Gần đây công ty bất động sản do Bạch Tiêu Phong điều hành có chiều hướng đi xuống. Hàng loạt dự án mà công ty đầu tư lẫn môi giới cho khách hàng đều không đạt được kết quả tốt như kỳ vọng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi nhuận của công ty.
Bây giờ cách tốt nhất và duy nhất để Bạch Tiêu Phong giải quyết khủng hoảng của công ty chính là một chữ tiền. Hắn tiếp tục đề cập với Bạch lão gia về việc phân chia gia sản.
- Ba à, con đang rất cần tiền để duy trì hoạt động của công ty, tại sao ba vẫn không chịu phân chia tài sản chứ?
Bạch lão gia kiên quyết đáp:
- Chẳng phải ngay từ đầu ba đã nói rồi sao? Giữa con và Chu Thần, đứa nào lập gia đình trước, ba sẽ chia phần lớn tài sản cho đứa đó.
Nghe ba phân trần, Bạch Tiêu Phong càng thêm tức tối, hắn quát lên:
- Tôi cần tiền cũng vì muốn duy trì công ty của gia đình mình thôi, sao ba có thể vô lý như vậy?
Nói đến người anh trai cùng cha khác mẹ, nhị thiếu gia họ Bạch lại bùng phát cơn thịnh nộ.
- Còn nữa, tên Bạch Chu Thần thật khốn khiếp, hắn cướp vị hôn thê của tôi, phá hỏng dự định kết hôn và cả kế hoạch liên hôn mà tôi bỏ công chờ đợi. Chưa hết, hắn chỉ là một kẻ tàn phế, đến đứng còn không đứng được, còn chưa chắc có thể duy trì nòi giống, tôi hỏi ba, hắn có tư cách gì để thừa kế gia sản của Bạch gia hả?
Nghe đến đây, Bạch lão gia không giấu được sự bức xúc trước những lời nói khó nghe của cậu con út, ông ấy gằn giọng:
- Tiêu Phong, con không được hỗn láo với anh của con như vậy!
Bạch Tiêu Phong chẳng những không chấn chỉnh thái độ mà lại càng thêm quá quắc:
- Ba lúc nào cũng bênh vực anh ta cả, anh ta rõ ràng đang cướp đoạt mọi thứ của tôi, tại sao ba lại mù quáng không nhìn ra hả?
Từ khi anh còn nhỏ, Bạch lão gia đã không có nhiều thời gian gần gũi, chăm sóc con trai vì công việc của ông ấy quá bận rộn, phải thường xuyên xa nhà. Đến khi mẹ Chu Thần mất vì lâm trọng bệnh, anh mất đi tình yêu thương cao cả. Bạch lão gia cưới vợ mới, những tưởng sẽ cho anh một gia đình trọn vẹn hơn, nhưng nào ngờ chỉ khiến anh thêm đơn độc, tổn thương.
Ông ấy lúc nào cũng chỉ có công việc, đi công tác triền miên, thời gian ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chu Thần ở nhà chịu sự ghẻ lạnh của mẹ kế, về sau còn có thêm một đứa em ngổ ngáo luôn dựa vào mẹ kế mà ức hiếp anh. Vậy nên khi anh rời Bạch gia tự lập, Bạch lão gia đã nhận ra lỗi lầm, ân hận vì biết mình đã nợ con trai rất nhiều tình yêu thương, bao bọc của một người làm cha.
- Chuyện Chu Thần và hôn thê của con, ba sẽ gặp nó để hỏi rõ. Dù thế nào Chu Thần cũng là anh trai của con, từ nhỏ đến lớn, con đã từng biết cư xư đúng mực với anh trai dù một lần chưa?
Mong muốn được chia tài sản bất thành, Bạch Tiêu Phong tức giận đỏ cả mặt. Điều hắn quan tâm là gia sản và giao ước sáp nhập hai công ty bất động sản, bây giờ cả hai chuyện đều không thành. Càng nghĩ nỗi hận trong lòng của hắn dành cho anh càng thêm dâng cao.
…
Một ngày tan làm như thường lệ, cô đến ga tàu điện ngầm, ngồi tàu điện trở về nhà. Song Kê vẫn đang nghĩ cách làm lành với anh, nhưng cô sợ Chu Thần đã chắc lòng chắc dạ muốn rời xa cô vì chuyện hiểu lầm.
Mấy ngày qua cô không ngừng nghĩ về những lúc hạnh phúc khi cả hai ở bên nhau. Song Kê không tin anh thật sự đã quên cô, nhưng một tuần trôi qua anh vẫn không có chút động tĩnh, nếu phải mất đi anh như vậy, cô chẳng thà bản thân không tồn tại.
Rời khỏi ga tàu điện, cô phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới về đến nhà. Song Kê buồn bã cất từng bước chân mỏi mệt, nhưng đột nhiên cô nhận ra sự bất thường. Những tiếng bước chân đang bám theo cô, nói cách khác, cô có cảm giác mình đang bị theo dõi.
Song Kê đứng khựng lại, cô nhìn ra phía sau nhưng vẫn không thấy ai. Dẫu vậy, cô đã chắc chắn có kẻ đang bám theo cô. Cô vẫn vờ như không biết và tiếp tục bước đi, tiếng bước chân mỗi lúc càng rõ mồn một, có kẻ đang tiến gần về phía cô. Song Kê nhoẻn miệng cười, dù trong dáng vẻ một cô gái mảnh mai nhưng dù sao cô vẫn là phù thủy, kẻ chế ngự được cô, e rằng trên đời này chỉ có mỗi Chu Thần.
Ngay giây phút hắn sắp dùng khăn tẩm thuốc mê chụp lên mặt cô, Song Kê đột ngột quay người lại nhìn hắn. Ánh mắt cô đỏ rực màu máu khiến hắn khiếp vía, cả cơ thể hắn ngay lập tức đứng yên chẳng thể động đậy được nữa.
Lúc này người hắn vã mồ hôi như tắm vì sợ nhưng lại cảm thấy cơ thể lạnh buốt. Dù hắn cố gắng cử động nhưng vô ích vì cơ thể chẳng còn chút cảm giác gì cả. Hắn lắp bắp nói:
- Cô… là… ma…
Song Kê đưa ngón tay lên trước tầm mắt hắn rồi búng một cái, tên kia tức khắc ngã ra đất bất tỉnh. Cô khụy gối, đưa tay kéo khăn bịt mặt của hắn xuống để nhìn rõ mặt kẻ biến thái muốn giở trò.
- Đáng đời.
Xử lý xong kẻ xấu trong vòng một nốt nhạc, cô để hắn nằm ở đó, một lát nữa hắn sẽ tự khắc tỉnh lại. Song Kê tiếp tục bước đi, khi vừa về đến nhà, cô xém đứng không vững vì bị choáng, cảm giác kiệt sức giống hệt như lúc cô đã dùng thuật xóa ký ức tên bạn trai cũ của Y Hiểu.
- Mình… bị sao vậy chứ?