Tầng thứ chín Yêu Binh, xưng là khó nhất đối với Tiểu Yêu Cảnh, ở đây linh khí đặc biệt thấp, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trước mặt Nhất Dạ Thiên Thu là một mảnh sa mạc mênh mông không thấy cuối, thiên khung không có thái dương, ngày cũng như đêm tối tăm mờ mịt, ở đây thời gian không thể suy tính, cũng không có phương hướng rõ ràng.
Như không có giới hạn cuối, làm sao tìm được đích đến, làm sao lên tầng thứ mười?
Đương nhiên, Nhất Dạ Thiên Thu không biết tầng thứ chín là giới hạn với hắn hiện tại, chuyện này theo lí phải do Tàng Nhâm thuyết giảng rõ ràng, nhưng từ đầu đến cuối Tàng Nhâm đều không nhắc nhở.
Đời trước hắn mặc dù là đệ nhất Dược Vương, nhưng Yêu Binh cùng Yêu Các chưa từng đi qua, nói chi là bí mật về chúng. Đây là Yêu tộc nội tình, là nội bộ biết được, làm sao đến phiên hắn một người ngoại tộc đây?
Dù cho đi gần với Yêu tộc, làm chí cốt bằng hữu của Đạo Mộc Yêu Vương cùng Thần lão tổ thì đã làm sao? Chung quy không cải biến được thân phận Dược Vương Nhân tộc của hắn.
Người có thể đi được gần với Yêu tộc cùng Nhân tộc, có thể sóng vai cùng Tỳ Sa Hoàng và Hoàng Đế, là một người trung lập. Nhưng cũng vì trung lập, hắn không được bất kì bên nào tín nhiệm, đây là sự thật.
Giữa sa mạc rộng lớn, chỉ có lăn tăn cồn cát, dăm ba loại động thực vật nhỏ cùng giá lạnh sa mạc buổi đêm ập đến. Một loại cô đơn, u mịch cảm giác làm người ta não lòng.
“Không có thái dương, là do không đủ năng lực chế tạo thái dương tráng cảnh, hay là nơi này vĩnh viễn chìm trong đêm tối? Hoặc là nói, ta lại đi vào huyễn cảnh, trận pháp nào đó?”
Nhất Dạ Thiên Thu xoa xoa đầu nói, đến hiện tại, hắn vẫn chưa tìm được cái gì binh khí thích hợp, đã qua tám tầng ròng rã, vẫn chưa tìm đến.
“Ừm?”
Trong ý thức hải, vốn dĩ nằm yên bất động Yêu Cổ động, nó đối với Nhất Dạ Thiên Thu phát ra chít chít thanh âm, như muốn nói điều gì.
Nhất Dạ Thiên Thu kinh ngạc: “Ngươi lại còn có thể giao tiếp với ta?”
Trước đây, mỗi một lần muốn cùng Yêu Cổ câu thông, hắn đều phải dùng Luyện Cổ chi pháp mới làm được, từ triệu hoán, nói chuyện, hiệu lệnh mọi thứ đều như vậy.
Từ đầu đến cuối, Yêu Cổ không khác gì một món đồ vật, giống như vũ khí của hắn, do hắn thao túng. Lần này lại khác, Yêu Cổ đây là chủ động giao tiếp với hắn.
Dựa theo Yêu Cổ truyền đạt ý nghĩ, hắn có thể biết được, Yêu Cổ có thể chủ động đi vào ý thức hải hồi phục, nhưng lại không thể chủ động ra ngoài. Muốn đi ra, cần phải do Nhất Dạ Thiên Thu triệu hoán, hiện tại con này Yêu Cổ chính là muốn đi ra ngoài.
Đi ra.
Yêu Cổ kích cỡ bằng một ngón tay nằm trên bàn tay hắn, giống như một con sâu nhỏ đồng dạng, toàn thân xích hồng sắc lại có lỏm chỏm sợi tơ nhỏ quanh thân.
“Dựa theo Luyện Cổ chi pháp, chia Cổ thành nhiều loại, trong đó có Cổ loại thuộc tính Hỏa, chuyên dùng cho chiến đấu. Yêu Cổ độc tố rất mạnh, xâm nhập đối thủ có thể gây tê liệt, kích phát toàn thân huyết mạch, như thiêu đốt thân thể từ bên trong ra ngoài. Cho nên có thể xem Yêu Cổ thuộc hệ Hỏa.”
“Nội đan bên trong tám thuộc tính, bao gồm ngũ hành cùng Ám Phong Lôi tam đạo. Ngũ hành trong đó Hỏa Đạo có thể bổ trợ cho Yêu Cổ, phối hợp Luyện Cổ chi pháp càng khiến Yêu Cổ mạnh hơn một bậc.”. truyện ngôn tình
Yêu Cổ bỗng nhìn về một phía nào đó, trong miệng chít chít thanh âm, muốn Nhất Dạ Thiên Thu tiến về.
Cách đó một nghìn năm trăm dặm về phía đông nam, ở đây có một toà thạch lâm, số lượng nhiều vô cùng đại thạch xếp ngổn ngang trên mặt đất, thấp có nửa người, cao thì đến mấy trượng.
Thạch lâm trung tâm có một Đài Kỳ Hoa.
Kỳ lạ ở chỗ, thạch lâm xung quanh đại thạch đầu đều do ngoan thạch dựng ra, thế nhưng Đài Kỳ Hoa này lại do trân quý vô cùng kỳ thạch tạo nên, lam thạch, lục bảo, thạch anh,...
Gọi nó là hoa, bởi vì Đài Kỳ Hoa trung tâm có một đóa sen đá, sen đá ở giữa lại sẵn một vòng nước nhỏ. Vòng nước trung tâm, nằm đó một khối lập phương nhỏ băng điêu.
Băng điêu không trong suốt, không thể thấy xuyên qua.
Yêu Cổ đối với khối lập phương này rất hứng thú, nó muốn Nhất Dạ Thiên Thu mang đi thứ này, bởi vì bên trong là một đồ vật hiếm có.
Nhất Dạ Thiên Thu không bị mê hoặc làm lu mờ lý trí, nông cạn mà hành động ngu ngốc, dù sao tại nơi sa mạc như vậy, thấy được thứ này liền nói rõ bất thường.
Hắn trước nhặt lấy một nắm sỏi đá, lại dụng tinh thần lực xếp sỏi thành “sợi dây”, muốn bằng hình cách này thăm dò, thậm chí mang đi khối lập phương.
Nhưng khiến người ta kinh sợ một màn xảy ra, “sợi dây” chạm vào thời điểm, tức tốc hóa thành băng điêu.
Băng điêu không ngừng lại đó, lại lan tràn vào khoảng không giữa “sợi dây” cùng Nhất Dạ Thiên Thu, nhanh chóng hướng hắn bên này, như muốn thôn phệ lấy hắn thân thể. Đây là đóng băng tinh thần lực thủ đoạn, một khi để nó bén thân, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Bởi vì lúc kia, thông qua tinh thần lực, có thể đóng băng tinh thần, hoá điêu toàn bộ ý thức hải, từ đó Nhất Dạ Thiên Thu có thể nói là đã chết.
Một chiêu này rất độc ác!
Nhất Dạ Thiên Thu gặp nhiều sóng gió, kinh nghiệm không ít, lập tức cắt đoạn tinh thần lực liên kết, băng điêu lập tức chôn vùi theo đó.
Chỉ cần chậm một giây, có lẽ thật lại chết lần nữa.
Tuy nhiên!
Không chờ Nhất Dạ Thiên Thu thở dài, một cái mỏng dài như lông trâu sợi tơ từ khối lập phương bắn ra, nó có màu lam sắc, toả ra bá đạo hàn khí bắn về bên này.
Yêu Cổ thấy vậy, trong miệng phun ra độc tố, độc tố mang theo Hỏa Đạo mãnh liệt, va chạm cùng băng giá lực lượng, lam sắc sợi tơ bị kìm hãm.
Nhưng cũng trong tích tắc, Yêu Cổ bị trọng thương, Nhất Dạ Thiên Thu nhanh chóng lùi lại tránh xa Đài Kỳ Hoa.
Quá nguy hiểm!
Lúc này nhìn lại, Đài Kỳ Hoa trung tâm nhất vị trí kia, từ trong khối lập phương chui ra một đầu sâu nhỏ màu lam đen, trên thân nó không có cái gì ba động khí tức, giống như hoàn toàn bị thu liễm vào trong.
“Cổ!” Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt co rụt lại hô lên.
Yêu Cổ phát ra chít chít thanh âm, nói muốn tiếp tục đánh lần nữa, không hề sợ hãi.
Phải biết, con này Yêu Cổ đã tiến hóa thành đời thứ hai sau khi thôn phệ Hắc Hùng Yêu Vương ý thức tinh thần kia, lại sống thời gian dài trong ý thức hải của hắn, sớm khuya chung đụng cùng Dược Vương Nhất Dạ thân ảnh, trên thân có thể nhiễm lấy Vương giả khí tức.
Trước đây không lâu ở tầng thứ hai, lúc kia Yêu Cổ bị nội đan tám loại thuộc tính phản phệ do can thiệp, trên thân cũng nhiễm một tia nhỏ nhoi sức mạnh, sau đó còn được Nhất Dạ Thiên Thu lấy Hỏa đạo lực lượng bổ trợ.
Thế nhưng, bằng nhiêu đó thành tựu, vẫn không đánh lại được con kia lam đen tiểu Cổ, có thể thấy con này lam đen tiểu Cổ không phải hạng tầm thường.
“Quả nhiên đáng sợ, tầng thứ chín Yêu Binh, dựng dục ra đồ vật cũng là khác thường, không thể tìm kiếm ở địa phương khác a.”
“Sa mạc đáng lí ra là chí dương địa phương, là nơi cực nhiệt. Ở đây quanh năm lại không có thái dương, vĩnh thế chìm trong hắc ám, sa mạc này lại trở thành nơi chí âm, là cực hàn hội tụ. Vùng thạch lâm này, xem ra là trung tâm sa mạc, mà con kia lam sắc tiểu Cổ, nói không chừng là thiên địa sinh ra mang cực hàn tính.”
Nhất Dạ Thiên Thu tin tưởng như vậy, bởi vì Yêu Cổ bắn ra độc tố mang mãnh liệt Hỏa đạo, lại trong nháy mắt bị dập tắt còn gặp trọng thương, vì vậy chỉ có thể nói, con này lam sắc tiểu Cổ nắm giữ đối nghịch Yêu Cổ lực lượng.
Tại trong suy nghĩ của mình, Nhất Dạ Thiên Thu cố gắng vận dụng đời trước kí ức, gần một vạn năm tích lũy cũng không hề có thông tin về con này tiểu Cổ.
Lúc này, Vô Danh Kỳ Kinh từ mi tâm Dược Vương thân ảnh trong ý thức hải bay ra, trang thứ nhất lật mở, chữ Cổ bên trong chảy ra hắc tự, hắc tự như thần kỳ thần tích, hóa thành hình vẽ, hiện lên hết thảy.
Dựa theo đó mới biết, con này lam đen tiểu Cổ có tên riêng, gọi Băng Huyễn Cổ!
...