá hai trăm hạ phẩm linh thạch.”

“Hai trăm hạ phẩm linh thạch…” Lục Nguyên quả thực nhìn Bạch Xà Giáp cực kỳ vừa mắt, thế nhưng vấn đề trong túi của hắn không có nhiều linh thạch như vậy.

“Vậy còn cái này?”



“Đây là Hành Vân Giáp, trên thân giáp được khắc họa một chút phong thuộc tính, mặc vào cảm giác nhẹ như lông chim, di chuyển linh hoạt, giá hai trăm hạ phẩm linh thạch.”

“Vậy còn…”

“Đây là…”

Lục Nguyên liên tục hỏi mấy cái khải giáp, Tiểu Viên cũng rất có kiên nhẫn trả lời, cuối cùng vì lí do không đủ linh thạch nên hắn chỉ có thể mua sắm một cái Bát Nhã Giáp, nguyên liệu làm từ sợi thép được tôi luyện cùng khắc họa thổ thuộc tính, phòng ngự cũng tạm được nhưng có điều hơi nặng.

Quan trọng hơn là Bát Nhã Giáp có giá một trăm hai mươi hạ phẩm linh thạch, vừa vặn phù hợp với túi tiền của Lục Nguyên.

Mua sắm xong Bát Nhã Giáp, Lục Nguyên di chuyển tới một tòa truyền tống trận ở trong thành, nơi này tụ tập rất nhiều tu sĩ đang trò chuyện vui vẻ. Hắn giao nộp mười cái hạ phẩm linh thạch, địa điểm đến là U Minh Lâm.

Mười cái hạ phẩm linh thạch đối với một tu sĩ bình thường cũng không phải là nhiều, thế nhưng trên truyền tống trận bây giờ đứng tròn hai trăm tu sĩ, một lần truyền tống Hải Mã Thương Hội đã thu về hai ngàn hạ phẩm linh thạch.

Ong…ong…ong.

Hạ phẩm linh thạch được khảm ở vòng ngoài truyền tống trận không ngừng khô kiệt, linh khí ồ ạt tràn xuống phía dưới khiến cho phù văn lóe lên, một cột sáng màu xanh lam từ trên trời bắn thẳng xuống truyền thống trận khiến cho một chút tu sĩ không dám mở mắt.

“Thật thần kỳ.” Đối với Lục Nguyên lần đầu đi truyền tống trận, hắn cảm giác phương tiện di chuyển này có chút tiện lợi. Cho dù cưỡi ngựa hoặc phi kiếm cũng phải mất đến vài ngày từ Huyết Sát Giáo đến U Minh Lâm, thế nhưng mười cái hạ phẩm linh thạch có thể giải quyết dễ dàng.

Cảm giác được cơ thể hơi hơi đau nhói, đoán chừng là do xê dịch không gian để lại di chứng, Lục Nguyên lại càng chắc chắn về con đường luyện thể sau này của mình.

Một lúc sau, tu sĩ như ong vỡ tổ tràn ra ngoài. Ai nấy cũng phi nước đại về hướng cửa thành để di chuyển về U Minh Lâm trước khi trời tối, Lục Nguyên cũng không ngoại lệ. Bởi vì trời tối là lúc… yêu thú ra bên ngoài kiếm ăn.

Vừa đặt chân đến U Minh Lâm đám tu sĩ đã cảm giác được sự ẩm ướt ở trong không khí, thi thoảng còn có mùi ngai ngái khó chịu truyền đến, dẫu vậy vẫn không cản nổi bước chân của đoàn người.