Luyện Cổ Chí Tôn

Chương 55: Tàng Thiên Hòa Hoãn




“Ta rất tò mò, ngươi tựa như bị bọn chúng truy sát? Làm quán quân công hội lại thảm như vậy sao?” Tàng Thiên lão vương chủ nhìn chằm chằm Nhất Dạ Thiên Thu nói.

Giữa tình thế bất khả kháng xảy ra như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu lại tĩnh như nước, mặt không sợ hãi, hai mắt ngước nhìn đối diện, không chút e dè lo lắng. Chỉ bằng điểm này, cũng đủ khiến Tàng Thiên lão vương chủ hai mắt sáng lên, lộ ra thưởng thức chi tâm.

“Nói ngươi trẻ người non dạ, hay là nghé con không biết sợ hổ đây? Thanh niên trẻ tuổi, ngươi vì sao đến được nơi này?”

Lời này ý vị sâu xa, Tàng Thiên đại sâm lâm mặc dù quy mô không lớn, thế nhưng lại hiểm nguy vô cùng, khắp nơi đều là Kim đạo thuộc tính thực vật, vô cùng sắc bén. Đặc biệt, muốn băng qua một đoàn lại một đoàn chằng chịt sâm lâm, đến được kim sắc cổ thụ, thấy được Kim Sơn tọa hạ lại càng khó hơn.

Vị lão vương chủ này lại không biết, trước khi hành động, Tàng Nhâm đã mách kĩ lộ tuyến cho Nhất Dạ Thiên Thu, phối hợp đời trước Dược Vương kí ức. Hắn liền có thể thuận lợi bình an mà đi đến Kim Sơn.

Nhất Dạ Thiên Thu đang muốn đứng dậy, nhưng một cỗ cường hoành lực lượng đè lên người hắn, khiến bản thân vô pháp nhúc nhích.

Tàng Thiên lão vương chủ thấy vậy, cười lớn một tiếng: “Ha ha, muốn đứng? Trước trả lời ta. Không trả lời, liền một mực ngồi đây, một ngày, một năm, trăm năm hay nghìn năm đều có thể.”

Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt trầm lãnh, nói: “Đức cao trọng vọng lão vương chủ, lại muốn bội tín?”

Tàng Thiên lão vương chủ nhướn mày: “Bội tín?”

“Lần này vãn bối đến đây, chính là lấy tư cách người thách cờ, lão vương chủ sẽ nhận hoặc là sợ hãi đuổi ta đi đây?” Nhất Dạ Thiên Thu nói tiếp.

“Ha ha, lần đầu bản vương thấy một tên Tiểu Yêu không biết sống chết như ngươi a. Ngươi lấy cái gì cùng ta đánh cờ, lấy sự non dạ hay trẻ tuổi thách thức làm cơ sở?” Lão vương chủ cười khinh bỉ.

Nhất Dạ Thiên Thu không nói tiếp, mắt hướng về bàn cờ, lấy tinh thần lực cách không nâng lên, một điểm về phía nam ô thứ bảy.

Định!

Nếu như Cái Vương còn tại đây, e rằng đã sớm phun tửu ra ngoài. Đây là ván cờ mà hắn định đã thua, không thể phá được. Nhưng một nước này của Nhất Dạ Thiên Thu không chỉ đảo ngược càn khôn, còn khiến vốn dĩ tự mãn lão vương chủ phải nhìn lại.

Bởi vì, hắn không nghĩ ra cách đi này.

Rất nhanh, biểu cảm lão vương chủ hoá thành thận trọng, nghiêm túc, lo lắng, kinh ngạc.

Không phá được!

Một nén nhang sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười ngồi xem, Tàng Thiên lão vương chủ mục phát kim quang, dữ tợn vô cùng.

Ánh mắt này, vẫn chú định về bàn cờ, muốn tìm cách giải cục.

Rốt cuộc, Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Lão vương chủ, chi bằng chúng ta đánh lại, dù sao đây cũng không phải ván cờ ta đi từ đầu.”

Tàng Thiên lão vương chủ thở dài: “Thua chính là thua, một ván, trăm ván có gì khác nhau? Nhưng tiểu bối nhà ngươi chớ đắc ý, khả năng đây là Đại Cái lão quỷ kia một chỗ sơ ý để lại, mới để ngươi lợi dụng thành công.”

“Ván này không tính, lại tiếp một ván, thắng ta, ngươi liền được ba điều kiện bất kì.” Tàng Thiên lão vương chủ nói.

Không chờ Nhất Dạ Thiên Thu phản ứng, tay phải hắn hất lên, chớp mắt sau đó quân cờ trên bàn trở về điểm xuất phát, như được xếp sẵn.

Nhất Dạ Thiên Thu biết không thể dùng lí lẽ nói với lão già này, cũng vui lòng thuận theo, lần này định thân thuật đã bị xoá bỏ, vạt áo thượng lên áp tay đặt xuống quân cờ đầu tiên.

Vòng thứ nhất bắt đầu.

...

Năm nén nhang sau.

“Không được, làm sao có thể!” Tàng Thiên lão vương chủ quát lớn, giận dữ đến cực điểm.

Trên thân Kim đạo lực lượng đã kìm nén cực kì, nhưng cạnh hắn tu vi quá thấp Nhất Dạ Thiên Thu lại như bao cát, thân bào rách nát, huyết nhiễm vạt áo.

Tàng Thiên lão vương chủ tay phải một búng, một cái kim sắc áo choàng phủ lên người Nhất Dạ Thiên Thu, một viên kim đan cũng bay vào miệng thanh niên này.

Nhất Dạ Thiên Thu biết kim đan lai lịch, là Tiểu Yêu Cảnh thượng phẩm Kim Linh Đan, một loại cấp cao cũng là tốt nhất chữa thương đan dược cho Tiểu Yêu Cảnh sinh linh.

Còn kim sắc áo choàng, cũng gọi Kim Sa, nghe nói là lúc tuổi trẻ, Kim Sa này là hộ thân đồ vật của Tàng Thiên lão vương chủ, là một món hộ thân bảo vật.

“Tiền bối, đây là?” Nhất Dạ Thiên Thu làm một bộ không biết gì, kinh nghi mà nói.

“Không cần nhiều lời, ba điều kiện sau đó hãy tính, vừa rồi hai thứ này xem như phần thưởng cho ngươi ở lần kế, ngươi như đã nhận liền phải đánh tiếp.” Tàng Thiên lão vương chủ nói.

Không cần hỏi, trước ném cho đối phương, lại buộc người kia đã nhận. Cách này quá mức bá đạo, quá mức độc tài.

Nhất Dạ Thiên Thu ngược lại trong lòng như nở hoa, hắn nhìn Tàng Thiên lão vương chủ trước mặt, lại giống như kho báu di động, tuỳ ý tặng bảo.

Ván thứ hai, kéo dài mười nén nhang.

Sở dĩ lâu hơn năm nén nhang so với ban đầu, bởi vì suy nghĩ. Một mực rơi vào trầm tư suy nghĩ, gian nan vô cùng, là lão vương chủ.

Nhưng vẫn là bại, không một tia hi vọng.

“Không được, hỗn trướng!” Hắn gầm thét một tiếng, Kim Sơn lung lay.

“Tiếp, tiếp cho bản vương. Lần này, ngươi như lại thắng, ta phong ngươi làm Tiểu Thế Tôn.”

Nhất Dạ Thiên Thu cũng không nghĩ đến mức này, đối với người khác, Tiểu Thế Tôn là danh hiệu cao quý, dưới một người mà trên vạn người.

Tại Yêu tộc này, Tiểu Thế Tôn có lẽ chỉ cần khom mình trước Yêu Vương cấp cường giả, còn từ Yêu Quân liền có thể không cần nhìn.

Ngưu bức như vậy, ai lại không muốn?

Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu lại khác, hắn biết làm Yêu Vương cự đầu như vậy, đã đạt đến Yêu tộc quyền lực tối cao vị trí, không cần nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc.

Nhưng Yêu Vương cũng cần quyền lợi, thế lực, bồi dưỡng hậu bối, gầy dựng danh tiếng...

Cho nên, cần một người có thể tại phàm tục ra sức vì hắn. Tỉ như, Hạo Thiên Tiểu Thế Tôn này, chính được xem như truyền nhân y bát của Tàng Thiên lão vương chủ, vì lão vương chủ tung hoành. Hạo Thiên tung hoành càng lực, càng cường hoành, Tàng Thiên lão vương chủ danh tiếng sẽ được biết đến càng xa.

Bởi vì, người ta muốn đánh Hạo Thiên, luôn cần cân nhắc người phía sau hắn. Mà người này, không phải Hạo gia, hay là ai xa lạ, chính là vị Yêu Vương ưa thích đánh cờ này.

Ném Tiểu Thế Tôn thân phận cho Nhất Dạ Thiên Thu, là vì cố ý làm đối phương tâm tình ba động, xuất hiện sơ hở, một khi có sơ hở, lão vương chủ tin tưởng có thể công phá.

Một vị Yêu Vương lâu năm, thua một tên Yêu Thú?

Truyền đi tin này, tất nhiên chấn động toàn tộc, nhưng ai sẽ tin đây?

“Tiểu Thế Tôn danh phận này, vãn bối hay là không cần đây.” Nhất Dạ Thiên Thu chẹp môi.

Theo thói quen, trước mặt mình, có kẻ dám hỗn trướng như vậy, đều sẽ bị đánh cho thành bã. Nhưng Tàng Thiên lão vương chủ phục thù chi tâm đã đạt đỉnh điểm, muốn bằng mọi giá tìm lại mặt mũi, lại không nổi nóng.

Giống như một toà đại sơn cùng một con kiến, rõ ràng đại sơn cao ngút tận mây, người khác lại nói con kiến cao hơn.

Đại sơn có nhịn nổi?

Biết đối phương không kiên nhẫn, Nhất Dạ Thiên Thu nói: “Vãn bối muốn đi vào Kim Thiên Môn thuận lợi, tu vi còn ít, cũng cần đi làm nhiều thứ, lại khó có thể đánh cờ.”

Tàng Thiên lão vương chủ còn đang bận thống kê kỳ trân dị bảo trong Tàng Thiên đại sâm lâm đây, nghe vậy giật mình: “Chỉ như vậy?”

Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu nói phải.

Ván thứ ba lại đến, tiếp tục mười nén nhang.

Tàng Thiên lão vương chủ, bại!

Đến nỗi, hắn phải đứng người lên, lông mày xoắn lại, đi đi lại lại suy nghĩ thật lâu, còn không cần mặt mũi hỏi ngược Nhất Dạ Thiên Thu cách giải cờ.

Càng nghe giảng, hắn càng say mê, nhìn tình cảnh trong đình lúc này, giống như một vị sư phụ đang dạy bảo học trò mình từng chữ.

Lúc này.

Di Lang nữ tướng cùng Tàng Nhâm phó quản bước lên Kim Sơn, đi nhẹ nhàng từng bước, thân thể khép nép đến cực điểm.

Nào còn cái gì Yêu Quân nên có phong thái, nào còn chút khí thế bá đạo kia, bọn hắn đi đến bên đình, không dám nhìn thẳng, mắt nhìn đại địa khom người hành lễ:

“Bái kiến Tàng Thiên lão vương chủ.”

Hồi lâu không nghe người đáp, chỉ nghe thanh niên giọng nói vang vọng đâu đây, truyền đến bên tai:

“Đánh cờ cũng như tu luyện, cần lấy tâm đi lĩnh ngộ tinh hoa trong đó. Tâm càng vững, ý chí mới kiên định, nắm mới nhiều, mới không loạn. Trong bế tắc thấy điểm tinh minh, trong hắc ám thấy được quang minh.”

...

Di Lang nữ tướng đầu tiên kinh ngạc, ngẩng đầu ngước nhìn đình nhỏ, thấy được Nhất Dạ Thiên Thu đang lấy chi sư tư thế giảng đạo. Mà Tàng Thiên lão vương chủ lão khom lưng chăm chú ngồi nghe, hai mắt toát ra nồng đậm hãi nhiên.

Không kiềm chế được, nàng lại hô lên: “Nhất Dạ Thiên Thu!”

Tàng Thiên lão vương chủ bị làm phiền, phẫn nộ: “Câm miệng!”

Một đạo vô hình Kim đạo lực lượng tuỳ theo âm ba cách không đánh vào Di Lang nữ tướng, nàng bị đánh cho bay ra sau mười trượng, trong miệng phun ra huyết dịch.

Ánh mắt của nàng hoang mang, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tàng Nhâm cũng sợ hãi ngây người, không dám nhúc nhích, thân thể đều run lên.

Hắn đang chứng kiến chuyện gì đây? Thanh niên đang thuyết giảng cho Tàng Thiên lão vương chủ kia là ai? Có phải là người hắn gọi thiếu chủ? Là Nhất Dạ Thiên Thu sao?

“Đa tạ Nhất Dạ tiểu hữu, chúng ta liền làm ván nữa.” Tàng Thiên lão vương chủ nói.

Nhất Dạ Thiên Thu nhìn sắc trời, nói: “Tàng lão hữu, không còn nhiều thời gian a. Kim Thiên Môn đã nhanh muốn đóng lại rồi.”

Nghe ba chữ “Tàng lão hữu”, đừng nói Di Lang nữ tướng cùng Tàng Nhâm, ngay cả đối diện Tàng Thiên lão vương chủ đều kinh ngạc. Đây cũng là quá...

“Được, như vậy từ Kim Thiên Môn trở ra, ta cùng ngươi lại nhất quyết lần nữa.”

Tàng Nhâm không tin tai mình, quay sang nhìn Di Lang nữ tướng, trong mắt hai người đều là vẻ rung động. Nên nhớ, Tàng Thiên lão vương chủ nổi danh bá đạo vô cùng, không nhân nhượng bất kì ai, thậm chí Thần lão tổ trước mặt hắn, hắn cũng dám móc mỉa.

Bây giờ, lại vì một thanh niên trẻ tuổi mà hòa hoãn, ngay cả con trai hắn Oa Vương, hắn đều chưa từng đối xử tốt như vậy.

Nhất Dạ Thiên Thu trong mắt hai người bọn họ, giống như thay đổi một diện mạo mới. Riêng Di Lang nữ tướng, ánh mắt lấp lóe không ngừng, như có ẩn tình trong đó.