Luyến Ái Nhân Thiết - Yểm Sơn

Chương 16: 16: Góc Nhìn Chung





Quê của Phương Tự Bạch là một thị trấn nhỏ tầm thường, kiến trúc cao nhất cũng chỉ là mấy toàn chung cư cũ rích hơn mười tầng, sau đó là bệnh viện cũ đến không thể cũ hơn.

Nói đây là một thị trấn, không bằng nói đây là một nơi mà nông thôn kết hợp với thành thị.Là một nơi mà người sống an nhàn sung sướng từ nhỏ như Kỷ Hoài chưa bao giờ đặt chân đến.Một Kỷ Hoài trắng xinh lại có phong độ của người trí thức thật sự hoàn toàn không ăn khớp với thị trấn nhỏ này.Hai bên đường có một vài cửa hàng bán lẻ, mọi người buôn bán ở tầng dưới, còn tầng trên là nơi ăn ở sinh hoạt.Hiện tại đang là giữa trưa, trước cửa những ngôi nhà kia đều có vài người dân tay cầm chén cơm vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.Kỷ Hoài nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của Phương Tự Bạch đang đi ở phía trước.Anh không hề mặc tây trang như lúc bày ra hình tượng trí thức kia, phong cách mặc quần áo của Phương Tự Bạch tựa như cỏ dại đang vươn mình lên, tùy tính lười nhác.Hôm nay anh ăn mặc giống như một người mẫu Gucci.Nếu không phải anh đẹp trai thật sự sẽ là thảm họa.Phương Tự Bạch cảm nhận được sự không thích ứng của Kỷ Hoài, anh trở tay nắm lấy tay cậu.Kỷ Hoài sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn xem phản ứng của những người xung quanh.Mấy bác gái ở lân cận đang chỉ trỏ bọn họ, trề môi tặc lưỡi, bộ dạng xem thường ra mặt, bọn họ liên tục lắc đầu còn không ngừng xua xua tay đã biểu hiện rất rõ ràng sự chán ghét cùng phản cảm.Phát hiện Kỷ Hoài muốn tránh ra, Phương Tự Bạch nắm tay cậu càng chặt hơn, anh vẫn đi về trước không hề quay đầu lại, giọng nói của anh vang lên bên tai Kỷ Hoài: "Mặc kệ bọn họ.

Mỗi lần bọn họ nhìn thấy anh đều sẽ như vậy."Kỷ Hoài ngừng giãy dụa: "Vì sao?"Hầu kết của Phương Tự Bạch giật giật: "Năm anh lên lớp mười một đã hôn môi với một bạn học nam trong ngõ nhỏ bị một bà thím thấy được, sau đó mọi người cả trấn đề biết.

Lúc đó cha anh đưa anh vào bệnh viện tâm thần, anh trốn ra, sau đó không để cho ông ta có cơ hội tóm được anh nữa."Phương Tự Bạch nắm lấy tay Kỷ Hoài, đứng trước một cửa một quán mạt chược: "Ông chủ của quán mạt chược này bị bệnh liệt dương, bà chủ lại thích lên giường với những người đàn ông khác, cha anh và không ít đàn ông trẻ tuổi không thành thật lúc ấy thường xuyên tới chỗ này.

Sau khi cha anh phát hiện anh đồng tính, muốn đưa anh đến nơi nói để cho anh nếm thử mùi vị của phụ nữ thì sẽ trở nên bình thường trở lại.


Sau đó vì anh cắn rớt một cái lỗ tai của người phụ nữ kia nên phải vào cục cảnh sát ngồi một thời gian."Nói xong anh nắm tay Kỷ Hoài tiếp tục đi, lúc đi ngang qua một nhà trẻ.Phương Tự Bạch nhìn không chớp mắt, không hề dừng lại, anh lại nói: "Lúc còn nhỏ anh học ở nhà trẻ này, ông chú bảo vệ cổng là một kẻ ấu dâm.

Đã từng cưỡng hiếp một cô bé, nhưng không muốn ngồi tù nên dùng tiền giải quyết riêng.

Cuối cùng cô bé kia mắc bệnh đường sinh dục mà chết.

Cô bé ấy là người bạn thân đầu tiên của anh."Ở ngã rẽ phía trước một căn nhà trệt dần hiện ra trong tầm mắt."Đây là nơi mẹ anh và tình nhân của bà ta ở.

Từ khi anh có ký ức, lúc đi trên đường thường hay có người nói giỡn với anh rằng anh không phải con ruột của cha anh, mà là con của mẹ anh và người tình của bà ta.


Lần đầu tiên nghe thấy những lời này anh còn khóc chạy về nhà hỏi mẹ.

Bà ta bị làm phiền không có kiên nhẫn tát cho anh một bạt tai, nói mình cũng không biết rốt cuộc anh là con của ai."Bên những căn nhà này có một bãi cát nhỏ trước rừng cây, có một ông lão tuổi xế chiều đang ngồi đó, hai mắt ông lờ mờ, nhìn theo người qua lại trên đường, miệng lẩm bẩm, nhưng không ai quan tâm ông đang nói cái gì, cũng không ai nghe hiểu ông đang nhắc tới cái gì, bên cạnh ông chỉ có một bảo mẫu mập mạp đang đấm chân mát xa cho ông.Phương Tự Bạch đi đến đứng cách một bước trước mặt ông cụ.Ông cụ cảm giác được trước mắt bị che khuất, ông chậm rì rì ngẩng đầu lên nhìn Phương Tự Bạch, như đang buồn bực suy nghĩ người trước mặt này là ai."Ông ấy là chủ nhiệm của anh hồi còn trung học.

Thành tích học tập của anh rất kém, từ nhỏ vẫn giữ vị trí thứ nhất từ dưới lên.

Đã có không ít người muốn dạy dỗ anh nhưng chỉ có ông ấy là người đã thật sự xem anh là một học trò chân chính, một ngày trước khi anh thi vào trường cao đẳng ông còn căng thẳng hơn anh nữa, sau khi thi xong có kết quả, cũng chỉ có ông ấy quan tâm đến việc anh nên điền nguyện vọng gì, cuối cùng vẫn không thắng được cha anh, ông trơ mắt nhìn anh ngồi xe lửa đi Cát Châu làm công.

Hiện tại ông ấy già rồi, con cái điều ngại ông tuổi già si ngốc sẽ liên lụy tới mình, không chịu tẫn hiếu phụng dưỡng, bọn họ đều chạy tới thành phố lớn, bỏ lại ông một mình ở lại chỗ này.


Anh đành phải mời bảo mẫu đến chăm sóc ông, cũng không dám đưa ông đến Cát Châu.

Rời khỏi nhà của mình ông sẽ không chịu."Phương Tự Bạch quay đầu nói với bảo mẫu: "Đợi lát nữa sẽ có người đưa đồ lại đây, cô chú ý một chút."Bảo mẫu vội gật đầu.Anh chào ông cụ, vừa xoay người đang muốn rời đi, giọng nói khàn khàn của ông cụ lại vang lên phía sau: "Tự Bạch à, lên đại học...!lên đại học...!Đại học..."Bước chân của Phương Tự Bạch và Kỷ Hoài cùng chợt dừng một lát.…...Trời hôm nay có nắng, nhưng vẫn không đủ ấm áp.Phương Tự Bạch tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cho Kỷ Hoài: "Muốn đến nhà của anh nhìn xem không?""Được."Đã nhiều năm trôi qua anh mới trở lại nơi này, trong nhà bốc lên mùi ẩm mốc.Nền gạch men, tường xi măng, nơi nơi đều bị phủ một lớp tro bụi.Phương Tự Bạch dẫn Kỷ Hoài lên lầu hai, đẩy ra cửa một căn phòng ra."Đây là phòng của anh."Trong phòng chỉ còn một cái ván giường cùng một ít đồ vật linh tinh."Bà nội anh bị bệnh nan y, các cơ quan chậm rãi hư thối, biến thành một đống máu thịt, vì chịu không nổi cơn đau nên bà đã tự sát trong căn phòng này.

Sau đó nó biến thành phòng của anh.

Cha mẹ anh đều sợ căn phòng này, nói nửa đêm đều nghe được tiếng bà nội rên rỉ khi còn sống bên tai.

Mỗi lần bị đánh, anh sẽ trốn vào nơi này, cha anh không dám vào đây."Dường như Kỷ Hoài thấy được Phương Tự Bạch lúc mới vài tuổi đang trốn ở trên giường run rẩy."Kỷ Hoài" Phương Tự Bạch xoay người lại nhìn cậu, "Nơi này chính là nơi anh đã lớn lên.""Anh không dịu dàng, cũng không thích sạch sẽ, anh tốt tính như vậy là do anh giả vờ, trong đầu anh toàn là những dục vọng trần trụi, anh hay nói dối, cũng rất nóng nảy."Tim của Kỷ Hoài bắt đầu đập loạn, giật mình nhìn Phương Tự Bạch."Xung quanh em đều là đều là thiện ý của gia đình em, của bạn bè em, thứ mà em luôn nhìn thấy là ánh sáng.

Còn anh lại mãi chui lủi ở nơi âm u không chút ánh sáng, hoang đường xấu xa nên đã bị ăn sâu vào trong cốt tủy.


Kỷ Hoài, anh với em là người thuộc thế giới khác nhau.

Anh không hiểu những đề tài mà em và bạn em hay tán gẫu với nhau, cho dù có Bách Độ anh cũng theo không kịp tiết tấu của mọi người, tựa như em không hiểu vì sao anh lại yêu thích hút những điếu thuốc rẻ tiền, thích đến những quán ăn ven đường không mấy sạch sẽ, cho dù hút thuốc thật sự rất thỏa mái, và cơm trong quán ăn nhỏ có ngon thì em cũng sẽ không thích."Kỷ Hoài đột nhiên nhớ đến những lúc mình vui vẻ tán gẫu với bạn bè về những đề tài học thuật mà vô tình bỏ quên Phương Tự Bạch ở một bên.

Khi đó cậu không ý thức được, hiện tại nhớ lại lên mới phát giác ra sự mất mác lạc lõng của Phương Tự Bạch."Em sẽ không thích một anh chân thật như vậy.

Ba lần bảy lượt em đều thể hiện em sợ anh." Cho nên anh không dám lại gần em, lỡ như, lỡ như anh làm em ghê tởm thì anh phải làm sao bây giờ.Phương Tự Bạch tới gần Kỷ Hoài, lại nắm lấy tay cậu, anh cong thắt lưng ghé vào môi của Kỷ Hoài, nhẹ giọng nói: "Nếu em không muốn anh nữa, có thể đẩy anh ra."Đôi mi đang run rẩy và đầu ngón tay đang trở nên trắng bệch thể hiện rõ nỗi lòng đang căng thẳng và sợ hãi Phương Tự Bạch.