Luyến Ái Từ Nơi Anh

Chương 57: Lưu giữ kỷ niệm




Lời nói của cô khiến anh cảm thấy rất xót xa, Chu Thần nhỏm người dậy rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

- Anh sẽ không có ai khác ngoài em, cả đời này, anh chỉ yêu em thôi.

Tuy cô tin anh nhưng thời gian rồi sẽ khiến suy nghĩ của con người thay đổi. Huống hồ cô muốn anh được hạnh phúc, dù sao cô cũng sẽ mãi mãi rời đi, nếu anh vì cô mà đa tình, dù chỉ còn là hư vô, cô cũng sẽ vô cùng đau lòng.

- Em chỉ muốn anh được vui vẻ và hạnh phúc. Em đi rồi thì sẽ không thể trở về nữa, vậy nên lúc đó anh hãy quên em đi.

Chu Thần không muốn nghe thêm nữa lời tiêu cực nữa, anh đã chắc lòng chắc dạ chung thủy, dù thế nào thì cả đời này cũng chỉ yêu duy nhất một người. Anh ôm cô thật chặt, cả hai đều cố nén nỗi đau, dùng thái độ bình tĩnh nhất để đối mặt với chuyện tồi tệ sẽ xảy ra.

- Anh sẽ không bao giờ quên em. Chúng ta đừng nói đến chuyện đau lòng nữa, anh muốn trân trọng từng giây ở cạnh em, muốn chúng ta cùng nhau có những kỷ niệm thật vui vẻ.

Cô ngước mắt nhìn anh, cả hai lại hôn nhau say đắm, anh muốn mỗi ngày đều yêu cô hết lòng như thể đó là ngày cuối cùng trước khi tận thế.



Trong thời gian này, Song Kê cố gắng hoàn thành nốt công việc còn đang dang dở, cô đã nộp đơn xin nghỉ với lý do sang nước ngoài định cư. Hiện cô đang chờ nhà trường xét duyệt đơn xin thôi việc. Song Kê cũng đang rao bán căn nhà của mình, bởi lẽ khi cô biến mất, căn nhà cũng không còn ai ở. Cô muốn dùng toàn bộ số tiền bán nhà làm từ thiện.

Song Kê đã hẹn gặp Y Hiểu, báo với cô ấy một tin buồn. Cả buổi gặp mặt hôm ấy, cô bạn thân cứ khóc sướt mướt, cô ấy bảo như thế có khác nào trơ mắt nhìn Song Kê đang mắc bệnh nan y và phải xa dần sự sống.

Từng ngày trôi qua, cô cảm nhận rất rõ sự suy yếu dần của năng lực phép thuật. Cô không còn dùng thuật phong nhĩ để nghe xa được nữa. Kể cả một việc đơn giản như dùng phép thuật lấy đồ vật ở xa, cô cũng không thể thực hiện được dễ dàng.

- Hy vọng có thể xét duyệt nghỉ việc và bán được nhà trước khi mình biến mất.

Cô nằm trên giường rầu rĩ, cứ lo sợ thình lình một ngày nào đó bản thân tan biến, để lại một mớ hỗn độn chưa đâu vào đâu, lúc đấy sẽ làm khổ Chu Thần vì ai cũng biết cô và anh yêu nhau.



Hiện tại cô không còn là bạn gái của anh nữa, bởi vì Song Kê đã chính thức là vợ của anh, cả hai đã đăng ký kết hôn được nửa tháng. Dù cô tỏ ý muốn anh được tự do sau khi cô biến mất nhưng Chu Thần vẫn nhất quyết muốn kết hôn cùng cô. Anh nói nếu không thể kết hôn với Song Kê trước khi cô rời đi, anh sẽ hối tiếc cả đời.



Mỗi ngày sau khi tan làm, cô đều nấu ăn cho chồng, còn cuối tuần thì anh sẽ vào bếp. Thật ra Chu Thần muốn nấu cho cô ăn mỗi ngày nhưng vì công việc quá bận rộn nên anh luôn cố gắng dành trọn cuối tuần để làm người đàn ông đảm đang, có thể xuống phòng khách và vào được bếp nấu nướng.

Đến giờ anh trở về nhà như mọi ngày, nhưng đặc biệt hôm nay, Chu Thần còn mang về một bó hoa hồng đỏ rất lớn tặng cô.

- Tặng vợ.

Cô nở nụ cười tươi rói rồi nhận lấy bó hoa từ tay anh, Chu Thần không quên hôn lên má cô.

- Bó hoa to thật? Không biết có bao nhiêu bông nữa?

Anh ôm lấy eo cô, dịu dàng đáp:

- Bó hoa này có 99 bông hồng, em có biết ý nghĩa của bó hoa có 99 bông hồng không?

Cô mỉm cười, nét mặt ngập tràn hạnh phúc:

- Em biết chứ, 99 bông hồng tượng trưng cho…

Cả hai cùng nhau nói:

- Tình yêu đích thực.



Mỗi ngày trôi qua của cô và anh cứ thế êm đềm trôi, cả hai trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, ngày cô mất đi toàn bộ phép thuật, không còn sử dụng được bất kỳ năng lực đặc biệt nào của phù thủy cũng đã tới. Dấu hiện cho thấy cô sắp phải rời đi ngày càng rõ nét, dẫu muốn cũng không tài nào né tránh được.



Đêm khuya thanh tịnh, Chu Thần và cô cùng nhau xem phim ở phòng khách, cả hai cười nói vui vẻ, cô ngồi tựa vào lòng anh, Chu Thần vòng tay ôm chặt lấy cô, bầu không khí ấm áp khiến người ta cứ muốn mãi đắm chìm.

- Em muốn ăn táo.

Cô nũng nịu nói với anh, Chu Thần chiều chuộng vợ liền đáp:

- Em chờ một chút, anh vào bếp gọt táo cho em.

Lúc anh vừa định mang đĩa táo ra bàn, từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt chiếu xuyên qua bức tường kính của căn hộ chung cư. Ánh sáng trắng lóe lên kinh hoàng đến mức anh phải giơ cánh tay che ngang mắt và chẳng thể nhìn thấy được gì cả.

Đến khi nguồn sáng dần biến mất, trả lại một mảng tối yên tĩnh, Chu Thần vội vàng bước ra ngoài phòng khách, anh hốt hoảng khi chẳng thấy cô đâu cả. Đĩa trái cây trên tay anh bất giác rơi xuống đất vỡ tan tành, anh đi khắp nhà tìm cô, không ngừng gọi:

- Song Kê à, Song Kê…

Mồ hôi trên người anh ướt đẫm, Chu Thần ngồi bật dậy, miệng vẫn thốt ra tên của cô:

- Song Kê.

Cô nằm cạnh anh, nghe anh gọi cũng giật mình tỉnh giấc và ngồi dậy. Thấy mặt anh tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, cô vội áp tay lên má anh, nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh vừa mơ thấy ác mộng sao?