Xâu chuỗi sự việc, trong nháy mắt ta liền hiểu được. Làm gì có chuyện vô cớ tiết lộ bản đồ biên phòng. Ngay từ đầu, đây chính là do vị ca ca tốt muốn làm nhục ta, diệt trừ ta, bày ra cục diện này.
Trung Dũng hầu nâng khuôn mặt già nua như vỏ cây lên, nước mắt tung hoành nhìn về phía ta. Mục đích rất rõ ràng dưới vỏ bọc của cái gọi là quốc gia đại nghĩa: “Lão thần biết, công chúa kim tôn ngọc quý, tất nhiên không muốn vượt trùng dương. Nhưng bây giờ vì dân chúng..."
“Khương Diên Quân!”
Ta không để ý đến những người khác ở đây, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Khương Diên Quân cách đó không xa: "Ngươi vì bản thân tư dục, vứt bỏ an nguy của lê dân bách tính không để ý, giờ phút này lại còn có thể ngồi vững trên đài cao. Loại súc sinh như ngươi cũng xứng làm Thái tử một nước sao?"
Sắc mặt hắn trầm xuống:
“Hoang đường! Khương Thư Ý, trong mắt ngươi còn có quy củ tôn ti sao?”
“Quy củ?” Ta chậm rãi nhai nuốt hai chữ này, ánh mắt đảo qua thần sắc từng người trong đại điện, giống như đang nhìn một trò khôi hài hoang đường.
Rồi đột nhiên ta bật cười: “Ca ca tốt, chi bằng đến xem quy củ của ta một chút đi!"
Ta bật khoá, chủy thủ vốn đang kề sát cánh tay nhỏ từ trong tay áo trượt ra, được ta nắm chặt trong tay. Cán d.a.o quen thuộc, thô ráp áp sát vào lòng bàn tay.
Ta nắm nó, phi thân tiến lên, vọt tới trước mặt mấy sứ thần Oa quốc dương dương đắc ý kia, đưa tay vung mạnh lên.
“Phụt”, lưỡi d.a.o xuyên qua da thịt, cắt đứt cổ họng, m..áu tươi văng khắp nơi!
M..áu người nóng bỏng b.ắ.n lên má, ta không thèm lau đi, một mùi tanh ngọt ngào nồng nặc xộc thẳng vào mũi, ta nhìn ba thị thể đổ gục trước mặt, chậm rãi xoay người rời đi.
Phụ hoàng dường như tức giận lại kinh hoàng đứng dậy: "Minh Hoa, ngươi điên rồi!”
“Nhi thần không điên.”
M..áu ở trên chủy thủ hợp thành dòng suối nhỏ, từng giọt từng giọt chảy xuống dọc theo mũi đao.
Ta đứng ở trước ba t.h.i t.h.ể trước mặt, trong ánh mắt của mọi người ta bây giờ trông giống như ác quỷ.
“Ai xúc phạm ta sẽ bị trừng phạt dù khó khăn đến đâu, dù ở xa đến đâu. Phụ hoàng, đây là quy củ của nhi thần.”
“Oa quốc vốn là tiểu quốc nhỏ bé phụ thuộc vào triều ta, mười năm trước dòm ngó lãnh thổ triều ta. Lần này đốt g..iết cướp bóc, g..iết hại dân chúng vô tội, càng đáng ghét.”
“Nhi thần - - chủ chiến, nhất quyết không chủ hòa.”
"Kính xin phụ hoàng hạ chỉ, để nhi thần lĩnh binh xuôi nam, đánh đuổi giặc Oa, thu phục quận Hải Châu!"
Câu cuối cùng, ta nói rất có khí phách.
“Công chúa...”
Lão Trung Dũng hầu hẳn là hận c..hết ta làm bị thương nhi tử của hắn, vẫn bất tử muốn mở miệng.
Ta nắm chặt chủy thủ, không kiên nhẫn giơ tay, cắt đi một mảng lớn tóc của hắn: “Lão quan phu, câm miệng.”
**(老鳏夫: lão quan phu: lão goá vợ)**
Phụ hoàng nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, vừa kinh ngạc vừa do dự nhìn ta. Hắn thật sự không phải là minh quân.
Năm đó dựa vào mẫu hậu ta và ngoại công cữu cữu tranh được ngôi vị hoàng đế, nên rất kiêng kỵ bọn họ.
Sau khi ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, liền lạnh nhạt với mẫu hậu ta, cố ý trọng văn khinh võ, cho nên mới từng bước rơi vào kết cục này.
Phải biết rằng, năm đó khi ngoại tổ phụ và cữu cữu ta còn sống, người Oa chỉ xứng khúm núm với chúng ta, cúi đầu xưng thần. Lúc này, bộ hạ cũ của cữu cữu trước đây, hiện giờ mấy võ tướng còn làm quan trong triều, cũng đều quỳ xuống.
Bởi vì phụ hoàng trọng văn khinh võ, bọn họ hiện giờ đã suy thoái.
Nhưng vẫn còn có thể nói vài câu.
"Kính xin bệ hạ đáp ứng công chúa xuất chinh xuôi nam, thu phục quận Hải Châu!"