Một tuần trôi qua,
Kể từ ngày cô nhắn tin với anh cho đến nay thì Chu Thần vẫn không hề phản hồi lại. Song Kê cũng biết chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ trả lời tin nhắn của cô nếu cứ để thế này.
Hôm nay cũng là ngày diễn ra hội nghị gặp mặt giữa các lãnh đạo của ngân hàng trong toàn thành phố. Cô đã dành được suất tham gia và là người đầu tiên đăng ký để có thể xuất hiện tại hội nghị lớn, chỉ với mục đích duy nhất là được gặp mặt CEO Bạch Chu Thần.
Buổi hội nghị được tổ chức vô cùng hoành tráng trong một phòng tiệc rất lớn tại khách sạn năm sao bậc nhất thành phố. Hàng trăm lãnh đạo của các ngân hàng hội tụ, góp mặt trong hội nghị cùng với rất nhiều nhân viên ngân hàng và các giảng viên đến từ các trường đại học.
Theo số thứ tự đã được sắp xếp sẵn, cô ngồi ở hàng ghế không quá xa sân khấu. Điều này khiến Song Kê rất hài lòng vì cô sẽ dễ dàng quan sát các CEO ngân hàng đang ngồi phía trên để tìm ra Bạch Chu Thần.
Cô ngồi cạnh những người đồng nghiệp trong ngành, các giảng viên cùng trường sẽ mặc định ngồi gần nhau. Thấy cô cứ loay hoay ngó nghiêng rồi lại đảo mắt quan sát xung quanh nên một người đồng nghiệp ngồi ngay bên cạnh liền cất lời:
- Song Kê, chị đang tìm ai sao?
Nghe câu hỏi của đồng nghiệp, cô có chút chột dạ, xem ra biểu hiện của bản thân đã quá lộ liễu nên người khác có thể dễ dàng nhận ra:
- À không, tại chị thấy hội nghị hoành tráng quá nên tò mò quan sát xung quanh vậy mà.
Cô vừa nói dứt câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng xì xầm của mọi người xung quanh:
- Kia có phải Bạch Chu Thần, CEO của IDCBank không?
- Hình như là Bạch tổng kìa.
- Đúng rồi, tổng giám đốc của IDC đấy.
- Anh ta bị tàn tật do vụ tai nạn 3 năm trước.
- Ôi, đẹp trai thế cơ mà, uổng phí thật.
- ...
Cô nhìn thấy anh đang được người trợ lý đẩy xe lăn đi vào từ cửa gần sân khấu, vì là nhân vật lớn nên Chu Thần được ưu tiên ngồi ở hàng ghế đầu cùng những lãnh đạo tầm cỡ khác.
Bên cạnh sự ngưỡng mộ, cô còn nghe thấy rất rõ những lời khiến nhã từ một số người xung quanh về sự riêng tư của anh:
- Ui, Bạch Chu Thần đẹp trai như vậy mà bị liệt, không biết chuyện đó... có làm ăn được gì không? Mà nghe nói anh ta hơn 30 tuổi rồi vẫn còn độc thân đấy.
- Chắc là bị yếu...
- Có lẽ là vậy nên anh ta mới không lấy vợ, tội thật, giàu chưa chắc đã sướng nhỉ?
Nghe mấy người nhân viên phía sau ăn nói thiếu tế nhị, mang chuyện đời tư của Bạch tổng ra làm chủ đề bàn tán mua vui khiến cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Song Kê nắm chặt lòng bàn tay rồi thầm nghĩ:
"Dám nói xấu chồng ta sao? Các ngươi tới số rồi."
Ánh mắt cô chợt lóe lên, rực sáng đầy ma lực, ngay tức khắc những người phụ nữ lẫn đàn ông không biết giữ mồm mép kia lặng im phăng phắc. Bọn họ không khỏi hoang hang, bối rối và có chút hoảng sợ khi đột nhiên bắt gặp hàng trăm ánh mắt đang tập trung nhìn về phía bọn họ.
Song Kê âm thầm nở nụ cười nhếch môi vì chính cô đã dùng phép thuật để khiến cho mọi người đang có mặt ở xung quanh nhìn chằm chằm vào nhóm người vừa buông lời thiếu lịch sự kia.
Những kẻ ăn nói hàm hồ vừa xấu hổ lại cảm thấy ngượng ngùng vô cùng khi nghĩ rằng những lời nói lúc nãy của họ đã bị mọi người xung quanh nghe thấy.
Bọn họ không còn dám nói thêm bất kỳ điều gì nữa mà chỉ biết im lặng ngồi ngay ra tại chỗ vì quá ê mặt. Bây giờ họ chỉ muốn đứng lên rời khỏi đây ngay lập tức.
Một lúc sau, hội nghị chính thức bắt đầu, cô tập trung lắng nghe MC dẫn chương trình và lần lượt xem các lãnh đạo ngân hàng lên sân khấu để trao đổi về những vấn đề liên quan đến việc kinh doanh tài chính. Đến lượt CEO Bạch Chu Thần, cô không quên lấy điện thoại ra quay lại hình ảnh của anh trên sân khấu.
Song Kê nở nụ cười tươi nhìn người trong mộng mà cảm giác hạnh phúc dâng trào. Dẫu anh bị tàn tật phải ngồi xe lăn nhưng nhan sắc cuốn hút, phong thái đĩnh đạc lẫn sự tự tin của anh lại tỏa sáng ngời ngời khiến bao người phải lóa mắt mà chẳng còn để tâm đến khuyết điểm kia nữa.
Đâu đó trong cả khán phòng cô còn nghe thấy rất nhiều lời nói của những người phụ nữ khác đang thốt lên đầy cảm thán. Họ khen anh quá đẹp trai. Kỳ thực trong lòng Song Kê cảm thấy rất ghen khi anh được nhiều người phụ nữ yêu thích. Cô thầm nghĩ trong lòng, rõ ràng muốn đánh dấu chủ quyền:
"Anh ấy rồi sẽ là chồng tôi thôi, chắc chắn là chồng tôi."
Sau bài phát biểu và phỏng vấn khá dài với MC, nam trợ lý đẩy anh rời khỏi sân khấu. Vài phút sau, anh lại cùng nam trợ lý rời phòng hội nghị. Nhận thấy cơ hội đã đến, cô cũng vội đeo túi xách lên vai và bước ra ngoài. Những người đồng nghiệp ngồi cạnh chỉ kịp nhìn cô rời đi mà cất tiếng gọi:
- Chị Song Kê, chị đi đâu vậy?
Trên hàng lang vắng người, cô đảo mắt một vòng và nhanh chóng nhìn thấy đối tượng. Song Kê chạy đến gần anh, chẳng màn sự có mặt của nam trợ lý mà cất tiếng gọi:
- Bạch Chu Thần.