Luyện Cổ Chí Tôn

Chương 30: Năm Xưa Một Đạo Kí Ức




“Nghe nói, Nhất Dạ huynh đệ am hiểu nhất là luyện đan, tại đại hội lần này nhất cử đăng quang quán quân thứ nhất, không biết ngươi suy nghĩ thế nào về đồ ăn ngon trên bàn ?” Huyết Linh Tiên lên tiếng.

Nàng thanh âm không lớn, nhưng vẫn gây chú ý đến khách nhân toàn bàn, đối với Nhất Dạ Thiên Thu người này bọn hắn cũng rất tò mò.

Nhất Dạ Thiên Thu nhìn Huyết Linh Tiên vị này Huyết Ma giáo thánh nữ, trầm ngâm nói: “Đều là kì trân dị bảo, một cái so một cái đặc biệt.”

Huyết Linh Tiên ánh mắt có chút thất vọng, nàng vốn dĩ dùng một chút tiểu kế muốn ly bác quan hệ của Hắc Thiên cùng Nhất Dạ Thiên Thu, một khi vị này quán quân kiêu ngạo không đem đồ ăn trên bàn để vào tầm mắt, lúc kia còn không phải bẻ mặt Hắc Thiên ?

Lúc đó liền có trò hay.

Chỉ là Nhất Dạ Thiên Thu bình bình đáp lại, khiến người ta không khỏi chán nản, Hắc Hùng Ảnh cười nói: “Ta lại có một thắc mắc, đối với thiên phú ngất trời như Nhất Dạ huynh đệ đây, làm sao bây giờ mới xuất hiện, không biết lệnh tôn hay là đại tộc tên gọi là gì a ?”

Một bên vốn dĩ không quan tâm dáng vẻ, Hạo Thiên cũng cảm thấy hứng thú muốn lắng nghe, Nhất Dạ Thiên Thu hoàn toàn là một bí ẩn từ đầu đến giờ, càng như vậy càng khiến hắn khó chịu.

Thử hỏi, hoành hành ngang dọc thiên kiêu được Tàng Thiên lão vương chủ nhận làm đệ tử thân truyền, sắc phong Tiểu Thế Tôn danh hiệu, lại bị một cái vô danh tiểu tốt làm mất mặt.

Một lần lại một lần, hắn làm sao nuốt nổi khẩu khí này ?

Hận, cũng từ việc nhỏ nhặt tích góp mà ra, nếu không hắn làm sao hận !

Thiên Mệnh ánh mắt sắc bén, lúc này lên tiếng: “Nghe nói, các hạ nắm trong tay Đạo mộc lệnh bài, có phải hay không cùng vị kia Dược Vương có quan hệ ?”

Đám người giật mình !

Bọn hắn biết trong miệng Thiên Mệnh nhắc đến Dược Vương là ai, bởi vì Dược Vương duy nhất có thể cùng Đạo Mộc Yêu Vương đi gần như vậy, chỉ có Dược Vương Nhất Dạ.

Hạo Thiên cố ý lộ ra một vẻ mặt giật mình: “Nói cũng lạ, vị kia Dược Vương danh tính là Nhất Dạ. Ngươi cái này cũng lấy Nhất Dạ làm tên, đừng nói với ta các ngươi là phụ tử a, ha ha !”

Hắc Thiên ho khan một tiếng, nói: “Chư vị, chúng ta đến đây là hợp tác, mà không phải truy vấn hay khảo cung, cũng đừng vì nhu cầu của chư vị khiến khách quý ta mời rơi vào khó xử.”
— QUẢNG CÁO —

Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười nói: “Không sao, nếu bọn hắn muốn biết ta liền nói cho bọn hắn, tin hay không cũng được, cái này Đạo mộc lệnh bài chỉ là vô tình nhặt được.”

Hạo Thiên, Thiên Mệnh, Huyết Ảnh Tiên, Hắc Hùng Ảnh, bao quát Hắc Thiên cùng đám khách nhân đều giật mình.

Bọn hắn làm sao không biết đây là nói dối ?

Đạo mộc lệnh bài, tượng trưng cho chí cao quyền lực ở Cổ Họa đại sâm lâm, nói nhặt liền nhặt ?

Nhưng vấn đề, bọn hắn không thể tin được Nhất Dạ Thiên Thu nói dối trắng trợn như vậy, ngay cả nét mặt cũng không đổi một tí, như không quan tâm hết thảy.

Tôn La đứng phía sau, vốn dĩ lo lắng nghe xong lại giật mình, không nhịn được cười một tiếng.

“Câm miệng cho ta !” Hạo Thiên quát Tôn La.

Nhất Dạ Thiên Thu lườm Hạo Thiên, nói: “Ngươi có tư cách quản hắn sao ?”

Hạo Thiên trừng lớn hai mắt nhìn Nhất Dạ Thiên Thu, ngay cả Yêu Quân dạng này tu vi cũng không dám trước mặt hắn Tiểu Thế Tôn này làm mặt lạnh, Nhất Dạ Thiên Thu làm hắn quá tức giận.

Hắc Thiên lại khuyên ngăn: “Được rồi a, chư vị cũng lại đừng tranh nhau, đến ta cùng các ngươi bàn vấn đề chính.”

Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, lại nghiêm túc nhìn Hắc Thiên, giống như đang khẩn trương điều gì.

Ngay cả thân phận tôn quý như Huyết Ảnh Tiên cùng Hắc Hùng Ảnh cũng nghiêm nghị, mỗi một người ở đây đều là giật mình.

Xem ra là chuyện hệ trọng !

“Chư vị còn nhớ hơn tám trăm năm trước sự kiện kia sao, lúc đó khắp nơi đều truyền đến Đào Hoa đại sâm lâm bên dưới có một tôn Ma Vương. Ma Vương này là tàn dư Ma tộc năm đó còn sót lại, nhưng không may đã bị Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu, Thần lão tổ đánh chết tại chỗ.”

“Ta tại ba năm trước một lần đi lịch luyện hồng trần, vô tình phát hiện một đầu thông đạo giữa Cổ Họa cùng Đào Hoa đại sâm lâm, sâu đến vạn trượng, từ trong đó bay lên từng đoàn huyết khí cùng âm khí.”
— QUẢNG CÁO —

“Dựa theo cổ điển ghi chép, huyết khí cùng âm khí này bên trong thấy được tinh vân, là một loại chí bảo hiện thân dấu hiệu. Ta cả gan đoán rằng việc này liên quan đến Ma Vương đã chết năm đó, cho nên mời chư vị đến đây cùng nhau dò thám.”

Hạo Thiên cướp lời nói: “Dò thám ? Hắc Thiên huynh đệ, ngươi lại không nói ra mục đích thật sự, ta cũng xin phép rút lui khỏi đây, Tàng Thiên sẽ không có bất kì tu sĩ nào dám tiếp tục tham gia.”

Hắc Thiên thở dài nói: “Ta có một đôi Tử Cực Ma Đồng chí bảo, nghe nói chỉ xuất sinh trên Ma tộc tu sĩ, nhưng ta lại sở hữu được. Năm đó ta còn nhỏ xảy ra một chuyện, nghe nói đôi này ma đồng là do Thần lão tổ ban tặng, nhưng thực hư thế nào ngay cả ta cũng không rõ, cho nên chỉ có thể đánh liều tiến về điều tra.”

Thiên Mệnh hai mắt sáng lên: “Thần lão tổ năm đó như ban tặng ngươi ma đồng, ngươi vì sao không đích thân đi hỏi lão nhân gia ông ta ?”

Hắc Thiên lắc đầu nói: “Vô ích, ta đích thân đi đến Hầu tộc đã hơn trăm lần, mỗi một lần đều vô pháp thấy được Thần lão tổ bóng dáng, ngay cả một tia tin tức đều không có.”

Huyết Ảnh Tiên nói: “E rằng chỉ có Tôn Đại cùng Tôn Nhị hai vị đó mới biết Thần lão tổ đang ở đâu a !”

Hắc Hùng Ảnh hừ lạnh: “Ngươi dù sao cũng là Huyết Ma giáo thánh nữ, Tôn Đại cùng Tôn Nhị hai vị đại nhân đều là tiếng tăm lừng lẫy nửa bước Yêu Vương, ngươi hay là thả một chút kính trọng khi gọi tên họ.”

Huyết Ảnh Tiên ánh mắt sắc bén: “Hừ, ngươi lá gan cũng không nhỏ a, đừng nghĩ là cháu trai Yêu Vương lại có thể tùy tiện chỉ trích ta, ta thân phận đều là thánh nữ, có thể bình khởi bình tọa với Yêu Quân cường giả. Nửa bước Yêu Vương, hay là đỉnh tiêm Yêu Quân, trong mắt ta cũng chỉ là Yêu Quân.”

Nàng dừng một chút lại nói: “Chỉ có Tôn Quỷ đại nhân, mới thật sự khiến người ta sợ hãi a. Năm đó nếu không phải Tôn Quỷ đại nhân giúp phụ thân ngươi chuyện đó, cũng sẽ không bị giam cầm cho đến hiện tại, e rằng vị Tôn Quỷ này hay là hận tộc ngươi thấu xương.”

“Đặc biệt, thèm khát Ma thái tử dòng dõi huyết mạch a, đây là thâm cừu đại hận a.”

Nói đến đây, nàng âm dương quái khí, nghe rất chói tai.

Hắc Thiên lên tiếng: “Ở đây dù sao cũng là Cổ Họa lãnh địa, hai vị dù sao cũng là ngoại nhân, cho nên chúng ta cũng đừng nói sâu về Hầu tộc chuyện xưa, tránh cho người khác hiểu lầm.”

Hạo Thiên cười: “Hắc Thiên huynh đệ quả nhiên trọng tình trọng nghĩa, năm đó Thần lão tổ không biết có cứu qua ngươi không, nhưng ngươi lại một mực vì Hầu tộc bảo vệ danh tiếng, đúng là chí khí.”

Hạo Thiên tay phải giơ lên, tại mi tâm một điểm, hai mắt nhắm lại.

Mở ra lần nữa, hai mắt bắn ra tím sắc quang mang, là Tử Cực Ma Đồng dấu hiệu !
— QUẢNG CÁO —

Tử Cực Ma Đồng hiển hóa ra tím sắc quang mang chiếu đến trên tường lớn một màn ảnh, hư ảo hiện lên một đạo kinh thiên vĩ địa, đáng sợ đến cực điểm khủng bố cự hầu, nó cao chí ít vạn trượng, hung uy vô cùng vô tận khiến người ta kinh hãi.

Mà cự hầu này đang một quyền đấm vào một con đại mãng xà trước mặt, mãng xà tim bị quyền kình xuyên thủng, từ trước ra sau xuyên qua tạo thành một vòng máu thịt.

Hình ảnh trên tường mặc dù bất động, chỉ giống như tranh, nhưng lại khiến người ta tưởng tượng ra trước sau tràng cảnh, sợ hãi con đó cự hầu.

Thiên Mệnh hai tay run rẫy, đứng dậy khom mình bái một bái thật sâu, nói: “Bái kiến Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu !”

Toàn bộ khách nhân đều giật mình đứng dậy khom mình hành lễ, ngoại trừ Hắc Thiên cùng Nhất Dạ Thiên Thu.

Khó trách, Hãn Hãi Tuyệt Vương Hầu tồn tại này quá kinh diễm !

Chỉ trong một chớp mắt sau đó, tím sắc quang mang biến mất, Hắc Thiên thu hồi Tử Cực Ma Đồng, đám người sững sờ, vừa rồi quá đột ngột khiến bọn hắn sóng lưng đều ướt đẫm.

“Chư vị thấy được hình ảnh vừa rồi, là từ kí ức lúc bé của ta nhớ được một loại. Có lẽ năm đó ta đều quên, nhưng hình ảnh này lại vô pháp quên được, cho nên ta tin tưởng cứu ta chính là Thần lão tổ.”

Hắc Thiên nghiêm túc nói.

Thiên Mệnh đối với Thần rất sùng bái, cho nên ôm quyền nói: “Hắc Thiên huynh đệ lượng thứ cho ta, khi nãy có chút hiểu lầm đùa cợt.”

Hắc Thiên mỉm cười nói: “Không sao ! Như vậy chúng ta hẹn đến sau Thăng Hoa Yến hai ngày, lại bắt đầu hành động tiến về chỗ kia thám bảo a.”