Lưu Sa

Chương 25: Hoàn




Tối hôm đó, ta lại một lần nữa mơ thấy mẫu hậu.

Bởi vì tự tay g..iết Khương Diên Quân, ta không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Nhưng bà lại đi tới, sờ sờ tóc ta.

“Thư Ý.”

Ta thấp giọng nói: "Mẫu hậu, là con không tốt..."

“Con không làm sai cái gì cả, là do Diên Quân làm ca ca mà không bảo vệ tốt cho con.”

Trong mộng, mẫu hậu nắm bàn tay thô ráp, đầy vết sẹo cũ chồng lên nhau của ta, giọng nói rất đau lòng: “Thư Ý của chúng ta, nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ.”



Trái tim giống như trong nháy mắt bị ngâm vào trong nước ấm, tất cả cảm xúc tiêu cực còn sót lại, đều biến mất trong câu nói này của bà.

Ta mở mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng đang sáng.

Quá khứ như lưu sa (cát lún) bị gió đêm thổi bay qua mắt, lặng lẽ rải rác trong gió.

Năm nay, ta hai mươi tuổi.

G..iết c..hết tất cả kẻ thù, có được tất cả những gì ta muốn.

Từ nay về sau trong cuộc đời chỉ còn lưu danh thiên cổ.

(--END--)