Lưu Sa

Chương 18




Thu phục quận Hải Châu, so với trong tưởng tượng của ta còn thuận lợi hơn rất nhiều.

Người Oa am hiểu thủy chiến nên ta dẫn quân c**ng bức di chuyển trận địa lên bờ, chia đội hình, chia cắt và đánh bại chúng.

Trong quá trình từng bước thu phục quận Hải Châu, ánh mắt Lý Vô Già nhìn về phía ta cũng càng ngày càng kỳ quái, dường như mang theo chút vướng mắc, miễn cưỡng, thậm chí còn có hận ý rất nhỏ.

Trận chiến cuối cùng, người Oa liên tiếp bại lui, ta giục ngựa đuổi theo chủ tướng đối phương chạy vào sâu trong một thung lũng hoang dã.

Đi được vài bước, Lý Vô Già cũng đi theo ta.

Hai chọi một, huống chi đối phương đã là nỏ mạnh hết đà, thắng lợi vốn chắc chắn. Nhưng trong nháy mắt ta đ.â.m đao về phía chủ tướng Oa quốc, Lý Vô Già bỗng nhiên xoay đao, c.h.é.m mạnh chân trước ngựa ta đang cưỡi.

Tuấn mã hí một tiếng thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.

Thân thể ta cũng nghiêng về phía trước, mũi kiếm sắc nhọn đ.â.m thẳng vào ta, sắp đ.â.m vào tim ta!

Chất giọng lạnh như băng của Lý Vô Già truyền vào trong tai, dường như rốt cục hắn đã hạ quyết tâm nào đó: “Khương Thư Ý, cũng không phải là ta không thể làm ngươi thất vọng. Trung cung trên dưới ở kinh thành, không ai muốn ngươi còn sống sót trở về.”

Mũi kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c ta, nhưng chỉ tiến được nửa tấc liền không thể động đậy.



Lý Vô Già cầm kiếm đột nhiên sửng sốt.

Cùng lúc này, một mũi tên dài mang theo ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên từ bên cạnh bay ra, lực mạnh đến mức làm gãy chuôi kiếm!

Ta có cơ hội th ở dốc, phi thân xuống ngựa, giơ cao trường kiếm trong tay lên, dùng hết sức lực vung lên.

Đầu chủ tướng Oa quốc bay lên thật cao, vẻ mặt vẫn còn biểu tình sợ hãi không dám tin.

Sau đó ta đột nhiên xoay người, tháo trường cung từ sau lưng xuống, nhắm chuẩn, dựng cung b.ắ.n tên một cách gọn gàng. Mũi tên dài xuyên qua lưng Lý Vô Già đang chạy trốn, hắn ngã ngựa, lăn vào bụi cây thấp.

Ta thở hổn hển, mang theo trường kiếm nhuốm m..áu của mình, từng bước một đi tới trước mặt hắn.

Hắn vẫn chưa c..hết, ngửa mặt ngã vào trong bụi cây, mặt đầy thương tích, khiếp sợ nhìn ta.

Hắn há hốc mồm, m..áu tươi tuôn ra trong giọng nói đứt quãng: “Khương...... Thư Ý...”

Thật là ngu xuẩn.

Ta dùng mũi kiếm chống mặt đất, một đầu gối nghiêng người về phía trước, khinh miệt vỗ vỗ mặt hắn: "Ta đã sớm đoán được các ngươi muốn làm gì, ngươi cho rằng ta sẽ không đề phòng sao?"

"Ta... rõ ràng đã xác nhận, nơi này không có mai phục..."



Ta nhịn không được cười rộ lên: "Các ngươi buộc ta giao hết binh phù mấy tháng, có phải đã cho rằng ta sẽ an phận làm một cái công chúathất quyền phải không?”

Trên tế, Giang Nam giàu có và đông đúc.

Ta và Phương Cảnh Ngọc liên hệ bộ hạ cũ của ngoại tổ phụ phát triển sản xuất trên các cánh đồng, sớm chuẩn bị tinh binh lương mã và lương thảo phong phú, giấu ở Lê Châu bên cạnh quận Hải Châu.

Mấy ngày trước, ta đã bí mật liên lạc với bọn họ, phân thành từng nhóm nhỏ đến đây, đều tự ngủ đông ở các nơi trong quận Hải Châu, đương nhiên cũng bao gồm nơi này.

“Phế vật, ngươi và Khương Diên Quân muốn đối phó ta thì trực tiếp cầm kiếm tới g..iết ta, ta có thể nể các ngươi vài phần. Nhưng các ngươi không dám.

“Các ngươi chỉ dám mượn tay người Oa để nhục nhã ta, vì thế, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của vô số dân chúng quận Hải Châu.

“Ta sẽ dùng m..áu của các ngươi để an ủi bọn họ - - trước tiên sẽ bắt đầu từ ngươi.”

Ta rút d.a.o găm ra, khi hắn còn tri giác, bóp cổ hắn, từng chút từng chút rạch cổ họng hắn, dòng m..áu nóng hổi ùng ục ùng ục nổi bong bóng, tưới lên tay ta.

Ta hài lòng thưởng thức biểu tình vô cùng đau đớn trên mặt hắn.

Đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, ta hỏi: "Đúng rồi, có phải ngươi rất tò mò, vì sao kiếm của ngươi đ.â.m không được vào n.g.ự.c của ta?"

Ta kéo vạt áo lên, kéo một miếng kính bảo vệ tim có vết nứt ra: “Thật ngại quá, ta có kính bảo vệ tim quân sư làm cho mình, còn ngươi thì không có.”