Luyện Cổ Chí Tôn

Chương 57: Lục Tử Kiếp




Tà dương lên cao, minh nguyệt dạ Hạo Thành.

Một đám trẻ tuổi tu sĩ tụ tập tại Hạo phủ, trong đó nổi bật có mấy người, như chúng tinh phủng nguyệt, hạt giữa bầy gà.

Một vị thiếu nữ dáng người thon thả đường cong tinh tế, da trắng như ngọc, mắt phượng mày ngài ngồi tại bên phải, nàng vận một bộ xích sắc phượng bào, là Huyết Hải đại sâm lâm Huyết Ma Giáo thiên kiêu chi nữ, người có thể cạnh tranh được với Huyết Linh Tiên.

Nàng gọi Huyết Linh Lung!

Tham dự còn có con trai thứ hai của Ma thái tử, Hắc Hùng Ly.

Con trai độc nhất của Hắc Hùng Sí vị trưởng thái tử Hùng tộc này, Hắc Hùng Hận.

Đặc biệt ở đây có một vị thiếu nữ, nàng mặc đồ giản dị cực điểm, chừng độ tuổi mười lăm, trên thân chỉ khoác một loại bố y áo vải, là tăng ni phật tử dấu hiệu. Mặc dù như vậy, không một ai dám khinh thường nàng vị tiểu ni cô này.

Hạo Thành ban đêm lộ ra náo nhiệt đông vui, so với Thanh Lộc Thành tại Cổ Hoạ chỉ có hơn chứ không kém. Vì nơi này là Tàng Thiên đại sâm lâm duy nhất một chỗ tập trung, sính ý vô cùng.

Thậm chí, ngoài thành năm mươi dặm xung quanh đều đèn đuốc sáng trưng, giống như đường phố, dựng tường đục ngói, nhà lầu dãy phố đều có, đầy người đi lại.

Chúng yêu nơi này, bị Hạo gia gọi là “dân đen”, bị thu thuế mỗi năm giống như nhân công, nông dân.

Nội thành và Ngoại thành, khác biệt ở chỗ chi phí sinh hoạt cùng phúc lợi. Chỉ có Nội thành phần tử mới có tư cách chính thống tham dự Kim Thiên Môn.

Nhưng, không phải ai ở Ngoại thành cũng có đủ chi phí duy trì sinh sống tại Nội thành, chỉ có thể sống tại bên ngoài, từ xưa đến giờ cũng đã hơn mấy nghìn năm.

Ngoại thành này, chúng yêu ở đây quanh năm cũng không ra ngoài đại sâm lâm, đối với ngoại giới hoàn toàn không biết, với bọn họ mà nói, con đường duy nhất có thể thăng tiến chính là tham dự Kim Thiên Môn.

Tiến Thiên Môn, là con đường nhanh nhất.

Muốn đi Kim Thiên Môn có hai cách, cách thứ nhất là người trong Nội thành, cách thứ hai liền phải thông qua thí luyện, thường chỉ dành cho Ngoại thành.

Thí luyện này, do Hạo gia đặt ra, cứ mỗi năm mươi năm một lần diễn ra tại trung tâm Ngoại thành, do Hạo gia đích thân quản lí.

Mà phò tá Hạo gia làm việc này, canh kiểm tình hình, chính là Di tộc.

Di tộc, là đệ nhất trung lưu một tộc tại Ngoại thành, trực thuộc trung ương Hạo gia trong Nội thành.

Nhất Dạ Thiên Thu được Tàng Nhâm cùng Di Lang và một đám binh sĩ trong Binh Bộ của Tàng Thiên đại sâm lâm hộ tống, thanh thế lớn vô cùng.

Vốn dĩ là vậy, nhưng tại vừa thấy cảnh này, Nhất Dạ Thiên Thu lại từ chối, muốn đi một mình. Đời trước hắn từng đi qua Kim Thiên Môn, thậm chí thần không hay quỷ không biết mà đi vào bên trong du ngoạn, hoàn toàn nắm rõ.

Dưới sự khẩn cầu nhiệt tình của Tàng Nhâm cùng Di Lang, hắn rốt cuộc để hai vị Yêu Quân này đồng hành đi theo, đi đến Ngoại thành.

Chỉ là, khoác trên người Nhất Dạ Thiên Thu áo choàng Kim Sa lộ ra quá bắt mắt, khiến hắn giống như con nhà quyền quý, bị người ta mắt lạnh để ý.

Đối với chuyện này, hắn cũng cười khổ lắc đầu, đây là Tàng Thiên lão vương chủ thủ bút, hắn muốn cũng không giấu được.

Nhưng cũng chính là vì có Kim Sa này, hắn không cần Tàng Nhâm hay Di Lang hộ tống, nhưng Tàng Thiên lão vương chủ lại khăng khăng phải bằng mọi giá đưa hắn đến Kim Thiên Môn an toàn.

Đây là ý gì?

Rõ ràng là sợ hắn tẩu thoát, lão vương chủ kia là sợ mất đi một vị Tông Sư Kỳ Thủ, mất đi đối thủ đánh cờ.

Có lẽ lão vương chủ tin tưởng, bại được Nhất Dạ Thiên Thu, liền có thể nâng cao một bậc, bại được cả Đạo Mộc Yêu Vương.

Lúc này, Ngoại thành dòng người đông đúc, rất nhiều tiểu tộc lớn nhỏ đều đổ xô về trung tâm, bởi vì thí luyện đã dần bước vào hồi kết, đại khái thời gian chỉ còn mấy nén nhang.

Nội dung thí luyện cũng đơn giản, ở đây có một sân lớn ước chừng hai mươi dặm vuông vức, giữa sân có một cái cự đại nón sắc cao đến mười trượng, người tham gia sẽ thông qua nón sắc một khe hở đi vào bên trong, có thể trụ ba mươi cái hô hấp liền có thể đi vào Kim Thiên Môn.

...

“Đáng tiếc, ba mươi hô hấp cũng quá lâu, mà lại mỗi một ngày chỉ cho trăm lượt đi vào, canh năm chạng vạng cho đến canh sáu buổi chiều.”

“Đúng vậy, mỗi một canh giờ mà thôi, đây là quá không công bằng. Ngoại thành hay Nội thành chẳng phải đều là con dân Tàng Thiên hay sao? Hạo gia quá mức ngang ngược.”

“Suỵt, Hạo gia tai mắt khắp nơi, trước khi buông lời ngươi nên cẩn trọng lời nói a.”

“Hừ, lão tử không có gia đình, vì sao phải sợ bọn hắn dạng này lương tâm cẩu tha chứ. Di tộc cam tâm làm chó săn cho Hạo gia, sớm muộn cũng gặp quả báo.”

“Phốc.”

Người vừa nói bỗng bị kéo vào sân lớn, bay thẳng vào bên trong cự đại nón sắc giữa sân.

Chỉ nghe tiếng hét thảm truyền ra, không được mấy cái chớp mắt sau đó, người này một thân da vẻ đều hóa xanh lục, run rẫy như sắp chết.

Nhất Dạ Thiên Thu nhướn mày, đứng trong đám đông, đối với phía sau nói: “Bên trong là thứ gì?”

Tàng Nhâm cẩn trọng đáp: “Thiếu chủ không biết, nghe nói Hạo gia thiên kiêu khi xưa ra đời một vị, bây giờ đã là lão tổ Hạo gia, hắn trong một lần lịch luyện Kim Thiên Môn, phát hiện một loại tà vật. Thứ này toàn thân phát lục quang, không thấy rõ chân thể, phàm là tới gần nó ba trượng đều tự khắc trúng độc, còn là kinh thiên kỳ độc.”

“Thiếu chủ biết độc Xích Ngô sao? Tà vật này độc tính còn cao hơn Xích Ngô, e rằng có thể so với ba vị trí đầu xếp hạng độc tính trong Dược Bảng. Mà lại, lục quang này hung hiểm vô cùng, rất hung hãn, tốc độ lại nhanh đến đáng sợ, có thể chủ động công kích người khác.”

Di Lang lên tiếng: “Hạo gia qui định Ngoại thành chúng yêu phải chịu đựng được ba mươi hô hấp, đây chính là nan đề, căn bản không thể làm được.”

Làm Di tộc lão tổ, ngay cả nàng đều nói như vậy, đủ thấy Hạo gia ra sao.

Sự thật cũng như nàng nói, Tàng Thiên lão vương chủ không quan tâm, Hạo gia nắm quyền thế nửa cực đại sâm lâm, Hạo Thành toàn bộ do Hạo gia khống chế, Kim Thiên Môn cũng có nửa phần thế lực do Hạo gia chưởng quản.

Nửa phần còn lại, chính là của Oa Vương, con trai Tàng Thiên lão vương chủ.

Tàng Nhâm nói: “Hạo gia căn bản không muốn chừa một danh ngạch nào cho Ngoại thành chúng yêu, trong mắt bọn hắn khu này chỉ là dân đen, dân ngu khu đen cần gì phải có danh ngạch, cần gì vào Kim Thiên Môn. Ngoại thành người, chỉ nên sống một đời, làm gia làm nô cho bọn hắn thu thuế a.”

Di Lang cũng nói: “Di tộc bất khả kháng phải phụ thuộc vào Hạo gia, mong thiếu chủ hiểu cho chúng ta...”

“Di tộc không hẳn ai cũng như ngươi hiểu rõ a, mà lại có hiểu rõ, cũng sẽ ngưng sao?” Nhất Dạ Thiên Thu nói.

Sân lớn trước mặt hắn nằm la liệt từng nhóm Tiểu Yêu, mỗi một cái đều ngã quỵ trên đất da thịt xanh tái, là trúng độc trạng thái, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Không một ai dám đến đỡ bọn hắn, đây cũng là chuyện thông thường, những kẻ trúng phải kịch độc như vậy, đều phải mang về an táng, vô phương cứu chữa.

Đợi, chính là khi bọn hắn tắt thở, sinh mệnh biến mất, độc mới không còn.

Đây là nghìn năm nay thường lệ, sớm thành thói quen. Đau thương cũng chỉ hiện trên mặt những người có con cháu đi vào cự đại nón sắt mà thôi.

Năm mươi năm một lần, Kim Thiên Môn mở ra, đối với thiên hạ hào kiệt là đại cơ duyên. Nhưng đối với dân đen Ngoại thành này, lại là ác mộng.

Bởi vì, Kim Thiên Môn mở ra, Tàng Thiên lão vương chủ động viên Tiểu Yêu Cảnh sinh linh trong Tàng Thiên đại sâm lâm đi vào, một tộc càng có nhiều người tham dự, liền sẽ được càng trọng thưởng.

Hạo gia, vì muốn lấy lòng lão vương chủ, ra sức rất nhiều. Trong đó, có tội ác tày trời mà ít người biết.

Năm mươi năm một lần, Hạo gia bắt buộc dân đen Ngoại thành phải tiến hành báo danh, mỗi một gia đình dân đen đều phải đưa con cháu Tiểu Yêu Cảnh ra ngoài tham dự thí luyện.

Danh sách báo danh này, sẽ được đưa về tổng bộ, Văn Bộ sẽ thống kê lại sau đó báo cáo với Tàng Thiên lão vương chủ, với số lượng người đăng ký như vậy, Hạo gia đạt được rất nhiều lợi ích.

Nhưng mặt nổi là vậy, tại mặt tối, dân đen sau khi đăng ký báo danh, lại không được tham gia chính thức đàng hoàng. Mà phải vượt qua cái gọi là thí luyện, đối mặt với lục quang tử thần độc tố.

Đây giống như một loại tử hình, không ai có thể thoát.

Đúng là như vậy, ban đầu chúng yêu tại Ngoại thành ai cũng tranh nhau tham gia, muốn đổi đời, muốn tăng tu vi, thay đổi cuộc sống. Nhưng đi rồi chết, ai sẽ dám tiếp tục đây?

Sợ hãi, từ bỏ, liệu có thể sao?

Hạo gia nói không, bọn hắn có thể làm được gì?

Hạo gia ép dân đen đi vào quy củ, biết chết cũng phải đi, nói ai nghe sao?

Tàng Thiên lão vương chủ không quản, Oa Vương không đối hoài, ai cứu bọn hắn đây?

Năm mươi năm một lần mở ra Kim Thiên Môn như vậy, Hạo gia lại bắt ép dân đen phải tham dự, cơn ác mộng này kéo dài đã hơn hai nghìn năm, chúng yêu Ngoại thành gọi thời khắc này là Lục Tử Kiếp.

Những sinh linh, thế hệ sinh ra, lớn lên nhưng chỉ Tiểu Yêu Cảnh trong thời kỳ Lục Tử Kiếp này, thông thường đều phải chịu mệnh khổ, vừa sinh ra liền biết mình đen phận, không có tương lai, sống lang bạt, sớm bị ruồng bỏ.

Trước mặt Nhất Dạ Thiên Thu, nằm la liệt trên đất đám Tiểu Yêu Cảnh này, Yêu Thú, Yêu Tinh cũng có Yêu Quái, đều là chúng yêu sinh ra chạm vào Lục Tử Kiếp.

...

_____

Mồng ba may mắn, một chương này lại là bi kịch dân gian.

Người cũng có người này, người kia. Yêu cũng có yêu này, yêu nọ.

Ai sinh ra được phép lựa chọn đây?