Sau khi xuất viện, Chu Thần liền lao đầu vào công việc, giải quyết những rắc rối còn tồn đọng ở công ty. Hôm nay cũng chính là ngày bầu lại chức vụ phó giám đốc và trưởng phòng giao dịch của ngân hàng IDC.
Trong phòng họp rộng lớn trang nghiêm, mọi người mặt đối mặt, ngồi vây quanh chiếc bàn tròn hội họp. Nét mặt ai nấy đều nghiêm túc và có phần căng thẳng. Họ đang chờ đợi CEO bước vào thì cuộc họp quan trọng sẽ chính thức được bắt đầu.
Tiếng bước chân đều đặn tiến về phía phòng họp, Bạch tổng phong thái hiên ngang, ánh mắt nghiêm khắc, sắc lạnh đi vào phòng, theo sau anh là nam trợ lý quen thuộc. Mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía anh, họ không nhịn được liền thì thầm to nhỏ:
- Bạch tổng… đi được sao?
- Chẳng phải anh ấy bị liệt hai chân à?
- Chân của Bạch tổng hồi phục từ khi nào vậy?
- …
Anh đã lường trước được sự kinh ngạc của các nhân viên, Chu Thần vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lạnh lùng rồi bước đến vị trí trung tâm của bàn tròn và ngồi xuống.
- Mọi người đã có mặt đông đủ, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Chu Thần không hề đề cập gì đến vấn đề đi lại của anh. Nhưng xem ra nhân viên đã thắc mắc đến đứng ngồi không yên.
Những nhân viên đang có mặt chẳng thể kiềm chế sự tò mò thêm được nữa. Một người đại diện cất lời hỏi anh:
- Bạch tổng à, anh có thể đi được rồi sao?
Chu Thần nhoẻn miệng cười, anh thừa biết họ sẽ hỏi về vấn đề này:
- Tôi đã đi lại được từ lâu rồi.
Mọi người lại được thêm một phen hoang mang, anh đưa họ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nhân tiện Chu Thần cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:
- Thời gian qua, tôi muốn xem trong công ty này, ai mới thật sự là bạn và ai là thù.
Nghe đến đây, một số người mặt mày đột nhiên biến sắc, thần sắc tối sầm đi vì chột dạ. Chu Thần tiếp lời, cuộc họp bầu cử hôm nay thực chất còn bao gồm cả màn lật bài ngửa đẹp mắt.
- Từ sau khi tôi bị tai nạn và tuyên bố tàn tật, đã có không ít người trong công ty phản đối việc tôi tiếp nhận giữ chức vụ CEO của IDC.
Bọn họ ngoài mặt tỏ ra thuận theo như thể rất tôn trọng tài năng của anh, tuy nhiên sau lưng lại kết hợp bày mưu hạ bệ anh. Suốt ba năm qua, chiếc ghế CEO của anh vẫn luôn bị dòm ngó, bọn họ không nể phục một người bị tàn tật phải ngồi xe lăn vẫn có thể giữ chức vụ CEO.
- Bạch tổng, có phải anh đã có hiểu lầm gì không?
Vài người lên tiếng đặt câu hỏi, có người thật sự không biết gì, nhưng cũng có kẻ vờ vịt tỏ ra mình vô tội.
- Tôi biết rõ ở đây, có vài người đứng về phe của phó giám đốc Chung Hàm Minh cho đến khi hắn bị bắt.
Chu Thần đã cho người điều tra, theo sát nhất cử nhất động của tên Chung Hàm Minh suốt nhiều năm qua và anh biết rằng hắn đã thao túng được vài người có chức vụ cao trong ngân hàng hòng ủng hộ hắn lật đổ anh.
Bọn họ muốn chờ đến đợt bầu cử CEO vào tháng sau sẽ chính thức đẩy anh ra khỏi chiếc ghế tổng giám đốc, không để anh tiếp tục giữ chức vụ cao quý kia. Nhưng người tính không bằng trời tính, Chung Hàm Minh vì tham lam nên cuối cùng phải trả giá đắt trước khi kỳ bầu cử diễn ra.
Nghe anh nói, bọn họ cúi gầm mặt, ai nấy đều im lặng chẳng dám hó hé nửa lời. Tranh giành quyền thế trong một tổ chức vốn dĩ là điều khó tránh khỏi, nhưng lần này, bọn chúng ắt hẳn đã học được một bài học lớn khi mang ý nghĩa tạo phản và chọn sai người để tin tưởng. Cuộc họp bầu cử vẫn được diễn ra, tuy nhiên bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.
…
Song Kê biết thời gian qua anh gặp phải nhiều chuyện không hay nên mỗi ngày cô đều tranh thủ vào bếp, nấu những món ngon để bồi bổ cho người yêu. Đang tập trung nấu nướng, cô chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô bước đến gần cửa, thông qua mắt mèo, cô ngạc nhiên khi thấy người đứng bên ngoài chính là Bạch Tiêu Phong.
- Hắn ta đến đây làm gì chứ?
Trong lúc cô đang nghĩ suy, tên Bạch Tiêu Phong vẫn không ngừng bấm chuông. Ban đầu Song Kê định làm lơ hắn, nhưng nghĩ đến chuyện hắn đã cho người hãm hại Chu Thần khiến cơn thịnh nộ của cô lập tức bùng phát.
Song Kê mở cửa, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn hắn:
- Anh tới đây làm gì? Chu Thần không có ở nhà?
Hắn không chút ngạc nhiên khi thấy cô là người mở cửa vì dù sao cô và Chu Thần đang yêu nhau, chuyện cô đến sống cùng anh là điều dễ hiểu.
- Tôi không đến tìm anh ta.
Cô có chút khó hiểu trước câu nói của hắn. Song Kê đang nghĩ chẳng lẽ Bạch Tiêu Phong muốn nói hắn đến đây vì muốn tìm cô?
Không đợi cô mời, hắn hiên ngang bước vào nhà, cô lập tức nói:
- Này, anh không được vào trong.
Bạch Tiêu Phong đứng ở phòng khách, ngông nghênh đáp:
- Tại sao tôi lại không được vào?
Song Kê không trả lời câu hỏi của hắn, cô tức giận nói:
- Vậy anh đến đây làm gì?